BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Vu Thiên Hành chưởng một chưởng chấn động, ông ta muốn tiêu diệt trùng cổ độc này, con trùng cổ đó phát ra ánh sáng vàng rồi đâm xuyên qua lòng bàn tay của ông ta.

Đột nhiên sắc mặt của Vu Thiên Hành thay đổi, đột ngột ra tay đánh bay con trùng cổ này đi, ông ta nhìn Linh Nhi bằng ánh mắt kinh ngạc: “Thế mà ngươi lại có thánh cổ? Ngươi là con gái của Vu Khiếu sao?”

“Không sai!”

Linh Nhi kiêu ngạo nói, cha của cô ta là tộc trưởng của Miêu tộc, ông ta tên là Vu Khiếu.

“Nếu ngươi đã là con gái của Vu Khiếu thì hãy đến đây tạ tội thay cho cha ngươi đi."

Vu Thiên Hành trở nên lạnh lùng, ông ta lao thẳng về phía Linh Nhi. “Linh Nhi, cẩn thận.”

Sắc mặt của đại trưởng lão Miêu tộc thay đổi, ông ta muốn ngăn cô ta lại nhưng vì bị thương nên không kịp ngăn đòn tấn công của Vu Thiên Hành.

Mà Linh Nhi nhìn Vu Thiên Hành tấn công đến mà ngây ngốc cả người. Bụp!

Vào thời khắc mấu chốt, đột nhiên bóng dáng của Diệp Phàm xuất hiện, hắn tung cú đấm ra chặn được một chưởng của Vu Thiên Hành.

Kèm theo đó là một âm thanh bị bóp nghẹt, thân thể của Vu Thiên Hành chấn động liên tục lùi về phía sau.

Người của Vu Môn và người của Miêu tộc ở đó nhìn thấy Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện thì biểu cảm của họ đều rất kinh ngạc.

Linh Nhi ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.


“Là anh, sao anh lại ở đây?”

“Ngươi là ai? Lẽ nào là người của Miêu tộc?” Vu Thiên Hành lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

“Tôi không liên quan gì đến Miêu tộc, chỉ là tôi ngứa mắt khi thấy một người đàn ông lớn như ông lại đi ức hiếp một cô gái.”

Diệp Phàm thờ ơ nói.

“Xem ra ngươi muốn lo chuyện bao đồng rồi!"

Ánh mắt của Vu Thiên Hành lạnh lùng nhìn Diệp Phàm. “Không được sao?”

Diệp Phàm đáp trả.

Xoạt!

Ngay lập tức Vu Thiên Hành vẫy tay bắn một ánh sáng màu đen về phía Diệp Phàm, tốc độ vô cùng nhanh.

Ánh sáng màu đen này chính là một con trùng cổ đen, chỉ trong chớp mắt nó đã lao đến trước mặt Diệp Phàm, nó muốn lao thẳng vào cơ thể của hắn.

Xoạt!

Ngay lúc này có một thanh kiếm quang bay đến chuẩn xác giế t chết con trùng cổ to bằng đầu ngón tay.


Mà người xuất kiếm chính là Đông Phương Hạo Thiên.

Lúc này sắc mặt của Vu Thiên Hành đã trở nên rét lạnh, trong đôi mắt của ông ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trong miệng ông ta liên tục lẩm bẩm những khẩu quyết rất khó hiểu.

Ầm!

Đột nhiên một cổ tinh thần lực khủng khiếp lao về phía Diệp Phàm, cổ tinh thần lực này có sức tấn công rất mạnh.

Vẻ mặt Diệp Phàm khinh thường, hắn bất chấp để tinh thần lực của đối phương tiến vào trong đầu mình nhưng chỉ giống như đã chìm đáy biển.

Nhìn thấy tinh thần lực của mình tấn công giống như đá chìm đáy biển mà không hề có chút phản ứng nào khiến sắc mặt Vu Thiên Hành thay đổi,

ông ta không thể tưởng tượng được.

Lúc này Diệp Phàm trực tiếp ra tay, hắn tung chưởng ra chưởng bay vị môn chủ của Vu Môn.

VùiI

Cơ thể của Vu Thiên Hành văng xa mấy trăm mét, ông ta phun ra ngụm máu tươi, ngay lập tức bị trọng thương.

“Môn chủ!” Biểu cảm của những người khác ở đây lập tức thay đổi. “Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?”

Vu Thiên Hành ngoan cường nhìn Diệp Phàm, ánh mắt của ông ta đầy vẻ không cam tâm.

“Cút!"

Căn bản Diệp Phàm không thèm nói nhảm với đối phương, hắn trực tiếp hét lên.

“Hôm nay xem như là các người may mắn.”

Vu Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt của ông ta quét qua đại trưởng lão của Miêu tộc và Linh Nhi sau đó rời đi cùng với người của mình.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi