BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Mà ở Đế Đô, ở trụ sở chính của thương hội Thiên Long, trong căn phòng tràn đầy cảm giác cổ kính, vị Nhan lão Nhan Hòa kia đang uống trà, một tên thuộc hạ đang đứng trước mặt kể lại tình hình hiện giờ của Diệp Phàm.

Lúc Nhan Hòa biết được Diệp Phàm bị đưa tới nhà tù Tây Nam, ông ta nhíu mày, đặt chén trà trong tay xuống, nói: "Giúp tôi liên hệ với bốn trưởng lão ở Nội Các!"

"Ông chủ, ông muốn cứu tên này sao?"

Tên thuộc hạ kia kinh ngạc nói.

"Không sai, nó không thể chết được!"

"Nó mà chết, thì cả Long Quốc sẽ đảo điền!"

Nhan Hòa lạnh lùng nói.

"Vâng!"

Thuộc hạ kia nhẹ nhàng gật đầu rồi lập tức mở. miệng nói: "Đúng rồi, ông chủ, chúng tôi đã tra ra được gần đây Hứa tài thần đã lén lút liên lạc với rất nhiều tài thần, các quản lý của thương hội Thiên Long và cả một vài vị quan chức, hình như là có hành động gì đó!"

"Hừ, xem ra thằng nhóc này vẫn chưa buông bỏ thù

hận trong lòng, tốt nhất là nó đừng có ý nghĩ gì, nếu không thì "

Nhan Hòa lạnh lùng "hừ" một tiếng, ánh mắt tỏa ra hơi lạnh!

Mà ở Đế Đô, ở tầng cao nhất của trụ sở chính Sở Thị, Sở Cửu Ca đứng đó, ánh mắt lóe lên thứ ánh sáng khiến người ta mê man, cô nói với thư ký ở phía sau: "Báo tin cho Nội Các, nếu Diệp Phàm mà gặp chuyện gì thì tập đoàn Sở Thi sẽ cắt giảm một trăm nghìn nhân sự!"

Thư ký nghe thấy Sở Cửu Ca nói vậy thì thay đổi sắc mặt, tỏ ra khiếp sợ.


Cắt giảm một trăm nghìn nhân sự?

Vậy thì e rằng cả Long Quốc này sẽ còn loạn hơn mất?

Dù sao thì tròn một trăm nghìn nghìn người tự dưng thất nghiệp, như vậy chẳng phải là khuấy đảo Long Quốc long trời lở đất sao?

“Chủ tịch..."

Thư ký kia định mở miệng nói với Sở Cửu Ca, muốn xác nhận lại xem có phải mình nghe lầm hay không!

"Nếu bọn họ không nghe thì Sở Thị sẽ khiến nền kinh tế của Long Quốc thụt lùi ba mươi năm!"

Ngay khi thư ký vừa định mở miệng thì Sở Cửu Ca lại nói tiếp.

Mà câu nói thứ hai của Sở Cửu Ca đã khiến thư ký

lập tức trợn mắt há mồm, vẻ mặt đờ ra. "Nghe không hiểu à?"

Sở Cửu Ca quay lại nhìn thư ký kia, vẻ mặt uy nghiêm.

"Tôi hiểu ạ, tôi làm ngay!" Thư ký lấy lại tỉnh thần thì vội vàng cúi đầu đáp.

Sở Cửu Ca quay người, ánh mắt nhìn về phía Tây Nam qua cửa sổ sát đất, trong đôi mắt đẹp hiện lên ánh sáng chói lọi.

Trong sở giám sát, trong không gian mờ tối.

Một người đàn ông ngồi xe lăn, tóc xám trắng, mặc áo màu đen nhẹ nhàng vân vê hai viên hạt châu trong tay, nói với một người mặc áo choàng đen đang đứng trước mặt: "Báo tin cho lão Dư, bảo ông ấy đi Tây Nam một chuyến, nếu kẻ này sẵn lòng giao Long Tỷ ra, đồng thời gia nhập sở giám sát thì cứu cậu ta một mạng!"

"Vâng!" Người mặc áo choàng đen lập tức đáp lại.

"Đúng rồi, đã điều tra rõ ràng thân phận của tên này chưa?"

Người đàn ông mặc áo đen ngồi trên xe lăn kia bỗng nhiên hỏi.

"Tên đó chính là con trai của Diệp Thiên Long!"

Người mặc áo choàng đen đáp.

"Diệp Thiên Long!"

Trong nháy mắt, đồng tử của người mặc áo đen co. rút lại, năm chặt lấy hai viên hạt châu trong tay, đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc.

"Tên đó là con trai của Diệp Thiên Long?"

"Chẳng trách nó lại quái vật như thế!"


"Không ngờ rằng đứa con trai của Diệp Thiên Long lại không chết!"

Sắc mặt của người đàn ông kia thay đổi liên tục, rồi ông ta cười gẵn một tiếng: "Chẳng trách Thiên Phạt lại ba lần bảy lượt phái nhiều cường giả tới giết nó như thế, thì ra là như vậy!"

"Nếu nó đã là con trai của Diệp Thiên Long, vậy thì lại càng có ích cho chúng ta!"

"Nếu có thể khống chế được nó, vậy thì..." Trong mắt người đàn ông kia lóe lên ánh sáng đáng sợ, đồng tử di chuyển liên tục, dường như đang tính toán chuyện gì.

Cùng lúc đó, ở địa khu Tây Nam, ở một nơi sâu trong dãy núi, nơi này có một tòa nhà không lồ, được bao. quanh bởi những bức tường cao hàng chục mét, rộng hàng chục mét, phía trên còn có những lưới điện dày đặc che kín, trong đó là những dòng điện cao tới mấy triệu vôn, đủ để phá hủy tất cả!

Xung quanh tòa nhà này còn có mấy lầu canh gác rất cao, trong đó có gắn mười mấy khẩu súng Gatling hạng nặng, một khi nổ súng thì sức mạnh của nó đủ để xuyên thủng mọi thứ!

Thậm chí bên ngoài tòa nhà này còn bày đặt mười mấy chiếc xe tăng hạng nặng, có thể nã pháo bất cứ lúc nào!

Mà đây, chính là nhà tù Tây Nam.

Nhà tù Tây Nam là nhà tù cấp cao bậc nhất ở cả Long Quốc, chỉ đứng sau nhà tù trong truyền thuyết ở Đế Đô, so với nhà tù Kim Lăng thì nơi này cũng có cấp bậc cao hơn mấy cấp!

Một khi bị giam tại nhà tù Tây Nam, cho dù có là cường giả Thiên Cảnh thì cũng chưa chắc đã có thể ra khỏi đây.

Địa khu Tây Nam là một khu vực không ổn định lắm ở Long Quốc, ở nơi đây nạn trộm cướp hoành hành, lại có rất nhiều thế lực ngầm và thế lực võ đạo tung hoành, thậm chí còn có nhân viên tình báo và gián điệp từ các quốc gia đang nằm vùng ở đây.

Bởi vậy, trong nhà tù Tây Nam này giam giữ rất nhiều cường giả võ đạo, những ông trùm, những tên đầu sỏ, những tên thủ đoạn tàn nhân, giết người không ghê tay, thậm chí còn có cả gián điệp từ các nước.

Tóm lại là những kẻ bị giam giữ trong này đều là những tội phạm nghiêm trọng, tội phạm tử hình, không có khả năng nhìn thấy thế giới bên ngoài một lần nữa!

Lúc này đây, Diệp Phàm bị người của địa khu Tây Nam mà dẫn đầu là Miêu Thiên áp giải tới đây.

"Ngục trưởng Vương của nhà tù Tây Nam tham kiến tướng quân Miêu!"

Ở trong nhà tù, một người đàn ông với hình thể to lớn, gương mặt có râu quai nón đang cung kính nói với Miêu Thiên.


“Tôi nhận lệnh đưa tội phạm Diệp Phàm tới, ông đưa hắn ta đi thu xếp đi!"

Miêu Thiên nói với Vương Man. "Vâng!"

Vương Man nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lướt qua phía Diệp Phàm rồi lạnh lùng nói: "Thằng nhóc, đi thôi!"

"Ngục trưởng Vương, tên này không tầm thường, anh phải đối xử cẩn thận, tôi đã phái ba vạn quân đóng quân ở chiến khu Tây Bộ đến đóng quân bên ngoài nhà tù, có việc thì cứ liên hệ!"

Miêu Thiên nói với Vương Man.

"Tướng quân Miêu, chỉ một thằng nhóc con như hắn †a mà cũng đáng để mọi người xem trọng vậy sao? Lại còn cần quân lính đóng quân canh giữ nữa?"

Vương Man kinh ngạc nói.

Nhà tù Tây Nam này vốn có hơn vạn chiến sĩ đóng quân quanh năm, trước đây khi đưa các tù nhân vào, cho dù thân phận của họ có khủng khiếp cỡ nào thì cũng chưa bao giờ cần phải huy động nhân lực như hôm nay, không chỉ khiến sĩ quan chỉ huy của chiến khu Tây Bộ đích thân áp giải tới, mà còn cần phái ba vạn quân đóng quân ở đây, đãi ngộ này chắc chắn là lần đầu trong lịch sử!

Điều này khiến Vương Man không khỏi nhìn Diệp Phàm mấy lần, muốn nhìn thử xem rốt cuộc thằng nhóc. này có tài cán gì mà lại có thể nhận được sự xem trọng †o lớn như thế.

Rất rõ ràng rằng hắn ta vẫn chưa biết những chuyện mà Diệp Phàm gây ra ngoài kia, nếu không thì hắn ta sẽ chẳng có suy nghĩ như vậy!

"Đây là mệnh lệnh từ phía trên!"

Miêu Thiên mở miệng nói.

“Tướng quân Miêu ngài yên tâm, cho dù thằng nhóc này có lợi hại cỡ nào thì khi vào nhà tù Tây Nam này rồi, có là rồng cũng phải cuộn mình lại, là hổ thì nằm xuống, không thể gây ra sóng gió gì lớn cả!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi