BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

Hồ nước như mặt gương đen nhánh phản chiếu không trung thưa thớt mấy ngôi sao trời chỉ đủ lòe mắt khi nhìn lên.

Bỗng nhiên giữa hồ nổi lên một con sóng lan ra bốn phía. Nó đi tới chỗ nào

cũng tỏa sương trắng, bên dưới là bọt nước ùng ục, cuối cùng cả mặt hồ sôi trào.

Trong bọt nước kia đột nhiên lộ ra một cái đầu di chuyển dần tới bờ, lúc này cổ và thân thể cũng lộ ra.

Rốt cuộc kẻ kia cũng ngoi lên và bước lên bờ, bước chân kéo theo vệt nước đi về phía lão quân câu……

Dãy núi trước mặt hắn như không tồn tại. Bước chân hắn dậm thật mạnh nhưng không vang lên tiếng động nào mãi cho tới khi hắn đi tới trước cửa sổ, Lưu Trường Ương mới chợt nhận ra.

Cửa sổ bị đẩy mở, khuôn mặt Thẩm Tri Hành thò vào. Nửa mặt nát nhừ nhìn về phía Lưu Trường Ương ở trên giường, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười thâm trầm.

“Nguyên Doãn.” Hắn cất tiếng gọi, cánh tay giơ lên, rõ ràng không với tới nhưng không hiểu sao ngón tay lạnh lẽo lại theo mép giường bò tới. Nó mấp máy leo lên gương mặt Lưu Trường Ương.

Lưu Trường Ương muốn hét to nhưng cổ họng lại bị bịt kín, ngực nghẹn lại như muốn nổ tung. Dù đã nỗ lực mọi cách hắn vẫn không hét được một chữ nào.

“Nguyên Doãn, chuyện tới bây giờ ngươi còn gì muốn giải thích không?” Thẩm Tri Hành lướt qua cửa sổ và lê bước tới mép giường. Phía sau hắn là vệt nước

của Tẩy Trần Đàm uốn lượn giống hai con rắn.

“Nguyên Doãn, Cảnh Vương điện hạ, ngươi giết nhiều người như thế thì giải thích hay biện hộ gì nữa?”

Phía sau Thẩm Tri Hành bỗng nhiên có thêm một bóng người, rồi nhiều bóng khác. Mỗi người trong số họ đều dùng con ngươi nhợt nhạt nhìn chằm chằm hắn rồi vươn cánh tay như cỏ nước quấn cả người hắn kín mít….

Rốt cuộc Lưu Trường Ương cũng hét ra tiếng, cả người đổ mồ hôi lạnh, quần áo ướt đẫm. Vừa mở mắt hắn đã phát hiện mình đang nằm trên giường như trong mộng, nhưng trước giường không có bóng quỷ đòi mạng.

Hắn thở ra một hơi thật dài, ngón tay cuộn lại nắm chặt chăn để cảm thụ sự ấm áp chân thật. Nhưng trong lúc thấp thỏm khó yên đó lại có tiếng động nho nhỏ vang lên. Đó không phải tiếng chim chóc bay qua, không phải tiếng côn trùng mà là một tiếng động ít thấy.

Lưu Trường Ương xoay người ngồi dậy và quay đầu nhìn về phía cửa sổ đóng chặt. Tiếp theo hắn nhẹ nhàng xuống giường, đi tới bên cửa sổ, mắt dán lên đó.

Trong sân có một người đang nương ánh trăng trên đỉnh đầu mà chọc chọc cái gì đó trong tay.

Lưu Trường Ương nhìn thấy nàng thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, ngực như có dòng nước ấm xua bớt lạnh lẽo. Hắn lập tức mở cửa sổ, mày dài nhướng lên và hỏi cái kẻ kia, “Tống Mê Điệt, hơn nửa đêm rồi ngươi không ngủ mà còn ở trong sân làm gì đó?”

Tống Mê Điệt đang chăm chú xử lý cái thứ trong tay lại đột nhiên nghe thấy có kẻ gọi tên mình thế là hoảng hốt đánh rơi đồ. Chứ kia rơi xuống khiến nàng vội

ngồi xuống nhặt nó lên và phủi phủi tro bụi trên đó.

“Là cái gì mà ngươi quý trọng thế hả?” Lưu Trường Ương đi ra khỏi phòng và tới chỗ Tống Mê Điệt. Lúc tới trước mặt nàng hắn mới nhìn thấy rõ trong tay nàng là một cái mũ quả dưa chỉ to hơn nắm tay một chút. Bên trên cái mũ thêu cái thứ gì đó không biết là mèo hay hổ.

“Hơn nửa đêm ngươi còn khâu vá là muốn gả cho người ta hả?” Bệnh cũ mãi không sửa được nên chưa được người ta đồng ý hắn đã cướp lấy cái mũ và so so rồi xì một tiếng, “Mũ bé thế này là làm cho ai đội?”

Tống Mê Điệt vội duỗi tay muốn cướp lại cái mũ nhưng không cướp được. Lưu Trường Ương giơ cái mũ lên cao và nhẹ tặc lưỡi, “Không phải ta mỉa mai gì ngươi đâu nhưng với cái trình độ mèo cào này của ngươi thì có cho bạc cũng không ai thèm nhận cái mũ này ấy.”

“Đây là ta làm cho đứa nhỏ trong bụng A Y.”

Tống Mê Điệt nhảy lên cướp cái mũ, ai ngờ Lưu Trường Ương lại chậm rãi rũ tay thế là nàng dễ dàng lấy lại nó.

“Mũ này là chuẩn bị cho đứa con của A Y hả?” Hắn hỏi.

Sao cái tên phiền toái này hôm nay lại tốt bụng thế nhỉ? Tống Mê Điệt thầm kinh ngạc sau đó chần chừ gật đầu, ngón tay vuốt phẳng nếp nhăn trên mũ,

“Mấy ngày nữa là A Y sinh rồi nhưng vì chuyện của A Vinh nên nàng ấy chẳng còn tâm tình nào để chuẩn bị đồ cho đứa nhỏ nữa. Ta chẳng giúp được gì, chỉ có thể làm cái mũ quả dưa cho đứa nhỏ để nó đội tránh bị cảm lạnh.”

Nói xong nàng lại bổ sung thêm, “Đứa nhỏ khỏe mạnh thì lòng A Y mới không lạnh lẽo nữa.”

Nói xong lời này nàng lại bắt đầu khâu khâu vá vá cái mũ, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Lưu Trường Ương bỗng ngưng lại, giống như ánh trăng lạnh trên đầu.

“Nhưng lỗ hổng trong lòng sẽ vĩnh viễn không bao giờ được lấp đầy.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm và cho rằng cái kẻ đang chăm chú khâu vá kia sẽ không nghe thấy. Ai biết nàng lại quay đầu, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh trăng tròn.

“Đi một bước tính một bước, cũng không thể cứ đảo quanh tại chỗ được,” nói xong nàng quay đầu đi, miệng vẫn lẩm bẩm lầm bầm, “Đường là do người đi nhiều mà thành chứ sao!”

Lưu Trường Ương ngơ ngẩn. Từ nhỏ hắn đã được dạy là cuộc đời này tính ba bước trước khi đi đã là thiển cận, phải tính được 10 bước mới có thể an tâm đặt chân.

Nhưng người trước mặt lại nói với hắn đi bước nào tính bước ấy. Mà quái dị chính là không hiểu sao lời này lại khiến hắn cảm thấy sảng khoái, giống như được hưởng cơn gió mát đầu hè, thấm tận tâm can.

Hắn cũng không nhiều lời nữa mà đứng một bên nhìn Tống Mê Điệt khâu khâu chọc chọc. Thấy nàng chuẩn bị chọc nát con mắt của lão hổ thế là hắn không nhịn được lắc đầu chê bai, “Đồ ngu, lão hổ cũng bị ngươi chọc cho tức nhảy dựng lên.”

Vốn Tống Mê Điệt cũng đang bực bản thân vụng về lại nghe thấy hắn nói thế nên nàng quay đầu nhét mũ vào tay hắn và dỗi, “Điện hạ có năng lực thì thêu một cái cho ta xem.”

Nói xong nàng tự biết lỡ lời và vội vàng che miệng. Nhưng Lưu Trường Ương lại không tức giận, không những thế hắn còn thản nhiên đón lấy cái mũi và nương ánh trăng bắt đầu thêu như thật.

Động tác của hắn cũng không phải quá thành thạo nhưng so với kẻ vụng về như nàng thì phải nói là tài nghệ siêu quần.

“Ngài…… sao điện hạ lại biết cả may vá thế?” Tống Mê Điệt kinh ngạc ngây ra. Đầu nàng lắc lư trái phải theo động tác của hắn, mắt nhìn từng đường kim mũi chỉ sáng tạo ra con mắt của lão hổ. Hắn còn thêu được cả mấy cái râu uy phong vểnh lên.

“Nhìn vài lần là biết, chuyện đơn giản như thế sao vào tay ngươi lại biến thành trèo đèo lội suối nhỉ?” Vẫn là cái giọng điệu mỉa mai không ai thích nhưng Tống Mê Điệt lại chẳng giận. Bởi vì chỉ nhìn mắt thường cũng thấy con hổ trong tay Lưu Trường Ương đẹp hơn con hổ nàng mày mò tự làm rất nhiều.

Động tác của Lưu Trường Ương rất nhanh nhẹn, chưa tới nửa khắc hắn đã thêu xong lão hổ mà Tống Mê Điệt mân mê mấy ngày cũng chưa làm được. Hắn cúi đầu cắn đứt sợi chỉ và chuẩn bị kết thúc công việc. Thấy Tống Mê Điệt đứng bên cạnh vui vẻ vỗ tay thế là hắn ném cái mũ quả dưa cho nàng, miệng không hề để ý nói, “Tống Mê Điệt, ngươi có tin trên đời có quỷ không?”

Đề tài bị thay đổi quá nhanh nên Tống Mê Điệt không kịp phản ứng. Nàng chỉ “A” một tiếng sau đó gật đầu chắc chắn, “Ta tin.”

Ánh mắt Lưu Trường Ương rơi xuống khuôn mặt nàng và đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Ngươi từng gặp quỷ hả?”

Tống Mê Điệt chuyển mắt từ cái mũ tới khuôn mặt Lưu Trường Ương và chớp chớp mắt sau đó gằn từng chữ, “Ta từng nghe nói rồi. Lúc còn nhỏ ở đầu thôn của chúng ta có một ông già, một buổi tối ông ta ra ngoài cửa đi tiểu và thấy một người đứng sau đống cỏ khô cách đó không xa. Người đó đội mũ nhọn, không phải làm bằng vải mà bằng giấy……”

Lưu Trường Ương liếc nàng một cái, ánh mắt lạnh như thể muốn giết người,

“Tống Mê Điệt, bổn vương đã nói không bao giờ muốn nghe đống chuyện xưa vớ vẩn của ngươi nữa rồi cơ mà.”

Tống Mê Điệt nghẹn họng, “Hạ quan không có ý trêu đùa điện hạ đâu, hạ quan nói thật mà……”

Lưu Trường Ương dùng một tiếng cười lạnh đánh gãy lời nàng nhưng lại bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn truyền ra từ trong phòng của A Y. Ngay sau đó có tiếng nàng ấy kêu vói ra ngoài nhưng đứt quãng, “Mê Điệt, đứa nhỏ, đứa nhỏ đòi ra ngoài……”

A Y sinh được một đứa con gái và đặt tên là Tú Tú.

Con gái giống cha. Tú Tú quả thực như một khuôn đúc với A Vinh. Đôi mắt con bé vừa to vừa tròn, khóe miệng nhếch lên như nụ hoa. A Y nhìn Tú Tú và vừa khóc vừa cười, không biết là vui vẻ hay khổ sở. Tú Tú lại như cảm nhận được

cảm xúc của mẹ mình nên mỗi khi A Y rơi nước mắt con bé lại dùng bàn tay nhỏ cầm chặt đầu ngón tay nàng ấy không buông, mãi cho tới khi nàng chịu cười mới thôi.

Hôm nay Tống Mê Điệt ôm Tú Tú ra ngồi trong sân phơi nắng để A Y có thể nghỉ ngơi một chút. Đứa nhỏ đội cái mũ quả dưa nàng làm cho thế là hai mắt bị che và không thấy ánh nắng. Đứa nhỏ ngoan ngoãn ngủ, ngón tay béo núc nhẹ lắc lắc như muốn túm lấy cái gì đó, bộ dạng cực kỳ đáng yêu. Ngay cả Kỳ Tam Lang thấy thế cũng muốn chạy tới véo cái mặt tròn tròn của con bé.

Mạc Hàn Yên thấy hắn không có ý tốt thế là lập tức đập lên mu bàn tay hắn và mắng, “Sư huynh, đừng đánh thức đứa nhỏ.”

Tống Mê Điệt ôm Tú Tú và dịch sang bên cạnh, ánh mắt chớp chớp, “Sư huynh, đứa bé này đáng yêu nhỉ?”

Kỳ Tam Lang “ừ” một tiếng thật dài, “Con gái đúng là tốt nhất. Tương lai ta cũng muốn sinh một đứa con gái. Nhưng con cái thường giống mẹ, vì thế mẹ của con ta ắt phải có diện mạo nghiêng nước nghiêng thành……”

Mạc Hàn Yên hắng giọng đánh gãy lời hắn, “Sư huynh, kẻ ra ngoài truyền tin cho Tiếu Sấm đã đi nhiều ngày nay, hẳn đã tới nơi rồi.”

Kỳ Tam Lang nhíu mày, “Hai cỗ thi thể kia đã bị cháy đến biến dạng, nhưng hoa tai lại không bị hao tổn gì. Ta luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ quặc trong này.”

Nói xong thấy Mạc Hàn Yên không tỏ ý kiến, Tống Mê Điệt thì mải ôm đứa nhỏ đồng thời mơ màng sắp ngủ, chỉ có mỗi hắn là nghiêm túc một cách thừa thãi vì thế hắn cũng không nói gì nữa. Hắn nhìn chằm chằm bóng cây trên tường và ngây người.

Trong sân nhỏ là cảnh tĩnh lặng, ngẫu nhiên có mấy con chim nhỏ bay tới nhưng cũng bị Mạc Hàn Yên ép rời đi vì sợ chúng nó kêu sẽ quấy rầy Tú Tú.

Nhưng đúng lúc này cửa nhà bị đẩy mở, một khuôn mặt xuất hiện nơi khe cửa. Bóng cây chiếu lên khuôn mặt đó khiến nó loang lổ. Người tới nhìn thấy ba người trong sân thì khuôn mặt lộ vẻ hoảng loạn sau đó gượng cười vài tiếng, đôi mắt liếc mặt đất.

Đó là một người phụ nữ trung niên, áo vải quần thô, trên mặt là nụ cười chất phác. Có lẽ bọn họ từng gặp bà ta, bởi ở lão quân câu này người như thế rất

nhiều nên ba người chẳng có ấn tượng sâu với ai.

“A Y có ở nhà không? Ta tới đưa cho nàng ít trứng gà dùng trong lúc ở cữ.”

Kỳ Tam Lang giúp A Y nhận và cảm ơn. Lúc người phụ nữ kia xoay người muốn ra cửa lại bị Tống Mê Điệt gọi lại, “Thím, ngài tích cóp nhiều trứng gà như vậy cũng không dễ dàng đúng không?”

Người kia quay đầu mỉm cười, “Nhà ta chỉ có một mình ta nên không ăn hết.” “Ngài tới lão quân câu một mình à?”

Bà ta đứng yên, mãi một lúc sau mới nhàn nhạt nói, “Ta cũng từng có chồng nhưng kẻ nọ chẳng đáng nhắc tới.”

Nói xong bà ta bỏ đi, tiếng bước chân từ gần tới xa, rồi dần biến mất.

Tống Mê Điệt nhìn chằm chằm chỗ ngoặt bà ta vừa rẽ và sửng sốt, trong đầu nảy lên một màn sương trắng muốn che khuất mắt người ta. Nàng không thể thấy rõ phía sau sương mù là cái gì. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Mà trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Tú Tú bỗng khóc ré lên không rõ lý do. Con bé khóc gần như ngất đi khiến nàng sợ tới độ vội bật dậy và dỗ dành với hy vọng có thể an ủi đứa nhỏ mới sinh trong lòng.

“Lạ nhỉ, con bé sinh ra đã thích cười, sao bỗng nhiên lại khóc kinh thế?”

Tống Mê Điệt vừa ‘à à’ dỗ đứa nhỏ vừa cầu cứu Mạc Hàn Yên. Tuy nàng kia vẫn bình tĩnh nhưng đối phó với chuyện này thì nàng cũng bó tay. Nàng chỉ có thể đi theo phía sau Tống Mê Điệt và cùng nhau ‘à à’ chứ không nghĩ được cách nào khác.

Mà cái tên Kỳ Tam Lang thì càng vướng chân tay, hoàn toàn không giúp được gì. Hắn như con khỉ nhảy nhót trước mặt Tú Tú chọc cho con bé khóc càng kinh hơn.

Lúc ba người đang đổ mồ hôi đầy đầu, gấp như bị đốt đít thì Tống Mê Điệt chợt thấy cánh tay nhẹ hẫng, bọc tã lót bị người ta ôm đi mất. Vừa quay đầu nàng đã thấy Lưu Trường Ương ôm Tú Tú trong lòng, một tay vỗ nhẹ lưng con bé, một tay khác vói vào trong tã lót kiểm tra.

“Nó tè rồi, ba cái tên ngu ngốc các ngươi tới cái này cũng không biết!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi