BIỂU MUỘI NHUYỄN NGỌC KIỀU HƯƠNG

Thịnh Khanh Khanh dở khóc dở cười: Văn Nhân gần như đã xem toàn bộ quá trình, vậy hiểu lầm giữa nàng và Mạnh Hành có gì đó cũng thuận lý thành chương.

Mấy lời nói kỳ quái của Văn Nhân trước đó, lúc này cũng đều có thể giải thích được.

“Lúc Hoàng cô nương đến huynh lại quát nàng ta, sao Văn Nhân thì huynh xem như không nhìn thấy?” Thịnh Khanh Khanh bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ cũng bởi vì Văn Nhân trốn kỹ?”

Mạnh Hành hàm hồ ồ một cái, cũng không tính là câu trả lời chân chính.

— Lúc Văn Nhân lén lút trốn sau tảng đá hoa cỏ nhìn lén, Mạnh Hành đang ghen dữ dội với chuyện Vệ Phong tặng ngọc bội, không rảnh quan tâm tiểu nha đầu, cũng hoàn toàn không thèm để ý đến Văn Nhân sẽ nhìn thấy gì.

Nhưng chờ đến lúc Hoàng cô nương bước ra, Mạnh Hành đã gần như được Thịnh Khanh Khanh trấn an, lý trí đương nhiên cũng theo đó mà quay lại.

Thịnh Khanh Khanh cũng không nhất thiết phải có được đáp án gì đó từ Mạnh Hành, thấy Mạnh Hành giống như không muốn nói tỉ mỉ, nàng cũng không hỏi tiếp nữa.

Ngược lại là Văn Nhân đã nhanh chóng kéo Vệ Phong rời đi thật xa mới dừng lại, chưa tỉnh hồn nhìn về phía sau một cái rồi khoa trương mà thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Phong bên cạnh nàng trầm tư cả đoạn đường, tựa như cuối cùng cũng có kết quả, hắn đột nhiên nói: “Chỉ sợ Ngụy Trọng Nguyên không làm vị hôn phu của Thịnh cô nương nổi.”

Văn Nhân: “Ta cũng thấy vậy.”

“Hắn vừa nghe thấy tên của Đại tướng quân là đã có thể ngất đi, rõ ràng Đại tướng quân và Thịnh cô nương có quan hệ thân thiết, Ngụy Trọng Nguyên như vậy sao có thể làm… cháu rể của Mạnh phủ?” Vệ Phong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Văn Nhân chống nạnh quay đầu nhìn hắn: “Lời này thì ta đồng ý một nửa, nhưng ta cũng không cảm thấy đây là nguyên nhân ngụy Trong Nguyên không làm phu quân của Thịnh tỷ tỷ nổi.”

Vệ Phong nhướng mày: “Vậy muội nói lý do nghe xem?”

“Bởi vì Đại tướng quân.” Văn Nhân giấu kín câu chuyện nói: “Không phải huynh cũng nên đoán được rồi chứ?”

Vệ Phong sững sờ, không tự chủ được mà nuốt nước bọt một cái, yết hầu lên xuống bỗng động một cái, vẫn rất mạnh miệng: “Vậy thì không hợp thói thường lắm.”

“Sao lại không hợp thói thường?” Văn Nhân trợn trắng mắt nói: “Ta biết huynh đã trao ngọc bội bên người cho Thịnh tỷ tỷ nhưng ngọc bội đã về lại bên cạnh huynh, vậy đương nhiên là tỷ ấy trả cho huynh, nhưng ta cũng chưa từng nghe huynh khoe khoang là tỷ ấy từng đến nhà huynh tìm huynh — vậy ngọc bội làm sao về được?”

Vệ Phong: “...” Phản ứng của hắn cũng rất nhanh, nghẹn lời trong một cái nháy mắt rồi lập tức hỏi lại: “Sao muội biết? Chuyện này đáng lẽ chỉ có ba người biết!”

“Ta chính là người thứ tư biết.” Văn Nhân chỉ vào mắt mình: “Chỉ cho huynh lén chuồn đi mà không cho ta chuồn ra khỏi sân túc cầu theo à?”

Vệ Phong ngạc nhiên: “Ngày đó muội cũng có mặt?! Chẳng trách lúc ta quay lại sân túc cầu nhất thời không nhìn thấy muội, một lát sau có người nói muốn đi tìm Thịnh cô nương, muội lại đột nhiên xuất hiện!”

“Thứ ta biết còn nhiều hơn huynh,” Văn Nhân dừng một chút rồi lại sửa lời nói: “Thứ ta thấy còn nhiều hơn huynh.”

“Nhìn thấy cái gì?” Vệ Phong chua xót hỏi.

“...” Văn Nhân im lặng một lát rồi nhón chân lên vỗ bả vai Vệ Phong giống như huynh đệ, nói: “Huynh đừng hỏi nữa, biết quá nhiều sẽ giống như treo đầu trên dây lưng quần, sợ hãi đến phát hoảng.”

Văn Nhân biết quá nhiều đã rất chột dạ trước mặt Mạnh Hành.

Lúc ấy nàng đã thấy nửa quá trình, sau khi thấy Vệ Phong tặng ngọc bội, Mạnh Hành hung dữ mạnh mẽ đẩy Thịnh Khanh Khanh vào gian hẹp, cướp lấy ngọc bội, sau khi thấy Thịnh Khanh Khanh xoa dịu cho Mạnh Hành bình tĩnh hơn không ít, nàng mới rón rén rời đi, cho rằng mình không bị phát hiện.

Nhưng sau khi trở về từ phủ An Vương, Văn Nhân nghĩ như thế nào cũng thấy không bình thường.

— Sao Mạnh Hành có thể không phát hiện ra nàng được chứ!

Vậy nhất định là phát hiện ra rồi, nhưng trong mắt chỉ chứa được một mình Thịnh Khanh Khanh nên mới xem như nàng không tồn tại.

Nhất là hôm nay lại nhìn thấy Mạnh Hành, trong lòng Văn Nhân càng khẳng định suy luận này.

Nàng cũng chua xót nghĩ, chỉ cần có mặt Thịnh Khanh Khanh thì Mạnh Hành rõ ràng sẽ không tập trung, ánh mắt đuổi theo tỷ ấy, thái độ rõ ràng như vậy, sao Thịnh Khanh Khanh lại đính hôn với người ngoài?

Còn nữa, Văn Nhân vốn ỷ vào việc mình còn nhỏ tuổi, khá là tâm đắc với việc tranh đoạt sự chú ý của Thịnh Khanh Khanh, chờ đến khi Mạnh Hành xuất hiện, lòng nàng chua xót phát hiện ra hơn một nửa sự chú ý của Thịnh Khanh Khanh đều hướng về phía Mạnh Hành một cách tự nhiên.

Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ giữa hai người đó rõ ràng là mối quan hệ hấp dẫn hai chiều!

— Nhưng Mạnh phủ hoàn toàn không có ý cho hai người đính hôn, ngược lại chọn lựa một Ngụy Trọng Nguyên không trên không dưới.

Có điều Văn Nhân đã thấy một màn Mạnh Hành chịu thua Thịnh Khanh Khanh trong phủ An Vương, sau khi kinh ngạc tiêu hóa xong, nàng cảm thấy từ đáy lòng với tính cách của Mạnh Hành thì tuyệt đối sẽ không để cho Thịnh Khanh Khanh gả đi.

Văn Nhân trầm tư như vậy hồi lâu mới nói: “Vệ Phong, huynh đừng ghét bỏ lời ta nói — huynh không tranh được đâu.”

Vệ Phong không nói ra được một chữ “Không”, hắn ra suy nghĩ hồi lâu mới rầu rĩ không vui nói: “Dù sao ta cũng mạnh hơn Ngụy Trọng Nguyên nhiều nhỉ.”

Văn Nhân thở dài yếu ớt: “Nếu như ta là một nam nhân, ta cũng muốn đến Mạnh phủ cầu hôn.”

Vệ Phong có qua có lại mà giội cho nàng một chậu nước lạnh: “Ta không cưới được thì muội càng không cưới được.”

“Hừ,” Văn Nhân giương cằm lên nói: “Nếu như ta thật sự là nam nhân thì đã sớm dây dưa để Thịnh tỷ tỷ đồng ý gả cho ta rồi, các huynh ai cũng lằng nhà lằng nhằng, sao mà vượt qua ta được.”

“Muội đi đến trước mặt Đại tướng quân dây dưa thử xem?” Vệ Phong chỉ về phía hồ: “Muội cho rằng trong mắt Đại tướng quân, muội, ta và Ngụy Trọng Nguyên có gì khác biệt? Hắn không cần dùng đao, chỉ nhìn chúng ta một cái thôi là chúng ta đã rụt cổ lại rồi.”

Hai người ngươi tới ta lui đâm nhau mấy đao, cuối cùng cũng ý thức được đôi bên cùng là người lưu lạc chân trời, không hẹn mà cùng yên tĩnh trở lại, lại ăn ý đi về nhà.

Đi được một đoạn đường, Vệ Phong lại không phục mà nhỏ giọng lầu bầu: “Đại tướng quân còn không ra tay nữa, bị người ta giành trước thì có thể trách ai.”

“...”

“...” Giọng nói của Văn Nhân càng nhỏ hơn đồng ý với hắn một lần: “Đúng thế đúng thế.”

*

Bên này Thịnh Khanh Khanh và đám Mạnh Sính Đình bọn họ còn ở lại đi dạo bên ngoài sau tiệc đàn, Mạnh lục cô nương bị mất mặt xuống thuyền thì đi thẳng đến Mạnh phủ, ném hộp đàn cho nha đầu cầm, bản thân thì không quan tâm mà vọt vào trong viện Hồ thị ôm bà ta khóc lớn một trận.

Tiếng khóc làm kinh động đến Mạnh tứ gia ở trong phòng, ông ta đi ra ngoài nhìn thoáng qua, thấy Mạnh lục cô nương khóc đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, hoàn toàn không có lễ nghi, ông ta lập tức nhíu mày: “Khóc cái gì, bị uất ức thì nói chuyện đàng hoàng.”

Mạnh lục cô nương không hay gặp Mạnh tứ gia, có chút sợ hãi đối với người cha ruột này của mình, rụt rè thu lại tiếng khóc, nàng ta thút thít lau nước mắt, kể đại khái chuyện xảy ra hôm nay dưới sự trấn an của Hồ thị rồi đỏ mắt hỏi Hồ thị: “Không phải nói sau khi phụ thân trở về thì sẽ cho Thịnh Khanh Khanh kia đẹp mặt sao? Rốt cuộc khi nào mới có thể làm nàng ta xấu mặt, vô cùng xấu hổ trước mặt con? Không cho nàng ta nhấm nháp cảm giác mất mặt đến mức hận không thể đập đầu chết này, ngay cả ban đêm con cũng ngủ không ngon được!”

Mạnh tứ gia bị Mạnh lục cô nương nói ầm ĩ đến đau đầu, ông ta xoa trán mình nói: “Ta mới trở về ngày thứ hai, phải đi bái kiến bao nhiêu người trong thành Biện Kinh con biết không? Ta không rảnh quan tâm những chuyện vặt giữa tiểu cô nương các con!”

Hồ thị tức giận trừng mắt nhìn Mạnh tứ gia một cái, ôm Mạnh lục cô nương vào trong ngực vỗ lưng an ủi hai câu rồi mới nói: “Chuyện của tiểu nha đầu họ Thịnh kia không phải chính là chuyện của ông à? Làm xong rồi không phải lên như diều gặp gió sao?”

Mạnh tứ gia nghe hiểu ý trong lời nói của Hồ thị vẫn là âm thầm khuyến khích ông ta đồng ý trợ giúp Hồ gia cướp đoạt của hồi môn của Thịnh Khanh Khanh, nhưng nghĩ tới Mạnh Hành có lẽ sẽ đứng về phía Thịnh Khanh Khanh, ông ta lại chậm chạp không quyết tâm nổi, dứt khoát xua tay áo rời khỏi viện của Hồ thị, ném lại một câu: “Tối hôm qua ta đã nói gì với bà bà quên hết rồi sao!”

Hồ thị vừa đưa tin cho Hồ Quý phi, không có được hồi âm nhanh như vậy, nhất thời không có những lời khác để thuyết phục Mạnh tứ gia, đành phải cắn răng nhẫn nhịn, tỉ mỉ trấn an Mạnh lục cô nương một phen không đề cập tới.

Đợi đến hôm sau, lời hồi âm mà Hồ thị nhớ mong thì không đến, ngược lại chờ được một bà mối làm mai.

Thật ra Mạnh phủ là nơi mà bà mối thường tới thăm hỏi trong thành Biện Kinh — Đời cháu của Mạnh phủ có nhiều cháu gái, ngoại trừ đại tôn nữ đã gả cho đại hoàng tử thì số còn lại đều chưa đính hôn, bối cảnh thế gia trong sạch, mỹ nhân xinh đẹp, đương nhiên sẽ có nhiều người muốn cầu hôn.

Mạnh Sính Đình chiếm phần chính trong đó, Thịnh Khanh Khanh lại chiếm một phần, nhưng người muốn cưới mấy vị cô nương Mạnh phủ khác cũng không ít.

Nhưng khi Hồ thị nghe nói có người đến làm mai cho nữ nhi của bà ta thì vẫn có chút kinh ngạc.

— Mạnh lục cô nương là người nhỏ tuổi nhất, thật sự vẫn chưa được xếp hàng vào chuyện hôn sự.

Nghĩ đến câu lệnh cưỡng chế kia của Mạnh Hành, Hồ thị hỏi thêm một câu: “Người tới là ai? Biết được nhà muốn cầu hôn là ai không?”

Quản sự đến thông báo nói đâu ra đấy: “Người tới là Kim Dương bá phu nhân, ngược lại không nói đến là làm mai cho ai.”

Trong mắt Hồ thị sáng lên.

Chuyện làm mai này thật ta cũng có ý tứ.

Dân gian dùng bà mối nhiều là được rồi, giữa thế gia thì phần lớn là mời trưởng bối nữ có địa vị không thấp tới cửa hỏi thăm ý của nhà gái trước rồi tính toán sau.

Mà nhà có thể mời được người được cáo mệnh như Kim Dương bá phu nhân đến cầu hôn thì nhất định cũng không phải là gia đình nhỏ gì.

Hồ thị lập tức đứng lên nói: “Ta đi qua đó ngay — Tiểu Lục, con cũng nhanh chóng trang điểm thay quần áo khác đi!”

Mạnh lục cô nương vừa mừng vừa sợ đứng lên, nói: “Mẫu thân, nếu Kim Dương bá phu nhân tới cầu hôn thì thân phận của đối phương nhất định là không thấp, nếu như hôn sự thành, vậy thì không cần phải lo chuyện Đại tướng quân nói nữa đúng không?”

Hồ thị suy tính cẩn thận hơn một chút: “Đúng như vậy không sai, nhưng cần chắc chắn là không có đường xoay chuyển, khiến tổ mẫu con không có mặt mũi nào để đổi ý, Mạnh Hành mới có thể không nói gì, bởi vậy lát nữa con ra ngoài, mỗi một lời nói hành động đều phải cẩn thận, cần phải để Kim Dương bá phu nhân hài lòng, biết chưa?”

Mạnh lục cô nương khó khăn lắm mới chờ được sự hy vọng này, kích động đến mức liên tục gật đầu đáp lời, xách váy chạy đi thay quần áo rồi tô lại lông mày rồi mới căng thẳng lại hân hoan đi theo Hồ thị đến sảnh trước gặp khách.

Sau khi nhìn thấy Kim Dương bá phu nhân ở sảnh chính, Mạnh lục cô nương bèn cười híp mắt hành lễ gọi: “Bái kiến phu nhân.”

Kim Dương bá phu nhân ôn hòa đánh giá Mạnh lục cô nương vài lần rồi khen ngợi với Hồ thị: “Thật sự là một cô nương gia giáo.”

Hồ thị cười đáp lời ngồi xuống, nói vài câu về việc nhà với Kim Dương bá phu nhân rồi nói đến chủ đề chính.

Kim Dương bá phu nhân nói: “Ta đã tới cửa làm mai thì cũng không nói gì nhiều với tứ phu nhân nữa.” Bà nói xong thì khẽ thở dài rồi nói: “Nói đến thì ta còn phải tạ ơn tứ phu nhân, ta vốn cũng khổ não việc này đã lâu — trên đời này không có hôn sự thích hợp hơn nữa.”

Mạnh lục cô nương thẹn thùng cúi đầu, trong đầu nghĩ đến rốt cuộc nhà trai là ai mới có thể khiến Kim Dương bá phu nhân nói ra mấy chữ “trên đời không có thích hợp hơn” này.

Hồ thị xua tay khiêm tốn nói: “Nghịch ngợm lắm, bị lão phu nhân chiều hư rồi.”

“Tứ phu nhân đừng khiêm tốn nữa, trong lòng ta cảm tạ phu nhân còn không kịp nữa là.” Kim Dương bá phu nhân than thở rồi lại nhìn Mạnh lục cô nương một cái, ánh mắt có chút phức tạp, tiếc hận lại cảm kích: “Cũng may nữ nhi của tứ phu nhân là một người thiện lương, nếu không cả Biện Kinh ta sợ cũng không tìm được nhà gái thích hợp thứ hai.”

Hồ thị cười cong mắt: “Phu nhân còn khen nữa là đuôi của nha đầu này sẽ vểnh lên tận trời mất.”

Mạnh lục cô nương không phục lắc cánh tay Hồ thị, làm nũng nói: “Mẫu thân!”

Hồ thị tràn đầy ý cười phủ lên mu bàn tay Mạnh lục cô nương, nói: “Phu nhân đừng úp mở nữa, nói xem thanh niên tài tuấn kia là ai.”

Kim Dương bá phu nhân gật đầu nói: “Có lẽ tứ phu nhân cũng đoán được rồi, chính là trưởng tử của nhà Võ Định hầu, tính theo bối phận thì là cháu của ta.”

Lúc nghe thấy Võ Định hầu, ý cười của Hồ thị không khỏi sâu thêm một chút, bà ta vui mừng vỗ vỗ tay Mạnh lục cô nương, thầm nghĩ thế lực của hầu tước cao hơn bá tước một bậc.

Nhưng trưởng tử của Võ Định hầu, nghe thì rất xa lạ.

Trong lòng Hồ thị cẩn thận nhớ lại một phen, loáng thoáng nhớ tới trưởng tử của Võ Định hầu hình như có chuyện khá là nổi danh.

Kim Dương bá phu nhân thành khẩn nói: “Nó đi đứng không tiện, có thể tìm được người nguyện ý chăm sóc nó thì thật sự không thể tốt hơn. Ta đã cẩn thận hỏi ý của Võ Định hầu phu nhân rồi, lục cô nương gả qua tuyệt đối sẽ không bị uất ức…”

Trong lòng Hồ thị lộp bộp một cái, bà ta còn chưa sắp xếp sự việc rõ ràng thì Mạnh lục cô nương đã thất thố nhảy dựng lên.

“Trưởng tử của Võ Định hầu không phải là một tên tàn phế bẩm sinh không đi được sao?” Nàng ta gần như thét chói tai lên hỏi: “Phu nhân muốn ta gả cho một tên bại liệt?!”

Hồ thị hoàn toàn không kịp ngăn cản lời thốt ra của Mạnh lục cô nương thì đã thấy Kim Dương bá phu nhân trầm mặt, bà ta nói thầm một tiếng không tốt, dứt khoát nghiêm mặt theo, làm kẻ ác cáo trạng trước: “Phu nhân đây là ý gì? Mặc dù nữ nhi nhà ta không phải thiên tư quốc sắc nhưng cũng là đứa được gia đình che chở nuông chiều mà lớn lên, lại để phu nhân làm nhục như vậy?”

Kim Dương bá phu nhân lạnh lùng nói: “Thứ thật sự làm nhục người khác không phải là lời nói vừa ra khỏi miệng của nữ nhi ngươi sao? Nếu để cho Võ Định hầu phu nhân nghe được thì chỉ sợ sẽ xách đao lật cái nóc nhà này lên!”

“Là phu nhân đến cửa nhắc đến hôn sự không môn đăng hộ đối trước không phải sao?” Hồ thị tự thấy có lý nên không nhường một bước nào: “Hỏi các gia tộc lớn trong Biện Kinh xem, có ai nguyện ý gả cho một tên không đi được? Phu nhân thật sự cảm thấy nữ nhi của ta thấp hèn như vậy sao?”

“Đủ rồi!” Kim Dương bá phu nhân cau mày đứng lên, giống như khó chịu đựng được mà phất tay áo: “Đây không phải là thứ mà nữ nhi của ngươi muốn sao? Còn nói cái gì mà tính tình mềm mại, chỉ thích chăm sóc người khác, cho dù là phu quân với thân thể không khỏe mạnh thì cũng vui vẻ tiếp nhận, những lời này chẳng lẽ là ta nghe lầm?”

Trong khoảnh khắc trừng mắt muốn cãi lại, Hồ thị đột nhiên suy nghĩ rõ ràng điều gì đó, sắc mặt tái đi.

Kim Dương bá phu nhân thấy biểu cảm của Hồ thị thay đổi nhanh thì ánh mắt càng lạnh như băng: “Tứ phu nhân thay đổi thủ đoạn nhanh lắm, thật sự cho rằng người người trong thành Biện Kinh đều là đồ đần hay sao!”

Bà dứt lời thì không cho Hồ thị cơ hội nói chuyện nữa, phất tay áo một cái rồi nổi giận đùng đùng dẫn người đi ra ngoài, lúc sắp đến cổng lại không nhịn được mà dừng bước quay đầu lại.

“Lời nói vừa rồi của Mạnh lục cô nương, phủ Kim Dương bá và Võ Định hầu sẽ nhớ kỹ!”

Hồ thị mở miệng, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, đâu có nói ra được lời cứu vãn gì nữa.

Mạnh lục cô nương hốt hoảng lung lay bả vai Hồ thị: “Mẫu thân, lời vừa rồi của bà ta có ý gì? Tại sao con có thể có mấy lời đồn này? Sao con lại muốn gả cho một nam nhân không đi được chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi