“Cũng không hẳn như lời công tử nói. Xẻ núi ngăn sông không phải việc ngày một ngày hai mà thành.” A Vinh liếm đôi môi khô khốc, “Lão quân câu này đã trải qua bao nhiêu năm không ai nhớ rõ, người ta tới đây khi còn trẻ rồi già đi ở nơi này. Sau khi người già chết, lại có người mới đến. Cứ vậy qua nhiều thế hệ mới ngày một sinh sôi và biến một nơi hoang vắng thành quang cảnh như bây giờ.”
Lưu Trường Ương chế nhạo, “Nhưng ba vị bà bà kia vẫn khỏe mạnh ấy hả? Vậy họ phải già tới cái độ nào rồi?”
A Vinh cười nhạt, “Công tử thấy là biết.”
Hắn chỉ về phía trước thế là Lưu Trường Ương nhìn theo thì quả nhiên thấy một tòa nhà bằng trúc thấp thoáng giữa một mảnh cây cối xanh ngắt. Tuy khoảng cách xa nhưng bọn họ vẫn nhìn thấy mái nhà được hoàng hôn nhuộm đỏ. Trong lúc mơ hồ còn nghe thấy tiếng ê a không ngừng theo gió bay tới như có ai đó đang ngâm nga một khúc ca dao cổ xưa.
“Ba vị bà bà ở ngay đó, nếu mấy người muốn tìm người ở lão quân câu này thì phải báo với họ một tiếng.”
“Đã biết.” Lưu Trường Ương không kiên nhẫn đáp một tiếng và dời mắt sau đó vung tay về phía sau. Hắn muốn đi xuống khu ruộng bậc thang nhưng mới được nửa bước lại nghe thấy tiếng rống giận truyền từ dưới lên. Tuy giọng kia là của một người phụ nữ nhưng nó lại vang dội hơn cả Kỳ Tam Lang khiến mọi người sợ ngây ra và lập tức nhìn xuống dưới.
Đứng ở giữa mảnh ruộng bậc thang là một người phụ nữ, nói đúng hơn là một người phụ nữ đang mang thai. Nàng ấy đỡ eo, ưỡn bụng, một tay khác chỉ thẳng vào A Vinh giống như hận không thể moi mắt hắn xuống.
Rốt cuộc mọi người cũng biết vết cào trên cổ, trên mặt A Vinh là từ đâu tới. Người phụ nữ kia thân thể to béo, đầu ngón tay lại như cọng hành, đẹp thì đẹp nhưng lúc nhéo người ta hẳn sẽ rất đau. Khuôn mặt nàng ấy cũng coi như đẹp, tuy hơi sưng nhưng ngũ quan đâu ra đó, mặt mày sinh động, trời sinh mang theo vẻ ngây thơ, quả thực có vài phần giống với Tống Mê Điệt.
“A Vinh, ngươi lại đi tìm con đàn bà kia hả?” Tính tình nàng kia thì phải nói là mười Tống Mê Điệt cũng không bằng. Nàng ấy đỡ bụng bò lên, động tác linh hoạt, không hề giống một người đang mang thai.
A Vinh bị nàng ấy dọa thì lập tức trốn ra sau lưng Lưu Trường Ương sau đó đẩy cái vị Cảnh Vương điện hạ còn đang không biết gì kia tới trước mặt đối phương.
“Ngài giải thích với A Y đi. Công tử, ngài giúp ta giải thích với A Y đi.” Hắn gấp đến độ nói năng lộn xộn, cũng hoàn toàn quên cái gì gọi là quy củ lễ nghi.
Lưu Trường Ương thấy người phụ nữ kia chống nạnh với khí thế hùng hổ thì trong lòng cũng cáu. Hắn hắng giọng, ưỡn ngực mắng, “Ban ngày ban mặt mà ngươi lại hung hãn tới cái mức này thì còn ra thể thống gì……”
“Con lừa ngốc này từ đâu ra? Ngươi cũng xứng ở trước mặt cô nãi nãi ta nói hươu nói vượn hả?” Người kia làm gì thèm chờ hắn nói hết đã vừa mắng vừa vọt về phía A Vinh. Uất Trì Thanh cũng chẳng kịp phản ứng đã thấy nàng ấy húc cho cả hai tên kia ngã lăn ra đất.
Thấy Lưu Trường Ương ngã lăn quay thế là mọi người đều hoảng hốt, ba chân bốn cẳng tới đỡ hắn dậy. Nhưng vì cả đám cùng ùa tới nên cuối cùng vướng vào nhau và cùng ngã chổng vó hết.
Mà cảnh người ngã ngựa đổ nơi này chẳng liên quan gì tới căn nhà trúc cách đó mấy dặm. Không khí nơi ấy dường như cũng chuyển động chậm hơn bên ngoài……
Một con ruồi bay qua bay lại trên ba mái đầu hoa râm sau đó đưa ra lựa chọn đậu trên mái đầu ở giữa, cũng là cái mượt mà nhất. (Truyện này của trang RHP) Tiếng “ong ong” đã ngừng lại, con ruồi kia mới vừa đậu xuống mái tóc trắng đen đan xen mang theo mùi bồ kết đã gặp một chưởng chí mạng.
Một bàn tay nhăn nheo đập một cái, ngón tay ngả vàng nhẹ búng thân thể rách nát của nó khiến con ruồi bắn xuống sàn nhà.
“Tỷ, bẩn quá, buổi trưa muội mới chải tóc cho tỷ đó.” A Thải nhìn thi thể con ruồi trên mặt đất một cái rồi bĩu môi. Hai nếp nhăn theo khóe miệng khô quắt của bà ta chạy lan ra, từ từ rõ ràng, cuối cùng bị căn phòng tối tăm nuốt hết.
A Hồng không lên tiếng, A Thải thấy thế lại cầm kim cắm vào mảnh vải thêu rộng rãi bằng phẳng trên khung giống như động tác này sẽ khiến lòng bà ta thấy thoải mái hơn vậy.
“Tỷ còn nhớ lúc chúng ta ở Mẫn Giang không? Nơi ấy ruồi muỗi và côn trùng nhiều khủng khiếp, tới đây rồi lại hiếm thấy hơn.” A Ngọc đặt khung thêu lên đầu gối sau đó nghiêng đầu nhìn về phía chị cả đang ngồi bên cạnh và cười cười. Bà ta là người trắng nhất trong ba chị em, thế nên bộ mặt thoạt nhìn không quá đáng ghét. Tuy hồi trẻ cũng từng bị tàn nhang nhưng không ngờ về già những đốm tàn nhang kia lại từ từ rời bỏ khuôn mặt già nua của bà ta giống như thành xuân vuột đi không thể quay lại.
Đúng là vừa vui vừa buồn, khó mà nói rõ.
Rốt cuộc A Hồng cũng buông khung thêu trên tay, ánh mắt nhìn thi thể con ruồi và đột nhiên nở nụ cười không rõ lý do, “Ta nhớ rõ lúc muội thành hôn thời tiết đã ấm áp, con ruồi cùng nhiều lên. Tụi nó đậu trên mũ hỉ, quả thực mất hứng. Ta để A Thái tới đuổi ruồi bọ nhưng khi đó con bé còn nhỏ, làm gì có nhẫn nại làm chuyện ấy nên cuối cùng vẫn là ta phải ra tay giúp muội đập chết đám ruồi bọ khó chịu kia.”
A Thái nghe vậy thì phì cười và cất giọng khàn khàn mang theo chút lanh lảnh của thiếu nữ khiến nó có vẻ quái dị, “Đại tỷ không chỉ giúp nhị tỷ đuổi ruồi mà còn giúp đuổi người đàn ông của tỷ ấy đi. Muội nhớ rõ lúc anh rể còn sống đã rất sợ đại tỷ, nhưng hắn không sợ muội, luôn trêu ghẹo muội.”
Nói xong bà ta lại làm như không thấy ánh mắt cảnh cáo của A Ngọc sau đó tiếp tục nói, “Mặc kệ nói như thế nào thì nhị tỷ cũng tốt hơn hai chúng ta. Tốt xấu gì tỷ cũng thành hôn rồi. Tuy kẻ kia chẳng ra gì, lại là kẻ đoản mệnh nhưng người khác cũng ít khi nói ra nói vào một quả phụ. Không giống muội và đại tỷ……”
“A Thái đang hận ta không gả muội ra ngoài hả?”
Lúc A Hồng nói những lời này ngoài cửa bỗng có cơn gió thổi qua khiến cành hồng bên ngoài cửa sổ lao xao. Quả hồng trên cành cũng lắc lư, bóng dáng in trên giấy dán cửa thật giống mấy cái đèn lồng.
A Thái che miệng nở nụ cười, “Muội đâu dám. Cha mẹ mất sớm, nhị tỷ lại gả đi thì dù sao cũng phải có người ở lại bên cạnh đại tỷ chứ? Hơn nữa, nếu không phải vì hai chúng ta thì đại tỷ cũng không kéo dài tới khi có tuổi vẫn chưa gả chồng. Lúc sau người tới cửa cầu hôn đều chuyển sang cho nhị tỷ…..” Bà ta lại cười một tiếng, “Tuy muội còn nhỏ nhưng vẫn còn lương tâm quyết đi theo đại tỷ. Cái này là muội cam tâm tình nguyện.”
“Chẳng lẽ tam muội đang nói ta không có lương tâm?” Rốt cuộc A Ngọc cũng nhận ra A Thái đang nhắm vào mình vì thế cười lạnh một tiếng, khung thêu cũng buông xuống đặt ở đầu gối, cả người thoáng thẳng hơn.