Editor: Mẹ Bầu
Cha của anh đã gần như một năm một mười khai báo qua lại tất cả mọi chuyện. Thậm chí, ông còn biểu lộ thái độ - - hi vọng Lê Lạc kia chính là con gái của ông. Thương Ngôn vốn cho là mẹ anh sẽ khó có thể chấp nhận được chuyện này, bởi vì cha của anh đã có một đoạn quá khứ cùng từng trải như vậy. Kết quả, sau khi nghe xong những lời mà cha anh đã nói..., thái độ của mẹ anh lại biểu lộ vẻ đồng cảm, nói: "Thương Vũ, chỉ cần là ông không gạt tôia. Nếu như Lê Lạc thật sự là con gái của ông, tôi đây sẽ chấp nhận Lê Lạc."
Cho nên, nếu Lê Lạc thật sự là con gái của cha anh,diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn anh – Thương Ngôn và Lê Lạc liền trở thành hai chị em rồi hay sao?
Thương Ngôn cảm giác mình muốn được yên lặng cho tâm tình được tốt một chút. Kết quả tĩnh lặng suốt một buổi tối, anh càng yên lặng thì cảm xúc lại càng kích động hơn là vì sao chứ? Thương Ngôn nhớ tới đủ loại ở chung giữa anh và Lê Lạc. Nhớ đến sự quan tâm và chăm sóc của anh đối với Lê Lạc. Lê Lạc thỉnh thoảng lại bày ra cái tư thái, nhìn anh tựa như đang nhìn một đứa trẻ vậy...
Rõ ràng, anh và Lê Lạc lớn bằng nhau.
Tóm lại tối hôm qua đến bây giờ, Thương Ngôn khiếp sợ khi nghĩ rằng "Lê Lạc sắp sửa trở thành chị gái của anh". @MeBau*diendan@leequyddonn@ Cái khả năng này, về lí khó có thể tiêu hóa được, cho dù sự tình vẫn còn chưa được chứng thực, chỉ là một phán đoán không có căn cứ.
Bất quá có đôi khi sự phán đoán chính là thần kỳ như vậy, càng đoán càng giống như sự thật.
Càng giống nhau, cũng càng nghĩ đó là thật.
Thương Ngôn đi đến nhà của Cậu nhỏ. Cậu nhỏ mặc áo sơmi tây trang ra mở cửa cho anh. Mới vừa vào đến cửa, một giọng nói mang vẻ khoái trá lên tiếng chào hỏi từ bên kia so pha truyền đến: "Hi, Thương Ngôn." (Xin chào, Thương Ngôn – Tiếng Anh trong nguyên văn)
Lê Lạc thực sự đã ở nơi này cùng Cậu nhỏ, trước mặt đang đặt điện thoại di động của Cậu nhỏ. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Cho nên những tin nhắn trả lời anh và cả icon trái tim nhỏ từ Cậu nhỏ mà anh đã nhận được kia, đều là của Lê Lạc gửi đến cho anh đi…
"Hi... Lê Lạc." (Xin chào, Lê Lạc – Tiếng Anh trong nguyên văn)
Thương Ngôn không hiểu sao lại thấy có chút nóng mặt, thần thái mất tự nhiên, đi vòng vo xuống phía dưới.
Chiếc ghế so pha màu vàng nhạt đột nhiên đi xuống lõm xuống. Tạ Uẩn Ninh ngồi xuống ở bên cạnh Lê Lạc. Ngồi một khối đối diện với Thương Ngôn, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn anh. Cảm giác rất kỳ quái.
Thương Ngôn bị bắt buộc cúi đầu, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn không hiểu vì sao mặt lại đỏ lên. Anh căn bản không có biện pháp nào để giải thích. Chẳng lẽ anh lại phải nói cho Cậu nhỏ biết, Lê Lạc có thể là chị gái của anh sao... Nếu như là như vậy, mợ nhỏ vẫn là mợ nhỏ hay sao?
Như thế nào thế nhỉ? Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh một chút, rồi lại nhìn xem Thương Ngôn một chút, cười hỏi: "Thương Ngôn, cậu cắt tóc rồi hả ?"
Thương Ngôn cảm kích nhìn nhìn Lê Lạc, rốt cục đã có đề tài nói chuyện. Anh cũng không phải là một thanh niên không giỏi nói chuyện, liền nhanh chóng nương theo đề tài đó để tán gẫu cùng Lê Lạc. Kết quả anh vừa ngồi xuống, thì Cậu nhỏ lại đứng lên, mở miệng nói: "Đã đến đây rồi, vậy thì chơi bóng đi thôi."
Trong sân bóng, đầu tiên là Thương Ngôn quyết đấu với Tạ Uẩn Ninh, sau đó là Lê Lạc Tạ Uẩn Ninh cùng với Tạ Uẩn Ninh. Đến cuối cùng là Thương Ngôn và Lê Lạc cùng nhau quyết đấu với Tạ Uẩn Ninh.
Kết quả vẫn là vẫn bị bại bởi Tạ Uẩn Ninh. Bởi vì Thương Ngôn bị một hồi thất thần. Tại sao anh lại phải thất thần? Bởi vì Thương Ngôn đột nhiên nghĩ đến trận đấu bóng ngày đó giữa cha của anh cùng với Lê Lạc. Rõ ràng cha của anh đã cố ý tặng cho Lê Lạc...
Sau khi ba trận cầu kết thúc, ba người đều ra đầy mồ hôi. Ngồi một chỗ ở trên ghế băng, Lê Lạc đứng lên nói: "Để em đi mua nước cho hai người."
Tay của Lê Lạc lập tức bị giữ chặt, người cũng đang mặc đồ thể thao, Tạ Uẩn Ninh liền phân phó cho cháu ngoại trai: "Thương Ngôn, cháu đi mua."
Thương Ngôn: "... Vâng."
Thương Ngôn không có ý kiến gì, thậm chí còn cực kỳ vui vẻ thay chân chạy cho Lê Lạc. Mua ba chai nước khoáng trở về, Thương Ngôn đưa chai nước khoáng cho Lê Lạc, đồng thời anh còn mở nắp chai nước giúp Lê Lạc, sau đó đưa tới trong tay Lê Lạc.
"... Cám ơn." Lê Lạc nói lời cảm tạ.
"Không cần khách sáo..." Thương Ngôn ngồi xuống ở bên cạnh Lê Lạc, hơi hơi nghiêng mình. Anh không ngồi lại ở vị trí bên kia Tạ Uẩn Ninh như lúc trước. Ở một bên kia, Tạ Uẩn Ninh uống môt ngụm nước, tầm mắt xẹt qua hướng về phía Lê Lạc cùng Thương Ngôn ở bên kia.
Hôm nay có người đối xử với nhau vô cùng thân thiết lại hàm súc. Trong sự hàm súc lại lộ ra một thứ gì đó dáng vẻ kỳ quái. Nguyên nhân duy nhất có thể giải thích thì chỉ có một… Tạ Uẩn Ninh suy nghĩ thanh tỉnh dựa vào ghế băng, lại uống môt ngụm nước, trong lòng thật sự có chút bất đắc dĩ: Chị gái của anh rốt cuộc là thiếu kiên nhẫn, hay là thật sự muốn Lê Lạc trở thành con gái của nhà họ Thương đây...
Sự thật, Tạ Tĩnh Di không phải là thiếu kiên nhẫn, mà bà chỉ là muốn có một sự minh bạch. Không có gì có thể ngăn cản một phụ nữ theo đuổi đối với chân tướng sự thật; không thể so với nam giới, chỉ thích chôn dấu cùng che lấp đi.
Nếu Lâm Hi Âm không có nói với bà, thì Thương Vũ sẽ không có khai báo gì với Tạ Tĩnh Di. Tạ Tĩnh Di cũng sẽ thật sự không biết, vị Lâm nhị tiểu thư kia không chỉ đã từng là người mà Thương Vũ yêu, mà còn đã từng là vị hôn thê.
Năm đó Thương Vũ đại diện cho AC đến thành phố Lan để thu mua Nhật Hóa của Lâm thị, Tạ Tĩnh Di cũng có biết một chút. Cho tới bây giờ tập đoàn AC có cố phần khống chế tới 60% cổ phần công ty Nhật Hóa của Lâm thị như trước. Vì sao thu mua Lâm thị, Thương Vũ cũng không từng đề cập qua với bà? Lúc trước thâu tóm Lâm thị là vì muốn tiến quân vào thị trường trong nước. Về phần Thương Vũ không hề nói cho bà biết cái chi nhánh kia, Tạ Tĩnh Di phàn lớn cũng có thể đoán được một chút: Chồng bà năm đó thu mua Lâm thị, khẳng định đã dùng mưu kế nhất định rồi.
Làm con gái của nhà họ Tạ, Tạ Tĩnh Di tính cách đơn giản ôn hòa, cũng biết những chuyện chìm nổi trôi giạt anh lừa tôi gạt ở trong thương trường. Cũng bởi vì cái dạng này, mà năm đó Thương Ngôn lựa chọn nghề nghiệp, bà hi vọng Thương Ngôn có thể đi lên theo con đường kia của cậu nhỏ.
Mà không phải vâng chịu theo sự nghiệp của cha mình.
Thương Vũ phải đi công tác sang nước Mỹ một chuyến, Tạ Tĩnh Di thu thập hành lý cho Thương Vũ. Còn có nửa tháng nữa sẽ hết năm cũ rồi, thời điểm Tạ Tĩnh Di gấp xếp áo sơmi cho chồng mình bỏ vào trong va li hành lý xong xuôi, thì xoay người lại nói: "Đã đi đến nước Mỹ rồi, liền điều tra cho rõ ràng mọi chuyện đi."
Thương Vũ gật đầu.
"Nếu quả thật Lê Lạc là con gái của anh và Thanh Gia, mọi người hãy nói chuyện cho minh bạch. Năm nay còn có thể cùng nhau mừng năm mới..." Tạ Tĩnh Di nói xong, cúi thấp đầu.
Hả! Thương Vũ cũng cúi đầu xuống phía dưới. Ông không biết phải đáp lại những suy nghĩ có bao nhiêu thiện lương của người vợ của chính. Lê Lạc có phải là con gái của ông hay không, ông biết rất rõ, không có khả năng này. Sở dĩ ông không hề hoàn toàn phủ nhận chút nào, chính là vì ở trong lòng ông vẫn còn có chút hi vọng, vẫn là để phòng ngừa ngộ nhỡ?
Thương Vũ thừa nhận bản thân mình có nhiều tâm tư. Đây cũng chính là việc mà năm đó Thanh Gia chán ghét ông nhất. Bất quá, “nhân tính sinh lai như thử” (*), không đổi được.
(*) Nhân tính sinh lai như thử: Bản tính con người khi sinh ra đã là như vậy