So với tình huống suôn sẻ ở trong bảy không gian độc lập, tình hình bên ngoài lại thật sự không mấy khả quan.
Nhận được tin tức từ kẻ kia, Dạ Quyên lập tức dẫn toàn bộ bán thần đến khu vườn của học viện.
Bọn chúng lần này tổng cộng mang xuống một trăm bán thần, sau khi trải qua cuộc chiến vừa rồi thì còn lại trên dưới bảy mươi.
Lúc này, bảy mươi tên đó đều đứng ở trong khu vườn, chật cứng như nêm.
Cũng chính vì số lượng lớn như vậy mà gần như không cần tìm tòi gì, bọn chúng đã phát hiện ra phong ấn không gian ở bên cạnh đài phun nước.
Dạ Quyên tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức ra lệnh cho bọn chúng phá hủy phong ấn không gian.
Ả ta sao cũng không thể ngờ được bọn chúng thế nhưng vẫn còn có thể chạy thoát.
Mạng sống của bọn chúng dai như đỉa vậy, cho dù là lần nào cũng có thể xoay chuyển tình huống, khiến cho ả ta có cảm giác thất bại ê chề hơn bao giờ hết, hận không thể ngay lập tức gi3t chết bọn chúng cho hả dạ.
Nhưng mà, nhớ đến kế hoạch của Ám Khang, ả ta chỉ có thể một lần nữa đè nén lửa giận và sát ý trong lòng.
“Chỉ có một cái phong ấn không gian thôi mà mãi cũng không phá xong, đúng là lũ vô dụng.
Tránh ra cho ta!!!”
Dạ Quyên không có nơi trút giận, chỉ có thể nhắm đến cấp dưới của mình mà phun hỏa.
Một vài kẻ bị Dạ Quyên mắng chửi, cố gắng nhịn nhục cảm giác không cam lòng trong lòng, trầm mặc tránh sang một bên nhường đường cho cô ta.
Cũng đều là bán thần như bọn họ mà thôi, nếu không phải vì phụ thần của ả có cấp bậc cao hơn phụ thần mẫu thần bọn họ, ả ta có tư cách gì mà sai khiến bọn họ chứ!
Dạ Quyên vươn tay trái về phía trước, đến khi chạm phải ranh giới phong ấn không gian thì dừng lại.
Ả ta nâng tay phải lên, tích tụ thần lực, đánh một chưởng tới.
Phong ấn không gian trước đó đã phải hứng chịu nhiều đòn tấn công của đám bán thần, bây giờ nhận một chưởng này của Dạ Quyên, nó liền không duy trì được nữa, khẽ rung lên.
Nguyệt Thống hoảng sợ, chỉ có thể vội vàng giải trừ hiệu ứng ẩn thân để tập trung toàn bộ thần lực của mình cho việc duy trì phong ấn.
Mất đi ẩn thân, toàn bộ hai mươi mốt người liền hiện ra ngay trước mắt Dạ Quyên và đám bán thần.
Bắt gặp ánh mắt lãnh lệ đầy căm hận của Nguyệt Thống, Dạ Quyên nhếch môi cười khinh khi, “Bảy tên kia đang ở đâu? Nếu các ngươi chịu nói, ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng.
Tất nhiên, trừ tên Nguyệt nhi thần này ra.”
Đáp lại lời ả ta, là tiếng mắng chửi bất kham của mọi người.
Ánh mắt Dạ Quyên nháy mắt trở nên rét lạnh âm u, nụ cười bên khóe môi chợt trở nên khát máu hơn cả.
Ả ta nâng tay lên, gằn từng chữ, “Nếu đã vậy, đám ruồi bọ các ngươi đều đi chết hết đi!”
Một quả cầu bóng đêm chợt hình thành dưới lòng bàn tay ả ta.
Ngay tại khoảnh khắc ả ta định đánh xuống phong ấn không gian, đài phun nước tưởng chừng như vô dụng bên cạnh đột nhiên sáng bừng lên.
Ánh sáng ấy chói mắt mà mỹ lệ, tựa như ánh sáng của hy vọng, thánh khiết và ấm áp.
Quả cầu bóng đêm trên tay Dạ Quyên nháy mắt biến mất, ả ta khó chịu khôn cùng che lại hai mắt, một cỗ bất an kỳ lạ đột nhiên dâng lên trong lòng.
Mà điều này chính là điều ả ta không mong chờ nhất ngay tại khoảnh khắc này, bởi vì trực giác của ả ta từ trước đến giờ vẫn luôn rất chuẩn.
Đợi đến khi màn sáng biến mất, bảy bóng dáng mà tất cả mọi người đều vẫn luôn chờ đợi hoặc tìm kiếm đều đã xuất hiện ngay trước mắt mọi người.
Sau khi giải khai phong ấn, bề ngoài của bọn họ đều không có nhiều thay đổi, ngoại trừ Âu Dương Bội.
Mái tóc đen như gỗ mun và đôi mắt đen như đêm sao của cô đã không còn nữa, thay vào đó là mái tóc vàng óng như ánh mặt trời và đôi mắt kim sắc trong suốt như pha lê, khiến cho cô lúc này trở nên có chút xa lạ, vừa thanh lãnh lại vừa sạch sẽ, tựa như vị thần không nhuốm chút bụi trần nhân gian.
Trên trán mỗi người đều đeo một sợi dây bạc đính đá có kiểu dáng giống như của Nguyệt Thống, chỉ khác biệt ở màu sắc của viên đá mà thôi.
Vết thương trên người của bọn họ đều đã lành hoàn toàn, không còn có thể tìm thấy chút dấu tích gì ở trên làn da nhẵn nhụi ấy.
“Tiểu Bội?!” Vừa mới nhìn thấy Âu Dương Bội, Thần Phong không nhịn được kinh ngạc hô lên, nhưng anh rất nhanh đã lấy lại tinh thần, vội vàng dặn dò, “Các em nhớ cẩn thận!”
Âu Dương Bội và những người khác đều hơi nghiêng đầu nhìn người thân bạn bè của mình, khẽ gật đầu ra hiệu cho bọn họ an tâm, sau đó lại một lần nữa chuyển ánh mắt về phía Dạ Quyên và đám bán thần phía sau ả.
Dạ Quyên cố gắng đè nén cỗ bất an trong lòng, trên khuôn mặt vẫn là nét hung tàn ác liệt như trước, “Ta còn đang muốn tìm các ngươi thì các ngươi lại đã tự chui đầu vào rọ rồi!”
Một câu này của ả lập tức khiến cho bảy người Âu Dương Bội nhớ lại những khoảng thời gian bị truy sát ám hại lúc trước, và cả nỗi đau đớn và thống khổ khôn cùng khi bọn họ cho rằng người thân, người yêu và bạn bè của mình đã phải ngã xuống ở dưới tay của bọn chúng, nháy mắt liền khiến cho lửa giận trong lòng bọn họ bùng lên dữ dội.
“Là ai chui đầu vào rọ còn chưa biết đâu!” Tình Băng thống hận nói.
“Nếu không phải do chúng ta đến bây giờ mới biết mọi chuyện, các ngươi hiện tại còn có thể đứng ở đây nhảy nhót sao?!” Thổ Dạ Vũ phẫn hận không kém nói.
“Chỉ là một lũ bán thần thấp kém, vậy mà cũng dám ngang tàng phách lối ở trước mặt ta, mấy lần hãm hại ta, lại còn động đến người thân bạn bè ta.
Kẻ đáng chết, phải là các ngươi mới đúng!” Hỏa Huệ Lan lạnh lẽo nghiến răng.
Dạ Quyên nhận ra được sự thay đổi to lớn trên người bọn họ, cộng thêm bị cỗ bất an không tên quấy phá ở trong lòng, ả ta nhất thời không dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.
Thế nhưng, khi nghe thấy những lời này, ả vẫn không nhịn được tức giận đến run rẩy cả người.
Âu Dương Bội bước lên trước vài bước, hai tay giơ lên cao, nói với sáu người còn lại, “Các cậu, bắt đầu thôi.”
Vừa dứt lời, giữa hai tay cô, một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên phát ra, nhắm thẳng đến Dạ Quyên và một vài kẻ đứng ở xung quanh ả ta.
“Ahhhhh!!!!”
Vừa bị ánh sáng chiếu đến, mấy người Dạ Quyên lập tức cong gập người lại, đau đớn tột độ hét lên.
Những kẻ khác vừa thấy một màn này đã lập tức hoảng sợ trắng mặt cuống cuồng lui ra phía sau, thất thanh gào lên.
“Ánh sáng của thần! Là ánh sáng của thần!!!”
“Mau tránh ra! Đừng cản đường ta!!”
“Ahhhh đó là ánh sáng của thần!!!”
Một nhóm bảy mươi người nháy mắt đã trở nên hỗn loạn.
Cho dù cùng là bảy vị thần tối cao, giữa bọn họ vẫn có sự khác biệt về thứ bậc.
Trong đó, người có quyền hạn tối cao nhất, người là thần của mọi thần, khiến cho sáu vị thần tối cao còn lại phải kính phục và toàn bộ chúng thần của thần giới phải cúi đầu quy phục, không phải là Hỏa thần nắm giữ lửa thần có thể đốt cháy tất cả mọi thứ, cũng không phải Thủy thần nắm giữ nước thần có thể dập tắt được cả lửa thần, lại càng không phải Mộc thần có khả năng trị liệu và hồi phục mạnh mẽ nhất, mà là Quang thần.
Bởi vì ánh sáng của Quang thần có thể tẩy rửa tất cả mọi thứ, cho dù là thể lực, tinh thần, linh hồn, hay là thần lực.
Kể cả lửa thần và nước thần, ở dưới ánh sáng của thần cũng sẽ bị tẩy rửa biến trở thành lửa và nước thông thường, không còn một chút uy lực vốn có.
Thứ mà thần sợ nhất chính là ánh sáng của thần, bởi vì lửa thần ít nhất còn gi3t chết bọn họ, còn ánh sáng của thần lại khiến cho bọn họ sống không bằng chết, không có cách nào phản kháng hay chống cự.
Thần đã vậy, nói gì đến bán thần?
Năm mươi mấy đám bán thần còn lại hoảng loạn chạy xa khỏi luồng ánh sáng thánh khiết kia, nhưng mà ngày hôm nay đã chú định là ngày tận mạng của bọn chúng.
Cho dù có trốn được ánh sáng của thần, bọn chúng cũng không thể trốn khỏi tay của sáu người còn lại.
Từ sau khi thức tỉnh năng lực, mọi nguyên tố như nằm trong lòng bàn tay của bọn họ.
Chỉ cần một ý nghĩ đơn giản, các nguyên tố đều sẽ nhất nhất như ý mà hành động theo mong muốn của bọn họ.
Lúc này đây, Thổ Dạ Vũ đứng ở bên cạnh Mộc Quan, một người điều khiển đất lúc thì nhô lên lúc thì hạ xuống, lúc thì nứt ra thành rãnh vực sâu thẳm, lúc lại đâm ngược lên hàng loạt các gai đất sắc nhọn, lấy mạng bọn chúng.
Người còn lại thì điều khiển cây cỏ thực vật nơi này, dưới thần lực của anh, bọn chúng đều có sức sống trở lại, trở thành những bẫy rạp và dây thừng của thiên nhiên, trói chặt lấy bọn chúng, vây hãm không cho bọn chúng có đường lui.
Thủy Ai Dã thì đứng ở phía sau, tận dụng dòng nước vẫn luôn chảy không ngừng của đài phun nước, biến chúng thành ám khí lấy mạng đám bán thần.
Những viên bi nước nhỏ xíu tưởng chừng như vô hại lại chứa đựng trong ấy áp suất cực đại, chỉ cần nổ một cái liền khiến cho bọn chúng máu thịt khắp nơi.
Một mình Hỏa Huệ Lan đứng ở bên còn lại, hung hãn biến ra lửa thần, đem bọn chúng đốt thành than tro.
Chỉ cần bị một tàn lửa dính tới, trừ phi kịp thời cắt bỏ bộ phận ấy và chạy trốn đủ nhanh, nếu không chỉ vài giây sau thôi, bọn chúng liền biến thành những ngọn đuốc sống.
Tiếng kêu gào tuyệt vọng vang lên hòa lẫn với ánh lửa rực đỏ khiến cho nơi này tựa như đã biến thành địa ngục chốn nhân gian.
Phong Minh Nhật thì lại một mình ngự ở trên không trung, giương mắt quan sát toàn bộ trận chiến.
Chỉ cần có tên nào nghĩ cách lăng không để chạy trốn khỏi bẫy rạp thiên biến vạn hóa của Thổ Dạ Vũ và Mộc Quan liền sẽ bị anh huy động không khí lập tức xử lý.
Mười ba tên bán thần lúc trước bị ánh sáng của thần chiếu tới đã sớm trở thành cái vỏ rỗng, vô hồn yếu ớt ngã xuống bất động ở trên nền đất, mặc người chém giết.
Còn lại Dạ Quyên, tình trạng của ả ta lúc này cũng không tốt hơn được bao nhiêu, nhưng bởi vì ả là con của Dạ thần, mà Âu Dương Bội lại chỉ vừa mới thức tỉnh năng lực, nên ả ta mới có thể chống chịu lâu như vậy.
Lúc này đây, cảm nhận được bản thân không có khả năng trốn thoát được, Dạ Quyên phẫn hận gằn từng chữ, ôm quyết tâm đồng quy vu tận, “Quang nhi thần! Ngươi đừng quên, bây giờ đang là ban đêm! Muốn giết ta, không dễ như vậy đâu!”.