BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Trong căn cứ của quân Thiên Sách, lúc này Mộ Bạch quân đoàn trưởng số ba, Đồ Phu quân đoàn trưởng số bốn, Thẩm Thanh Y quân đoàn trưởng số năm, Đoạn Thiên Bằng Tổng Đốc Thục Châu, Mục Kình Thiên quân đoàn trưởng số bảy và Đoàn Đao quân đoàn trưởng số †ám đều tụ tập ở chỗ này, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.

Rõ ràng là họ đều đã biết tin về Diệp Phàm!

“Bây giờ tôi sẽ dẫn người đi giải cứu thiếu quân chủ!” Đồ Phu đập bàn, hét lớn.

“Tôi cũng đi!”

“Thêm tôi nữa!”

Đoạn Đao cùng Mục Kình Thiên nói thẳng.

“Đừng kích động, bây giờ Nội Các đã ra lệnh bắt giữ thiếu quân chủ, nếu ra tay sẽ xem như không tuân lệnh Nội Các, nhất định sẽ bị trừng phạt!” Mộ Bạch nhìn bọn họ, cố gắng khuyên can.

“Lẽ nào phải chịu thiếu quân chủ bị bọn họ hại chết sao?”

“Nếu thiếu quân chủ có chuyện gì, chúng ta sẽ đối mặt với quân chủ như thế nào?” Đồ Phu khó chịu nói.

“Cái mạng này là do thiếu quân chủ nhặt về, nếu các người không đi thì ta đi một mình!” Mục Kình Thiên lạnh lùng nói.


“Chúng ta trước tiên nghĩ ra biện pháp cái đã!" Thẩm Thanh Y trầm giọng nói.

“Thiếu quân chủ gặp nạn, còn có thể nghĩ ra biện pháp nào hay ho?”

“Hơn mười năm không gặp, dũng khí của quân Thiên Sách các người đã bị mất hết rồi à? Tại sao bây giờ lại trở nên rụt rè như vậy?”

Đột nhiên, một tiếng quát lạnh lùng vang lên, giống như sấm sét, một cỗ tà khí lạnh lẽo tràn ngập không khí.

Những quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách đều nhìn về phía phát ra giọng nói đó.

Một người đàn ông tóc dài, râu ria xồm xoàm, mặc †rường y màu xám xuất hiện ở đây, tay áo bên phải trống rỗng, chỉ còn lại cánh tay trái.

Người đàn ông này có ánh mắt lạnh lùng vô cảm, toàn thân tràn ngập một loại tà khí đáng sợ, tà khí này tựa như đã ngưng tụ lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt!

“Hoàng Bộ!” Mộ Bạch thấy người này, trực tiếp hét lên.

Đám người Đồ Phu cũng kích động nhìn người đàn ông này.

“Hoàng Bộ, anh cuối cùng đã trở lại rồi!”

Đồ Phu nhìn người đàn ông và hét lên đây phấn khích.

Người đàn ông này không ai khác chính là Hoàng Bộ Thương, quân đoàn trưởng số hai của quân Thiên Sách.

Khi đó, Hoàng Bộ Thương là một trong những chiến binh hàng đầu của quân Thiên Sách, thực lực cường đại, hơn nữa còn máu lạnh vô tình, trên chiến trường không bao giờ nương tay, khiến kẻ thù cực kỳ khiếp sợi

Tuy nhiên, trong trận chiến năm đó Hoàng Bộ Thương vì cứu một chiến sĩ của quân Thiên Sách mà bị cường giả của nước địch chặt đứt cánh tay phải, sau đó ông ta rời khỏi quân Thiên Sách và biến mất hơn mười năm!

Lúc này, đám người Mộ Bạch nhìn Hoàng Bộ Thương trở về, trên mặt đều lộ rõ vẻ hưng phấn.

Mặc dù Hoàng Bộ Thương thường cư xử rất lạnh lùng và tàn nhãn, nhưng với tư cách là thành viên của quân Thiên Sách, Mộ Bạch và những người khác biết rằng Hoàng Bộ Thương là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, quan tâm đến từng chiến sĩ trong quân Thiên Sách, nếu không đã không bị chặt cánh tay phải vào năm đó!

Vì vậy, tình anh em giữa họ rất sâu đậm! Bây giờ huynh đệ đoàn tụ, thật sự quá vui mừng!


“Mộ Bạch, Thẩm Thanh Y, chúng ta đã nhiều năm không gặp, lá gan của các anh đã nhỏ như vậy rồi sao? Bây giờ đệ tử của quân chủ đang gặp nguy hiểm, mà còn nghĩ biện pháp ngu xuẩn gì!”

“Các anh đã quên ân nghĩa quân chủ đối với chúng †a ngày xưa rồi sao?” Hoàng Bộ Thương nhìn Mộ Bạch và Thẩm Thanh Y, rồi lạnh lùng nói.

Mộ Bạch và Thẩm Thanh Y đều không tức giận trước câu hỏi của Hoàng Bộ Thương.

Bởi vì bọn họ đều biết tính cách của Hoàng Bộ Thương, luôn đi thẳng vào vấn đề và không bao giờ vòng vol

“Hoàng Bộ, lần này trưởng lão của Nội Các đã hạ lệnh truy bắt thiếu quân chủ, một khi ra tay thì chúng ta sẽ đối nghịch với phía trên. Chúng ta thì không sao, nhưng không thể liên lụy đến toàn bộ quân Thiên Sách, phải suy nghĩ thật thấu đáo.” Mộ Bạch nói với Hoàng Bộ Thương.

“Không có quân chủ thì sẽ không có quân Thiên Sách. Bây giờ đệ tử của quân chủ xảy ra chuyện, chúng †a thân là thành viên của quân Thiên Sách, bằng mọi giá phải đảm bảo sự an toàn cho thiếu quân chủ, nếu không chúng ta không xứng đáng là chiến binh của quân Thiên Sách.

“Hôm nay tôi tới đây, chỉ muốn nói với các anh một câu, ai nguyện ý cùng tôi đi cứu thiếu quân chủ!” Hoàng Bộ Thương lạnh lùng hét lên.

“Tôi điI"

“Tôi điI"

“Tôi điI"

Đồ Phu, Đoạn Thiên Bằng, Mục Kình Thiên, Đoàn Đao đều hét lên.


“Tôi đi!" Thẩm Thanh Y cũng nói.

“Nếu như các cậu đã không sợ, tôi việc gì phải sợ!”

“Hiện tại tôi sẽ thông báo cho Thiên Sách Vệ, đi về phía Tây Nam!” Mộ Bạch nói thẳng.

“Không, trực tiếp huy động toàn bộ quân Thiên Sách, tiến về phía Tây Naml”

“Lân này chúng ta phải cho mọi người biết, thiếu quân chủ của quân Thiên Sách không phải ai cũng có thể đụng vào." Hoàng Bộ Thương lạnh lùng hét lên.

“Được!” Mọi người lập tức gật đầu. Sau đó, đám người Mộ Bạch trực tiếp huy động toàn bộ binh lính của quân Thiên Sách, tổng cộng mười mấy. vạn người.

Trong những năm qua, quân Thiên Sách đã sa thải không ít và liên tục gặp khó khăn trong việc tuyển mộ binh lính mới, vậy nên số lượng người đã giảm từ năm mươi vạn người xuống thành mười mấy vạn người như hiện nay.

Thế nhưng rất nhiều người chính là những lão nhân của quân Thiên Sách, những người đã vào sinh ra tử với quân Thiên Sách.

Bây giờ biết được đệ tử của quân chủ gặp nạn, trong lòng bọn họ đều tràn đầy phẫn nộ, hận không thể lập tức xông thẳng về phía Tây Nam!

Sau đó, Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch và những người khác dẫn quân Thiên Sách tiến về phía Tây Nam.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi