Âu Dương Bội vừa nghe một lời này liền biết được ả định làm gì.
Cô lập tức bay vọt lên không trung, nhanh chóng huy động toàn bộ thần lực trong người mình chuyển hóa thành ánh sáng.
Nháy mắt, nơi này tựa như đã biến thành ban ngày, mà bản thân cô cũng giống như đã biến thành mặt trời thứ hai.
Bóng đêm của Dạ Quyên bị chặt đứt, thế nhưng ả ta vẫn đã kịp gom đủ năng lượng cần thiết để đồng quy vu tận.
Một tiếng nổ lớn vang lên, từ chỗ ả ta phóng ra bóng đêm vô tận sâu thẳm lan nhanh ra khắp bốn phương tám hướng, tựa như con quái thú đang không tiếng động nuốt chửng toàn bộ mọi thứ.
Cũng may Âu Dương Bội đã lường trước được, ánh sáng mà cô tạo thành đã kịp thời trước một bước mà bao phủ khắp cả học viện.
Bóng đêm do Dạ Quyên tự bạo mà thành dần dần bị ánh sáng ăn mòn, còn chưa lan ra đến ranh giới của học viện thì đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tuy rằng ngăn cản được hậu quả mà Dạ Quyên định gây ra cho Andalasia, những người còn lại ở bên trong khu vườn vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều.
Bóng đêm mang đến cho bọn họ cảm giác tiêu cực và cô đơn đến cùng cực; tâm trạng của bọn họ nháy mắt liền sa sút trầm trọng.
Phong ấn không gian của Nguyệt Thống ở trong vụ nổ vừa rồi đã bị phá hủy, nhóm phụ huynh và bốn người Thần gia đều bị bóng đêm ảnh hưởng đến.
So với tám người Âu Dương Bội và Nguyệt Thống thì bọn họ phải chịu ảnh hưởng nặng nề hơn cả, một vài người thậm chí đã trở nên chán nản và tuyệt vọng, không còn thiết sống nữa.
Tình Băng thấy tình huống không ổn, vội vàng chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại, lần đầu tiên sử dụng năng lực thuộc riêng về Tình thần.
Một luồng ánh sáng màu hồng nhạt từ người cô tỏa ra, dần dần bao trùm lấy tất cả mọi người.
Trong tiềm thức của bọn họ đột nhiên vang lên một giọng nói như gần như xa, như thực như ảo, lại đánh sâu vào trong tâm trí của mỗi người.
“Tất cả, bình tâm.
Hy vọng trở lại, tuyệt vọng thối lui.
Bóng đêm xua tan, hy quang rực rỡ.”
Nháy mắt, cảm xúc tiêu cực trong lòng bọn họ hạ xuống rồi triệt lui, trái tim của mỗi người cũng dần bình ổn trở lại.
Tình Băng thu lại thần lực, mở mắt ra, thấy mọi người đã không còn bị ảnh hưởng bởi bóng đêm của Dạ Quyên nữa thì khẽ thở phào một hơi.
Dạ Quyên làm ra hành động đồng quy vu tận tuy rằng khiến mọi người chịu một phen kinh hách, nhưng cuối cùng cũng không xảy ra hậu quả gì nghiêm trọng, thậm chí còn giúp bọn họ giải quyết hết toàn bộ đám bán thần còn sót lại.
Mọi chuyện tạm thời kết thúc, nhóm phụ huynh sau khi tỉnh táo lại liền vội vàng chạy về phía con mình hỏi han tình hình.
Âu Dương Bội từ trên không trung đáp xuống, bởi vì tiêu hao quá nhiều thần lực nên cô có chút đuối sức, thân hình khẽ run rẩy vài cái.
Thần Phong vốn đang cùng với cha mẹ cô chạy đến vừa thấy vậy liền lập tức theo bản năng mà dùng phép thuật, tức tốc dịch chuyển đến bên cạnh ôm lấy cô.
“Tiểu Bội, em có sao không?”
Âu Dương Bội ngước mắt nhìn lên, thấy là anh thì nở nụ cười, nhẹ lắc đầu, “Em không sao đâu, anh đừng lo lắng.”
Vợ chồng Hàn Công tước rất nhanh cũng đã đến bên cạnh cô, lo âu hỏi han tình trạng của cô lúc này.
Âu Dương Bội lại một lần nữa cười với bọn họ, nói mình không có việc gì.
Tuy rằng đã giải quyết xong Dạ Quyên và toàn bộ bán thần, mọi chuyện vẫn chưa thực sự kết thúc nên sau khi bảy người Âu Dương Bội trả lời vài câu để trấn an tâm tình của cha mẹ mình thì liền ra hiệu cho mọi người tập trung lại với nhau.
Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Mộc Quan đứng ra, trước nói, “Để con chữa trị cho mọi người.”
Dứt lời, anh chắp hai tay lại với nhau, “Hồi xuân chi quang.”
Khi anh vừa xòe hai tay ra, từ giữa lòng bàn tay, một luồng ánh sáng xanh lục tươi mát phát ra, nhẹ nhàng bao trùm lên cơ thể của mọi người.
Các vết thương lớn nhỏ lấy tốc độ bằng mắt thường thấy được nhanh chóng khép lại, không để lại bất kỳ vết sẹo nào.
“Xong rồi,” Mộc Quan mỉm cười, thả tay xuống.
Nguyệt Thống nghe vậy liền lên tiếng, “Nếu hiện tại chúng ta đã giải quyết xong hết vấn đề ở dưới này, vậy chúng ta mau lên đường đến thần giới thôi.
Đã lâu tớ không còn liên hệ được với bọn họ, tớ sợ bọn họ đang gặp nguy hiểm.”
Âu Dương Bội tranh thủ được vài phút nghỉ ngơi, lúc này thể lực đã hồi phục lại được đôi chút.
Cô nhìn qua Nguyệt Thống, hơi nhíu mày hỏi, “Không phải vẫn còn tên Lãnh Khang ở đây sao? Chúng ta giải quyết hắn trước rồi lại đi, nếu không tớ sợ mọi người sẽ không đối phó hắn được.”
“Không cần lo lắng,” Nguyệt Thống phản đối, “Mục tiêu của hắn là các cậu, chỉ cần các cậu rời đi, hắn nhất định cũng sẽ đi theo.
Đến lúc đó, phản quân chỉ còn lại mỗi Lãnh Hàn và người của hắn, đều là người thường, Đức vua và cha mẹ các cậu có thể giải quyết được.”
Bị nhắc đến, Đức vua liền vội vàng tỏ thái độ, “Đúng đấy, chuyện còn lại ở đây mọi người không cần lo lắng, cứ giao cho chúng tôi.
Mọi người hãy mau đi đi thôi.”
Các vị Công tước phu nhân tuy rằng đều không nỡ, thêm cả lo lắng cho an nguy của con mình, nhưng bọn họ cũng biết bản thân không có tư cách gì để ngăn cản, chỉ đành cố gắng ra vẻ tự nhiên tươi cười trấn an bọn họ, để bọn họ có thể yên tâm rời đi.
Mấy người Âu Dương Bội cũng biết Nguyệt Thống nói có lý, bèn cố nén xúc động trong lòng nói lời tạm biệt với bọn họ.
Cho rằng cứ vậy là xong, không ngờ đúng lúc này, Thần Phong đột nhiên siết nắm tay hạ quyết tâm nói, “Anh cũng muốn đi!”
Đức vua, Hoàng hậu và cả những người khác còn đang sững sờ trừng mắt nhìn anh, chưa kịp làm ra phản ứng gì thì ở bên cạnh, Thần Nhã Hân đột nhiên cũng nghiêm túc nói, “Em cũng đi!”
Đến lúc này, mọi người rốt cuộc cũng lấy lại được phản ứng.
Đức vua kinh hoàng bước ào đến bên Thần Phong, gấp gáp vội vã nói, “Các con đang làm cái gì vậy chứ?! Đó là thần giới! Là chiến tranh giữa các vị thần! Các con đi theo thì có thể giúp thêm được gì chứ?! Chỉ càng thêm phiền toái bọn họ mà thôi!”
Hoàng hậu cũng sợ hãi, chụp lấy cổ tay con gái mình, trong mắt tràn đầy hoảng sợ rưng rưng nước mắt nói, “Hân Nhi, Phong, các con chẳng lẽ định để cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?!”
Trước sự ngăn cản của hai người họ, Thần Phong và Thần Nhã Hân đều không nói gì mà nhìn về phía Nguyệt Thống, quật cường mím môi.
Nguyệt Thống nhưng thật ra lại không tỏ thái độ gì, ngược lại để cho nhóm Âu Dương Bội tự xử lý.
Âu Dương Bội đương nhiên không thể nào đồng ý với hành động bốc đồng này của hai người họ.
Cô nắm lấy bàn tay Thần Phong, cứng rắn khuyên nhủ, “Phong, cha mẹ anh nói đúng đấy.
Thần giới hiện tại quá nguy hiểm, ngay cả bọn em cũng không biết sẽ như thế nào, mà anh còn chỉ là người thường mà thôi.
Phong, tin tưởng em, em hứa với anh, em nhất định sẽ trở về với anh.
Anh ở đây chờ em trở về, có được không?”
Nắm tay Thần Phong siết chặt đến mức cơ bắp cánh tay cũng cứng lại.
Anh không nhìn cô nữa mà cụp mi mắt xuống, không nói một lời.
Âu Dương Bội không khỏi đau lòng, nhưng cô vẫn không thể nhân nhượng anh được.
Cô đưa tay ôm lấy mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve, “Phong, đồng ý với em, có được không?”
Đáp lại cô, là cái ôm như muốn siết gãy eo cô của Thần Phong.
Trong lúc Âu Dương Bội đang khuyên nhủ Thần Phong thì ở bên còn lại, mọi người cũng đang cố gắng khuyên nhủ Thần Nhã Hân.
“Nhã Hân, em đừng xúc động như vậy.
Trên đó rất nguy hiểm, bọn chị không thể đảm bảo được có thể bảo hộ cho em không xảy ra mệnh hệ gì…”
“Nhã Hân, nếu như em xảy ra chuyện gì, cha mẹ em phải làm sao bây giờ?”
“Em đừng quá lo lắng, bọn anh sẽ tự bảo hộ tốt bản thân.
Em với Thần Phong cứ an tâm ở lại đây cùng mọi người chờ bọn anh mang tin tức tốt trở về là được.”
Từ đầu đến cuối, Thần Nhã Hân cũng giống như Thần Phong, đều chỉ im lặng lắng nghe, không đáp lại một lời, thậm chí cũng không nhìn bọn họ.
Cho đến khi…
“Nhã Hân,” một tiếng này vừa cất lên, tâm Thần Nhã Hân liền run rẩy nhẹ.
Cô ngước mắt nhìn lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt chuyên chú của anh.
Nửa năm trước, rõ ràng cô đã hạ quyết tâ m đến vậy, tự nhủ với bản thân không biết bao nhiêu lần rằng phải quên đi anh, buông tha cho tình cảm này; thế nhưng nửa năm sau, mọi thứ lại vẫn như cũ, cô vẫn thầm thích anh, mãi không buông tay được.
Thần Nhã Hân cũng không biết phải đổ lỗi cho nguyên nhân gì.
Là vì cô ngày ngày vẫn gặp anh, vẫn tiếp xúc với anh cho nên mới không quên được anh sao? Hay là vì cô đã không đủ cứng rắn và quyết tâm trong việc tránh mặt anh?
Hay là… cô đã quá xem nhẹ tình cảm này, rằng thật ra… nó không hề nông cạn như cô đã nghĩ…
“Em hãy ở đây chờ bọn anh đi.
Nếu như em xảy ra chuyện gì, mọi người sẽ phân tâm,” Phong Minh Nhật khuyên nhủ.
Mọi người sẽ phân tâm? Trong cái mọi người đó có bao gồm cả anh không?
Thần Nhã Hân phức tạp nhìn anh, sau lại đánh ánh mắt nhìn sang Thần Phong, vừa vặn thấy anh đang ôm Âu Dương Bội.
Cô bỗng chốc không biết nên làm thế nào.
Anh cô vậy là đã thỏa hiệp rồi sao? Vậy… có phải cô cũng không nên bốc đồng như vậy, nghe lời bọn họ ở lại đây chờ đợi không?
Thấy Thần Phong và Thần Nhã Hân không còn cố chấp muốn đi theo nữa, mọi người liền cho rằng hai người họ đã nghe lọt tai những gì bọn họ nói.
Nguyệt Thống thấy vấn đề đã được giải quyết, lúc này may mắn thần lực cũng đã khôi phục được phần nào, anh bèn tiến đến bên cạnh đài phun nước, bắt đầu thi triển một thủ ấn phức tạp.
Mọi người đều khẩn trương giữ im lặng mà dõi theo anh.
Ngay tại động tác kết ấn cuối cùng, Nguyệt Thống hướng hai tay về phía trước, một tia sáng đột nhiên từ đầu ngón tay của anh b ắn ra, nhắm thẳng đến viên đá trong suốt ở trên đỉnh đài phun nước.
Giây sau, viên đá liền sáng lên.
Toàn bộ ánh sáng của nó đều tụ lại thành một cột sáng chiếu về phía trước.
Dần dần, một dòng xoáy màu trắng bạc mờ mờ ảo ảo hiện ra, như có như không tỏa ra ánh sáng đạm nhạt.
Âu Dương Bội nhìn dòng xoáy đang xoay tròn cực kỳ chậm rãi kia, lờ mờ suy đoán, “Đây là…”
Nguyệt Thống gật đầu, vừa trả lời cô cũng là vừa thông báo cho mọi người biết, “Là cánh cổng đi lên thần giới.”.