BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Sau khi đám người Vu Môn ởi rồi thì tất cả những người dân của Miêu tộc đều thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn anh!”

Linh Nhi nhìn Diệp Phàm và cảm ơn hắn. “Linh Nhi, con quen biết cậu ta sao?”

Đại trưởng lão Miêu tộc nhìn Diệp Phàm, trong đôi mắt của ông ta sáng lấp lánh.

“Đại trưởng lão, anh ta là người đã giết chú Miêu Thiên.” Linh Nhỉ trả lời. Xoạt!

Nét mặt của đại trưởng lão thay đổi, ông ta hung hăng nhìn Diệp Phàm.

“Gậu là người đã giết Miêu Thiên sao?”

“Là tôi đã giết Miêu Thiên nhưng chính ông ta đã khiêu khích tôi trước, không trách được tại sao tôi làm vậy."

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Đại trưởng lão, mặc dù anh ta đã giết chú Miêu Thiên nhưng hôm nay anh ta cũng đã cứu người của Miêu tộc chúng ta, ơn to hơn lỗi nên trưởng lão đừng tính toán với anh ta nữa.”

Linh Nhi nhìn đại trưởng lão và khuyên nhủ ông ta.


“Nể tình hôm nay cậu đã cứu chúng tôi nên thù của Miêu Thiên, tôi sẽ không tính toán với cậu nữa.”

“Cậu đi đi.”

Đại trưởng lão Miêu tộc lạnh lùng nói.

“Rõ ràng không phải tôi đã cứu các người sao?” Đột nhiên Diệp Phàm nói.

Xoạt!

*Ý cậu là gì? Cậu còn muốn gì nữa?”

Đại trưởng lão Miêu tộc liếc nhìn Diệp Phàm sau đó nhìn chăm chú Diệp. Phàm.

“Miêu tộc của các người sống ở đây đã bao giờ nhìn thấy Xích Dương Thảo chưa?”

Diệp Phàm hỏi. “Xích Dương Thảo?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đại trưởng lão Miêu tộc nghe Diệp Phàm nói như vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, ông ta nói: “Ngươi hỏi Xích Dương Thảo để làm gì?”

“Tôi cần dùng Xích Dương Thảo để cứu người.”

Diệp Phàm nhìn đại trưởng lão Miêu tộc nói.

“Ông có biết Xích Dương Thảo đang ở đâu không?”

“Tôi biết Xích Dương Thảo ở đâu nhưng cậu không thể có được nó.” Đại trưởng lão Miêu tộc thờ ơ nói.

“Ở đâu?”

Sắc mặt Diệp Phàm ngưng trọng, hắn hét lớn.


“Miếu Vu Thần.”

Đại trưởng lão Miêu tộc lên tiếng.

“Miếu Vu Thần? Đó là nơi nào?”

Diệp Phàm cau mày hỏi.

Linh Nhi nói: “Miếu Vu Thần là nơi thờ cúng tổ tiên của Vu tộc, chỉ có con cháu của Vu tộc mới có tư cách bước vào trong đó, nếu người ngoài dám bước vào Miếu Vu Thần thì chắc chắn phải chết.”

“Nếu đã như vậy thì sao ông biết trong Miếu Vu Thần có Xích Dương Thảo?”

Diệp Phàm nheo mắt nhìn đại trưởng lão Miêu tộc.

“Năm đó cha của Linh Nhi từng bước vào Miếu Vu Thần, hơn nữa ông ấy còn mang ra một cây Xích Dương Thảo nhưng cây Xích Dương Thảo đó đã biến mất, vậy nên nơi duy nhất mà Xích Dương Thảo có thể tồn tại chính là trong Miếu Vu Thần.”

Đại trưởng lão của Miêu tộc thờ ơ nói.

“Miếu Vu Thần đó ở đâu? Mau đưa tôi đến đó.”

Diệp Phàm dứt khoát nói.

“Anh không nghe tôi nói gì sao, Miếu Vu Thần không cho phép người bên ngoài tiến vào, một khi có người ngoài tiến vào thì chết chính là chuyện không thể nghỉ ngờ.”

Linh Nhi nói với Diệp Phàm.


“Đưa tôi đi!"

Diệp Phàm lạnh lùng hét lên.

Đại trưởng lão Miêu tộc liếc nhìn Diệp Phàm.

“Nếu cậu đã muốn chết thì không được trách người khác, đi theo tôi.”

Ngay sau đó đại trưởng lão Miêu tộc dẫn Diệp Phàm sâu vào phía sau lưng núi. Rất nhanh họ đã đến được bên trong một sơn cốc, mà ở đây có một ngôi miếu đứng sừng sững, bên trên cửa miếu có ba chữ Miếu Vu Thần to tướng lộ ra khí tức bức người.

“Đó chính là Miếu Vu Thần.”

Đại trưởng lão Miêu tộc nói.

Diệp Phàm chăm chú nhìn vào bên trong Miếu Vu Thần, hắn không nói lời nào mà trực tiếp nhảy vào trong miếu.

Mà trong nháy mắt lúc Diệp Phàm tiến vào trong miếu thì có một âm thanh lạnh lếo vô tình truyền đến, nổ vang bên tai hắn.

“Kẻ đột nhập Miếu Vu Thần, phải chết!”

Cùng với âm thanh này truyền đến là một luồng khí lực sát phạt vô tận bao phủ lấy Diệp Phàm, muốn triệt để gi ết chết hắn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi