BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

Một ngày sau, qua cơn mưa trời lại sáng.

Căn nhà trúc chẳng còn lại gì, đám cháy hôm qua quá lớn, không chỉ đốt sập căn nhà trúc mà lan cả ra ngoài, đốt toàn bộ hoa cỏ cháy đen.

Lưu Trường Ương cúi người nhìn một đóa hoa may mắn sót lại rồi vươn tay nghịch nó. Khóe mắt vừa liếc hắn đã thấy Tống Mê Điệt đang lén lút đứng dán cạnh chân tường thế là hắn vung tay lên vẫy nàng tới gần.

Tống Mê Điệt cung kính đi qua chắp tay, “Điện hạ.”

Lưu Trường Ương ngửa đầu để ánh mặt trời ào ạt chảy trên mặt mình, khóe miệng nhếch lên, “Rõ ràng ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng sao thấy bổn vương lại biến thành hũ nút thế?”

Tống Mê Điệt liếm liếm môi, “Điện hạ, đêm đó ở bờ ruộng ngài đã thấy ai thế?” “Ngươi đoán xem.”

Nghe thế nàng vốn định xoay người đi nhưng miệng lại cố tình nhanh hơn đầu óc một bước, “Sao Hồng bà bà lại nhận tội và tự sát vậy?”

Lưu Trường Ương cười nhạt, “Có lẽ bà ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ và cảm thấy thẹn với A Vinh cũng như những người chết thảm trong tay mình nên mới lấy cái chết để tạ tội.”

Hoàn toàn tỉnh ngộ cũng phải có cơ hội nhưng kẻ này chỉ nói kết quả, không kể nguyên nhân. Chắc chắn hắn có điều che giấu. Dù Tống Mê Điệt là kẻ ngốc thì cũng hiểu được điểm này. (Truyện này của trang RHP) Nàng hiểu ra thì hoàn toàn từ bỏ và thở ra một hơi sau đó lùi lại hai bước nhìn đám người bận rộn quanh căn nhà trúc bị cháy và nói, “Điện hạ cứ từ từ ngắm hoa, hạ quan muốn đi hỗ trợ.”

Nói xong nàng xoay người chuẩn bị rời đi nhưng vừa được nửa bước người phía sau đã cất lời mang theo trêu chọc. Nàng có thể nghe thấy thay đổi trong đó, dù rất nhỏ nhưng nàng vẫn bắt được, “Ông lão kia nói bọn họ có thân thể bất diệt, đao thương và nước lửa không thể nào tổn thương bọn họ. Tống Mê Điệt, ngươi nói xem liệu lát nữa người ta có thấy ba bà già bò ra khỏi đống phế tích không?”

Giọng hắn thật nhẹ còn Tống Mê Điệt thì giật mình, ánh mắt nhìn căn nhà trúc đã bị đốt cháy và bất động. Nàng sợ đột nhiên sẽ có một bàn tay già khô gầy, lấm tấm đồi mồi bò ra từ chỗ nào đó.

Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng hét to khiến nàng sợ tới mức lông tơ dựng đứng, lưng cong như một con mèo đang trong tư thế chuẩn bị tấn công.

“Tìm được rồi, tìm được thi thể rồi.”

Những thi thể bị đốt thành than được nâng ra khỏi đống phế tích. Mùi tanh tưởi tận trời khiến mọi người vây xem không chịu nổi lùi về sau.

Nhưng lúc cỗ thi thể thứ tư được khiêng ra ngoài thì đám người vốn đã lùi lại lập tức xông tới chỉ trỏ về phía xác chết cháy đen, “Sao lại có bốn người?

Không phải chỉ có ba vị bà bà kia à? Vậy kẻ này là ai?” “Điện hạ, còn nữa.”

Giọng Uất Trì Thanh truyền đến từ đống phế tích. Hắn dùng khăn che miệng mũi và chỉ huy thuộc hạ khiêng thi thể thứ năm và thứ sáu ra đặt cạnh mấy cái xác kia. Lúc này hắn mới lau mồ hôi và chắp tay với Lưu Trường Ương, “Bọn thuộc hạ đã cẩn thận lục soát, ngoài người chết trong lu thì trong căn nhà trúc kia có tổng cộng 6 thi thể,” nói tới đây hắn chỉ về phía kia và nói, “Có ba cỗ thi thể trộn vào một chỗ khó mà phân biệt, hẳn chính là ba bà già kia, còn ba thi thể còn lại….. thì khó biết được là của ai nhưng một trong số đó thấp hơn những người còn lại, trông như trẻ con.”

Lưu Trường Ương dùng tay áo dài che mũi, đầu quay đi, chỉ có khóe mắt liếc xéo thi thể trên mặt đất, “Sao lại thế này? Ngày hôm qua chỉ có ba bà già kia ở trong căn nhà trúc, ngoài ra cũng chỉ có người của chúng ta cơ mà?”

Uất Trì Thanh nhẹ đáp, “Ba cỗ thi thể này ở trong hầm, trên người đều có vết đao chém, hẳn bọn họ bị giết và giấu ở đây,” nói xong hắn lại hạ giọng, “Vương

trường sử đã ra ngoài hai đêm chưa về, liệu có phải….”

Lưu Trường Ương hơi gật đầu, “Vậy hai kẻ còn lại thì sao?”

Vừa dứt lời chỉ thấy một hộ vệ bước nhanh đến bên một thi thể và vươn tay lấy ra một thứ gì đó.

“Đây là……”

Hai chữ hoa tai bị Tống Mê Điệt nuốt xuống nhưng không thay đổi được gì. Uất Trì Thanh lập tức lướt qua bên cạnh nàng và đi tới chỗ hộ vệ kia sau đó cầm hoa tai cẩn thận nhìn rồi đưa cho Lưu Trường Ương.

“Con nai,” tuy đã bị đốt thành màu đen nhưng Lưu Trường Ương chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra con vật trên món đồ trang sức này, “Đây là trang sức của quý tộ Hô Bóc.”

Nói xong hắn khẽ liếc mắt nhìn hai cỗ thi thể một cao một thấp kia và cân nhắc một lúc mới trầm mặt nói, “Xem ra đã tìm được Yên thị và tiểu vương tử rồi.”

Nghe vậy Kỳ Tam Lang vẫn luôn bất động đứng ở một bên quan sát lập tức giật mình tiến lên một bước, “Điện hạ, hoa tai này tuy là trang sức của Hô Bóc nhưng không nhất định là đồ của vương phi.”

Lưu Trường Ương cười lạnh một tiếng, “Đơn giản lắm. Đưa nó cho Tân Lê Vương nhận là được. Ta nghĩ ông ta sẽ nhận ra đồ của ái phi nhà mình thôi.”

Dứt lời hắn lại không hề nể tình bỏ thêm một câu, “Sao thế? Kỳ đại nhân không hy vọng tìm được vương phi à?”

Kỳ Tam Lang bị lời này chặn họng nên đành lùi lại và đi tới bên cạnh Mạc Hàn Yên, miệng thầm mắng, “Không ngờ một ngọn lửa lại giúp Cảnh Vương một việc lớn.”

Nói xong thấy không có người đáp lại thế là hắn nhìn về phía Mạc Hàn Yên thì thấy nàng nhìn chằm chằm một xác chết như đang suy nghĩ cái gì đó. Hắn dán đến hỏi, “Sư muội, làm sao vậy?”

Mạc Hàn Yên hoàn hồn và nói, “Vương Tư cao to như thế nhưng cháy rồi cũng chỉ còn lại từng ấy.”

“Tối hôm qua lửa quá lớn,” nói đến một nửa Kỳ Tam Lang bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt rơi xuống thi thể của Vương Tư và nhíu mày nói, “Vết đao ư? Làm thế nào mà Vương Tư lại bị ba bà già giết chết chứ?”

“Thân bất tử,” nói xong mấy từ này Mạc Hàn Yên nở một nụ cười thâm trầm, “Sư huynh có tin truyền thuyết của Tẩy Trần Đàm không?”

“Đều đã bị thiêu cháy đen thế kia rồi thì sống sao được nữa?” Lời này không có tự tin lắm. Kỳ Tam Lang nhìn vào đôi mắt Mạc Hàn Yên và không hiểu sao đột nhiên nói lắp, “Còn có thể…… có thể sống thế nào?”

Cách đó không xa có người cũng xúc động giống như hắn. Uất Trì Thanh nhìn mảnh đất khô cằn phía trước và ba cỗ thi thể quấn vào nhau thì cảm xúc cũng dâng trào.

“Điện hạ,” hắn buồn bực nói, “Thuộc hạ thấy trong lòng…… thực sự không…… không yên ổn.”

Lưu Trường Ương đang dùng tay áo che miệng mũi nhưng vẫn bị mùi cháy khét làm cho ho sặc và nhíu mày hỏi, “Không yên ổn cái gì? Ngươi sợ ba bà già kia

sống lại hả?”

“Dù sao bọn họ cũng từng đến……” Uất Trì Thanh dừng câu chuyện và muốn cười một cái nhưng mặt hắn cứng đờ ra, dù cố thế nào cũng không cười được. Cuối cùng hắn dứt khoát từ bỏ, “Thôi, dù bọn họ có sống lại thì thuộc hạ cũng đối phó được. Thuộc hạ sẽ chờ ở đây, nếu mấy bà già đó sống lại thì giết luôn. Dù bọn họ có sống lại trăm lần thuộc hạ cũng giết được trăm lần.”

Dứt lời hắn lại nghe Lưu Trường Ương buồn bã nói, “A Thanh, ngươi có sức nghĩ mấy cái này thì không bằng làm chút chuyện có ích.” Dứt lời thấy Uất Trì Thanh mang vẻ mặt khó hiểu nên hắn nói, “Phái người đến thành Vũ Dương thông báo cho Tiếu Sấm nói là sự tình quan trọng, cần đại tướng quân tự mình tới một chuyến.”

Uất Trì Thanh gật đầu đáp vâng rồi lại nói, “Điện hạ, vậy mấy ngày này chúng ta làm gì?”

“Chúng ta ở đây chờ,” hắn khẽ liếc nhìn ba cỗ thi thể quấn vào nhau và chợt nghiêm túc hẳn lên, “Ngươi nói đúng, nên chờ một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi