BÊN EM THÁNG ĐỔI NĂM DỜI



Edit: HY
Beta: Claret
Tin mới vừa được tung ra, fans đang hóng chuyện bên Thẩm Mộ Xuy ùa vào ngay lập tức.
Những fans ùa vào đầu tiên chưa kịp nói gì, cứ bình luận “Đệch” trước đã rồi mới phân tích sau.
Lúc Thẩm Mộ Xuy biết tin này cô mới rời khỏi trường quay lễ trao giải.
Vừa lên xe, Nguỵ Tiểu Văn đã quay đầu nhìn cô: “Chị Ngủ Ngủ, công ty đăng Weibo đấy.”
Thẩm Mộ Xuy vừa sửng sốt vừa hơi ngạc nhiên: “Đăng Weibo gì cơ?”
Nguỵ Tiểu Văn cười nói: “Kiện những người đã bôi nhọ chị đó.”
Thẩm Mộ Xuy bật cười, cong môi nói: “Để chị xem thử nào.”
Cô nhận điện thoại từ tay Nguỵ Tiểu Văn, vừa nhìn đã ngẩn cả người.
Thẩm Mộ Xuy nhìn những dòng bình luận trên đó rồi nhìn Lý Lộ: “Chị Lộ…chuyện này là sao thế?”
Cô biết công ty đang thu thập vài thứ nhưng cô chưa từng nói mình sẽ làm như vậy.
Thậm chí…ngay cả bà chủ là cô đây cũng chẳng hay biết gì.
Lí Lộ bất đắc dĩ buông tay: “Em biết sao được, lần đầu tiên mẹ em can thiệp vào việc của công ty đấy, bà ấy không thể đứng nhìn được nữa.”
Sau khi Chu Tuý Tuý đưa công ty cho Thẩm Mộ Xuy, bà ấy không còn quan tâm đến việc của công ty nữa, bất kể lỗ lãi thế nào bà cũng không hỏi một câu, lần này giận thật rồi mới liên lạc thẳng với Lý Lộ để can thiệp.
Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em không giận, em biết mẹ em sao lại làm vậy mà.”
Cô nhìn mười ngàn bình luận bên dưới, cười nói: “Lần này chắc không ai bảo em ôm đùi đâu nhỉ?”
Lí Lộ nhướng mày: “Rất có thể đấy.”
Thẩm Mộ Xuy làm mới Weibo của cô.
Cô nghĩ một lúc rồi vẫn nhờ Nguỵ Tiểu Văn gửi cho mình mấy tấm ảnh vừa rồi cô mặc lễ phục.

Cô đăng nhập vào Weibo, chính thức đăng bài giới thiệu mình.
@Thẩm Mộ Xuy V: Tôi là Thẩm Mộ Xuy, cũng là Niên Niên.

Cảm ơn mọi người đã yêu mến và ủng hộ.
@Niên Niên V: Tôi là Niên Niên, cũng là Thẩm Mộ Xuy, cảm ơn vì từng ấy năm tới giờ.

Hai bài Weibo lần lượt được đăng lên, quả thực các fan đã bật khóc, xúc động nhiệt tình để lại bình luận.
Thẩm Mộ Xuy thực sự hạnh phúc khi xem những bình luận ấm áp đó.
Cô nở nụ cười, vui vẻ lướt bài mới.
Trong một chiếc xe khác, Du Tuỳ lần lượt thích hai bài Weibo này, lại theo dõi Weibo Niên Niên.
Dùng lời của fan mà nói —— bất kể chi tiết cho dù lớn hay nhỏ nào của thanh mai thì idol nhà mình cũng không được phép bỏ sót, nhất định phải chú ý.
Đêm nay, Thần Du CP vui hết mình, fans only của Thẩm Mộ Xuy cũng chơi tới bến, antifan gào khóc còn Lương Tĩnh Tĩnh đương nhiên cũng không khá hơn là bao.
Sau khi lướt những tin nhắn chửi rủa để lại trên Weibo, Lương Tĩnh Tĩnh nổi giận rồi gọi cho ai đó, hỏi: “Tại sao không nói cho tôi biết Thẩm Mộ Xuy là Niên Niên?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Lương Tĩnh Tĩnh tức đến nỗi đập luôn điện thoại.
Cô ta nhìn căn phòng trống rỗng trước mặt, hét lên rồi điên cuồng đập luôn cái ly trước mặt.
Những biểu hiện của cô ta không giống cảm xúc của một người bình thường.
*
Thẩm Mộ Xuy không biết chuyện phía Lương Tĩnh Tĩnh, vừa xuống xe cô đã thấy người đàn ông đợi mình ở bãi đỗ xe.
Hai tay Du Tuỳ đút túi, nhìn cô với nụ cười trên môi.
Cả hai nhìn nhau, Thẩm Mộ Xuy cười: “Anh chờ lâu chưa?”
Du Tuỳ lắc đầu: “Không lâu lắm, mới vài phút thôi.”
Anh đưa tay, nắm lấy tay Thẩm Mộ Xuy: “Em có lạnh không?”
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu, làm nũng với anh: “Em không thấy lạnh, tối nay vui lắm ạ.”
Du Tuỳ cụp mắt cười: “Mới thế đã vui rồi à?”
“Vâng.” Thẩm Mộ Xuy rất dễ vừa lòng, dịu dàng nói: “Nhìn lại thì vẫn có rất nhiều người thích em, tất nhiên là vui rồi.”
Ánh sáng loé lên nơi đáy mắt cô, lộng lẫy rực rỡ.
“Đúng rồi, còn chưa chúc mừng anh, lại đoạt được một chiếc cúp nữa rồi.”
Du Tùy mỉm cười, cúi đầu hôn lên khóe môi cô: “Thế có thưởng gì cho anh không hử?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Thưởng á?”
“Ừ hửm?”
Thẩm Mộ Xuy cạn lời, gãi gãi tai ngượng ngùng nói: “Em chưa chuẩn bị gì cả.”
Hai người đi vào thang máy, lúc này đêm đã khuya, cả trong và ngoài thang máy đều chẳng còn ai qua lại nữa.

Du Tùy cụp mắt, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Không hiểu thật à?”
Đôi mắt Thẩm Mộ Xuy lóe lên, ngửa đầu nhìn anh.
Sau khi chạm đến cảm xúc đang trào dâng lên trong mắt anh, cô bất giác phản ứng lại.

Cô trợn mắt, thoáng chốc đã đỏ bừng mặt.
“Anh…… nghiêm túc à?”
Du Tùy nhướng mày: “Em nói xem?”
Giọng anh trầm thấp, dưới bóng đêm vô cùng nóng bỏng.
Bảo Thẩm Mộ Xuy không có sức chống cự với Du Tuỳ cũng không đúng, cô là…không thực sự định chống cự.
Một người đàn ông như vậy thuộc về cô, sao cô phải chống cự chứ?
Cô vô thức nhấp môi dưới, vừa định đồng ý thì thang máy đến.
Một tiếng “Ting” cắt ngang lời cô.
Ngay sau đó, Chu Túy Túy gọi đến.
Thẩm Mộ Xuy:……
Cô xấu hổ nhìn Du Tùy, chỉ chỉ: “Mẹ em, em nhận điện thoại của mẹ đã.”
Du Tùy cười, hôn khóe môi cô: “Được, nghe điện thoại xong em nhớ nghỉ ngơi sớm đấy.”
Thẩm Mộ Xuy tiếc nuối nhìn anh: “Huh?”
Du Tùy mỉm cười, đưa tay xoa tóc cô, giọng anh hơi buồn: “Hôm nay anh hơi mệt, lúc nãy anh chỉ nói đùa với em thôi, đi nghỉ ngơi đi.”
Nghe vậy Thẩm Mộ Xuy ngược lại có chút tiếc nuối.
Cô bĩu môi, “À” một tiếng, nói: “Vâng ạ.”
Du Tùy bật cười, bỗng dưng kéo cô vào lòng, ghé sát tai cô nói gì đó, chớp mắt đã trêu Thẩm Mộ Xuy đỏ bừng cả mặt.
Một tay cô đẩy người ra, vội quay đầu: “Ai thèm chứ, em về nhà đây, ngủ ngon.”
Nói xong, cô nhanh chóng vào nhà khóa cửa lại như thể có người đuổi theo sau.
Du Tùy nhìn cánh cửa đóng chặt, sờ sờ mũi, nở một nụ cười.
*

Tối đó, sau khi nhận điện thoại của Chu Túy Túy, Thẩm Mộ Xuy cũng đã rất mệt mỏi.
Rửa mặt xong cô đi nghỉ ngay.
Hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Thẩm Mộ Xuy mơ màng nhận điện thoại, giọng khàn khàn nói: “Ai vậy?”
Cố Thư: “Tớ đây!”
Thẩm Mộ Xuy: “...Cậu gọi tớ sớm thế làm gì?”
Cố Thư than thở: “Không phải vì tớ có một vài chuyện tốt muốn chia sẻ với cậu à? Không thể chờ nổi nữa, cậu vừa tỉnh ngủ đấy hả? Chưa xem Weibo đúng không?”
“Ừa.”
Thẩm Mộ Xuy ngái ngủ đáp: “Tớ lại làm sao nữa à?”
Cố Thư bật cười: “Không phải cậu! Lương Tĩnh Tĩnh cơ.”
“Hả?”
Cố Thư nhanh chóng nói: “Tớ kể cho mà nghe nhớ, Lương Tĩnh Tĩnh bị bóc phốt là tiểu tam đấy, cô ta là bồ nhí của Phó đạo diễn lễ trao giải hôm qua các cậu tham gia ấy.

Mà á, lại còn bị vợ của Phó đạo diễn bắt tại trận ở ngay khách sạn cơ, giờ trên mạng vẫn còn video chị vợ kia đánh cô ta kìa, trời má ơi bạo lực lắm.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cố Thư cũng không quan tâm cô có trả lời mình hay không, hào hứng nói: “Đương nhiên nhiêu đó vẫn chưa đủ, trọng điểm hơn là Lương Tĩnh Tĩnh còn bị lộ chuyện trộm những tác phẩm của các nghệ sĩ không nổi trong công ty cô ta rồi dùng tên mình, bảo là tác phẩm gốc của cô ta cơ.

Giờ nghệ sĩ nhỏ kia công khai kiện cô ta rồi, thậm chí luật sư còn gửi thư hẹn gặp Lương Tĩnh Tĩnh trên toà đó.”
“…………”
Thẩm Mộ Xuy đơ vài phút mới có thể nuốt trôi tin tức lớn này.
Cô im lặng một hồi, hỏi: “Thế lộ hết một lúc như vậy à?”
Cố Thư: “Ừ, bạn trai của cậu đỉnh thật đấy.”
Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy mở trừng mắt nói: “Bạn trai của tớ?”
Cố Thư: “Cậu không biết gì à? Tất cả đều là do Du Tuỳ làm.

Người của Du Tuỳ tìm thấy bằng chứng, nếu không thì nghệ sĩ nhỏ ấy nào dám kiện Lương Tĩnh Tĩnh chứ.”
Thẩm Mộ Xuy nói: “…Cậu nghe ai nói thế?”
“Giang Chu đấy, tối qua lúc tụi tớ đi ăn mừng Giang Chu lỡ miệng mà.”
Thẩm Mộ Xuy cạn lời, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
“Vui không?” Cố Thư phấn khởi hỏi.

Thẩm Mộ Xuy suy nghĩ, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, bật cười, thật lòng nói: “Vui.”
Cô cũng là người bình thường mà, kẻ bắt nạt mình bị bạn trai mình trả đũa lại, kẻ kia cũng coi như đi đời nhà ma rồi, sao cô không vui được chứ.
Cô cũng nào phải thánh mẫu, ban đầu cô định từ từ trả lại chỗ nước bẩn mà Lương Tĩnh Tĩnh hắt lên người cô, nhưng giờ thì…cô không phải làm gì cả, đã có người trút cơn giận này giúp cô, sao Thẩm Mộ Xuy không vui được chứ.
Bây giờ cô vui đến nỗi bật dậy từ trên giường, chạy sang đối diện hiến thân đây.
Đáng lẽ ra —— cô nên ở đó từ tối hôm qua rồi.
Cố Thư cười nhạo nói: “Rồi rồi rồi, tớ biết cậu vui rồi, tớ đã bảo cậu giờ toàn mạng đều giễu cợt Lương Tĩnh Tĩnh, cô ta hại cậu như nào thì Du Tuỳ giúp cậu trả lại gấp đôi, cô ta không còn chỗ trở mình trong cái giới này nữa rồi.”
Thẩm Mộ Xuy “Ừm” một tiếng: “Tớ biết rồi.”
“Ây da, Tùy Thần tốt quá đi mất.”
Thẩm Mộ Xuy cười, nhắc nhở cô: “Đấy là bạn trai của tớ.”
Cố Thư: “…… Biết rồi biết rồi, tớ không được khen một câu à?”
Thẩm Mộ Xuy lại cười nói: “Được, cậu cứ việc khen, tớ vẫn đang nghe đây.”
“Không khen nữa.” Cố Thư dỗi: “Cậu tự đi mà khen.”
“…… Ôi.”
Tắt điện thoại, Thẩm Mộ Xuy lướt Weibo, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều tin về Lương Tĩnh Tĩnh, có video bị đánh, còn bị vợ phó đạo diễn mắng chửi không ngừng, còn có bài Weibo của nghệ sĩ nhỏ, thậm chí…… một vài trợ lý cũ của Lương Tĩnh Tĩnh cũng đều đang lên án cô ta.
Từng người từng người một nói rằng thật ra Lương Tĩnh Tĩnh không tốt như những gì mà cô ta thể hiện ra ngoài.

Cô ta thường xuyên âm thầm đánh mắng trợ lý, một khi không chăm sóc chu đáo cho cô ta, liền bị cô ta chửi mắng thậm tệ, thậm chí đôi khi còn đánh người.

Chuyện này vừa lộ ra, cư dân mạng càng không thể chịu nổi.
Chỉ trong vòng một buổi sáng, Weibo Lương Tĩnh Tĩnh giảm mấy triệu fans, thậm chí có xu hướng ngày càng giảm nhiều hơn.
Thẩm Mộ Xuy lướt một lúc, nghĩ nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Du Tùy.
【Anh lại đi quay phim rồi à?】
Du Tùy nhanh chóng trả lời: 【 Ừm, nào Tết Nguyên Đán anh sẽ về.


Thẩm Mộ Xuy: 【…Thế em chờ anh vậy.】
Du Tùy: 【? 】
Thẩm Mộ Xuy: 【 Chuyện tối hôm qua ấy, em đồng ý với anh nha.】
Tác giả có vài lời muốn nói:Đoán vui có thưởng: Rốt cuộc Tuỳ Thần thì thầm vào tai Thẩm Mộ Duy cái gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi