BIỂU MUỘI NHUYỄN NGỌC KIỀU HƯƠNG

Hồ thị bị nàng ta lay đến choàng đầu hoa mắt, mạch suy nghĩ càng chia năm xẻ bảy tập trung không nổi, không khỏi nổi nóng, bà ta gầm thét một tiếng hất tay Mạnh lục cô nương ra: “Đừng ồn nữa!”

Mạnh lục cô nương run lên, sững sờ buông lỏng hai tay nhìn qua Hồ thị, nước mắt rơi lộp độp xuôi theo khuôn mặt.

Hồ thị bực bội xoa trán: “Đồ vô dụng, khóc cái gì! — Đi, con về trước đi, ta tìm người hỏi xem xảy ra chuyện gì, xem ai động tay động chân sau lưng!”

Mạnh lục cô nương không dám nói nữa, vừa lau nước mắt vừa chạy về viện của mình.

Hồ thị ở lại tại chỗ hồi lâu, trong đầu là một mảng rối bời, trong lòng tựa như bị người ta đè một khối đá lớn, ngay cả thở cũng sắp không thở được nữa.

— Tin tức này truyền đi có bài bản hẳn hoi, nhanh như gió táp lại đồng thời lặng yên không tiếng động, ngay cả tai của Võ Định hầu cũng có thể truyền vào được, càng có thể khiến Kim Dương bá phu nhân đến nhà làm mai, có thể thấy được sự cao siêu trong thủ đoạn của người đứng phía sau.

Nhưng có ai sẽ hao tổn sức lực lớn như vậy để làm chuyện hại người không lợi mình này?

Trong khoảnh khắc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Hồ thị, đáp án gần như cũng thoáng hiện ra cùng một lúc.

Quả thật có người như vậy.

— Mạnh Hành đã sớm cảnh cáo, phủ tam hoàng tử là nơi tốt nhất mà Mạnh lục cô nương có thể gả đi, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.

Cho dù không đến phủ tam hoàng tử thì Mạnh lục cô nương cũng không gả được cho người trong sạch gì.

Nếu như nói tất cả chuyện này là Mạnh Hành bày mưu đặt kế thì Hồ thị tuyệt đối không cảm thấy kinh ngạc.

Sau khi bà ta tỉnh táo lại thậm chí còn đoán được nguyên nhân trong khoảng thời gian này Mạnh Hành vẫn luôn không thúc giục lại đột nhiên ra tay.

“ — Chính là vì việc nhỏ giữa các cô nương trong bữa tiệc đàn hôm qua, cháu ngoan của ông có thể làm ra loại chuyện này!” Hồ thị tức giận nói với phu quân của mình: “Tin tức này đã truyền đi khắp cả Biện Kinh, ta phải làm sáng tỏ thế nào được? Ta thậm chí còn nghĩ cách xin lỗi hai nhà Võ Định hầu và Kim Dương bá, hy vọng bọn họ đừng để lời nói nhảm của Tiểu Lục trong lòng! Chuyện này cũng coi như thôi, sau này Tiểu Lục phải làm sao bây giờ? Thật sự phải trở mắt nhìn nó làm thiết thất cho tam hoàng tử, hay là chờ ngày nào đó nó gả cho tên già yếu tàn tật?”

Mạnh tứ gia cũng không nghĩ tới sau khi mình về Kinh lấy lòng Mạnh Hành, Mạnh Hành thế mà còn không chút do dự ra tay cảnh cáo tứ phòng.

Hồ thị giận đùng đùng vỗ bàn: “Ông xem Mạnh Hành là người nhà, ông thấy nó có xem ông là người nhà không? Ông còn rụt cái đầu rùa đen nữa thì Mạnh phủ sẽ nhanh chóng không có chỗ cho ông nói câu nào đâu!”

Mạnh tứ gia im lặng hồi lâu, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra ánh sáng như sói: “Thư của Quý phi nương nương đã tới chưa?”

“Ngày mai ta lại cho người đi hỏi lần nữa, nhưng có lời của ta, nếu như —”

“Không có nếu như.” Giọng nói của Mạnh tứ gia rất thấp: “Chỉ cần tin tức được xác thực, ta có thể làm theo ý của Hồ gia, những thứ nên lấy thì ta cũng sẽ không nương tay.”

Hồ thị sững sờ, mừng như điên mà ngồi xuống: “Lời của Quý phi nương nương nói sao có thể sai được? Chúng ta chỉ còn chờ phụ thân ta và nương nương thương nghị xem khi nào ra tay, chuyện bây giờ cần nghĩ chỉ có một: Làm thế nào để moi tiền trong tay tiểu nha đầu Thịnh Khanh Khanh kia!”

“Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.” Mạnh tứ gia hút mạnh một hơi thuốc rồi khàn giọng nói: “Thấy hơi tiền nổi máu tham, huynh đệ ruột cũng không đáng tin. Ngụy gia kiên quyết muốn cưới Thịnh Khanh Khanh, có lẽ cũng có chủ ý giống Hồ gia.”

“Ta đã sớm nghĩ tới rồi!” Hồ thị tức giận nói: “Ngụy gia và Mạnh phủ từ trước đến nay không có giao tình gì, lại hào phóng đưa ba người nhi tử chưa đính hôn ra tùy ý chọn lựa, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề!”

Mạnh tứ gia vừa suy nghĩ vừa nói: “Mẫu thân cất giấu số tiền này nhiều năm như vậy không rên một tiếng, ngay cả nhi tử của mình cũng giấu giếm, muốn lặng lẽ moi tiền ra thì không dễ.”

“Cũng không thể ầm ĩ đến mức cả Đại Khánh đều biết được.” Hồ thị lầm bầm: “Đáng tiếc là đã trở mặt với nha đầu kia, nếu không lừa gạt thì ngược lại có thể lừa được.”

“Không cần ồn ào đến cả Đại Khánh đều biết,” Mạnh tứ gia nói: “Chỉ cần để mẫu thân và Thịnh Khanh Khanh biết là chúng ta đã biết là được.”

Hồ thi cẩn thận suy tư rồi hiểu rõ ngay nói: “Bọn họ đương nhiên cũng biết đạo lý tiền tài không để lộ ra ngoài, chắc chắn cũng sợ chàng và ta truyền ra ngoài, đến lúc đó sẽ dễ nói chuyện hơn?”

Mạnh tứ gia chậm rãi gật đầu, biểu cảm trên mặt có chút nặng nề.

Hồ thị nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn ra được tâm tình của Mạnh tứ gia không tốt, lúc này bà ta vô cùng dịu dàng đưa chén trà cho ông ta, thả mềm giọng nói: “Mặc dù nó được xem như là một nửa họ hàng của chàng nhưng chuyện này cũng không phải là do tứ phòng chúng ta ra tay trước, tất cả đều là Thịnh Khanh Khanh kia tự mình làm, Mạnh Hành ép, chúng ta cũng không đuổi cùng giết tận, chẳng qua là lấy chút tiền tài — số tiền này chẳng lẽ không phải vốn nên thuộc về Mạnh phủ, có một phần của chàng à?”

Mạnh tứ gia nhận lấy trà nhấp một miếng, nuốt luôn cả lá trà, ông ta nhìn thoáng qua Hồ thị, âm trầm nói: “Đúng là như thế. Tiền của Vân Yên… vốn là tiền của Mạnh phủ.”

*

Mạnh phủ liên tục có mấy bà mối tới làm mai, đều chọn Mạnh lục cô nương, lý do đương nhiên là giống Kim Dương bá phu nhân.

Hồ thị không dám để cho Mạnh lục cô nương ra gặp khách nữa, đều tự mình từ chối từng người một sau khi gặp, cũng không dám tùy ý làm sáng tỏ lời đồn không thật kia.

Thứ nhất, tùy tiện làm rõ hoàn toàn vô dụng; thứ hai, trong lòng Hồ thị có chút sợ hãi Mạnh Hành sẽ có chiêu sau đó gì đó.

Bà ta vừa âm thầm e ngại vừa ở trong lòng hung hăng nguyền rủa tất cả mọi người ở Mạnh phủ từ lão phu nhân đến ba phòng còn lại.

—Bắt đầu từ ngày bà ta vào Mạnh phủ, Mạnh lão phu nhân đã không nhìn bà ta được mấy lần, mặt khác thì người của tam phòng lại tự mình vui vẻ hòa thuận, xa lánh bà ta.

Nếu Mạnh phủ đã không chưa được tứ phong, vậy thì tứ phòng vì chính mình mà tranh giành lợi ích cũng là chuyện lý lẽ chính đáng.

Trong lúc lo lắng chờ đợi Hồ Quý phi trong cung hồi âm thì Hồ thị nghiêm lệnh cấm Mạnh lục cô nương đi ra ngoài, nói với bên ngoài là nàng ta cảm lạnh lúc ở bên hồ, đang dưỡng bệnh, tạm thời lừa gạt trước đã.

Mặt khác, bà ta còn có một chuyện lớn hàng đầu phải quan tâm: Làm sao để nói xin lỗi với Võ Định hầu.

Khi bà ta đang sứt đầu mẻ trán thì ma ma bên cạnh đến bẩm báo chuyện Mạnh Sính Đình và Thịnh Khanh Khanh lại cùng nhau đi ra ngoài, bà ta lập tức nhướng mày, cười lạnh nói: “Bọn nó thì lại cực kỳ cao hứng nhàn rỗi!”

Ma ma nhỏ giọng nói: “Phu nhân, Mạnh phủ có nhiều cô nương như vậy, lúc bên ngoài có tin đồn gì thì nhầm lẫn một hai người không phải cũng rất bình thường à?”

Hồ thị đang muốn mắng chửi thì đột nhiên lại ngậm miệng suy tư một hồi rồi nghi ngờ nói: “Ý của ngươi là, ta có thể đẩy lời đồn của Tiểu Lục lên người mấy nha đầu khác?”

Mặc dù bà ta phẫn nộ lại ghen ghét nhưng vẫn không đến mức không có đầu óc đến bước này, suy nghĩ một chút bèn trực tiếp gạt bỏ biện pháp này.

“Vẫn chưa phải lúc trở mặt với đại phòng nhị phòng tam phòng.”

“Không phải trong phủ vẫn còn một biểu cô nương sao?” Ma ma nói.

Hồ thị trong nháy mắt còn thật sự có chút động lòng, nhưng bà ta kịp phản ứng cực nhanh, trầm mặt tát ma ma một bạt tai khiển trách: “Bây giờ vì sao lại đến đường cùng như thế này ngươi vẫn chưa rõ sao? Không thể lừa gạt được tai mắt của Mạnh Hành đâu, làm khó Thịnh Khanh Khanh chính là đang đi tìm cái chết!”

Ma ma bị đánh đến mức nghiêng đầu qua, che khuôn mặt nóng rát không dám nói tiếp nữa.

Hồ thị mang biểu cảm âm trầm cúi đầu vu0t ve bái thiếp trong tay chốc lát, cân nhắc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nhưng chủ ý này cũng không phải là tất cả đều không thể thực hiện được.”

Chỉ cần bà ta không nói rõ, dựa vào ám chỉ, Mạnh Hành cũng không có cách nào định tội bà ta.

Hồ thị cẩn thận suy nghĩ biện pháp của mình một lúc, cảm thấy có hy vọng bèn viết một bái thiếp với ngôn từ thành khẩn cho người đi đến phủ Võ Định hầu.

— Bị trả về rất nhanh, còn bị từ chối.

Hồ thị cắn răng suy nghĩ hồi lâu, sau khi trằn trọc tìm một vị trưởng bối hỗ trợ thay mặt đưa bái thiếp thì cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của Võ Định hầu phu nhân.

Hồ thị mặt dày mày dạn cùng trưởng bối đi đến phủ Võ Định hầu, sau khi nhìn thấy Võ Định hầu phu nhân thì đã treo lên biểu cảm áy náy, ăn nói hơi khép nép, nén giận mà xin lỗi tặng quà nhận lỗi, cuối cùng lại nói: “Nữ nhi của ta ngày trước vốn đã nhiễm gió lạnh, hôm đó Kim Dương bá phu nhân bá đến thì đã hơi nóng, sau khi nói ra lời đó thì bản thân cũng áy náy không thôi, đêm đó đã khóc đến ngã bệnh, nếu không hôm nay nhất định cũng muốn đưa nó đến xin lỗi hầu phu nhân.”

Võ Định hầu phu nhân từ chối cho ý kiến, bà thậm chí cũng không nhìn Hồ thị lấy một cái.

Trưởng bối làm cầu cho Hồ thị không thể không vun vén nói: “Nói chuyện không giữ mồm giữ miệng như thế, nếu như đổi thành người có lòng dạ hẹp hòi một chút thì còn không biết sẽ trả thù thế nào đâu.”

Võ Định hầu phu nhân cười lạnh một tiếng: “Con người ta chính là lòng dạ hẹp hòi, chưa từng nghe nói à?”

Vị Võ Định hầu phu nhân này đã trải qua chuyện rất không bình thường — bà từng giả làm nam tử đi theo Võ Định hầu lúc còn trẻ giết địch trên chiến trường, vào quân bốn năm mới bị Võ Định hầu vạch trần thân phận vì một lần trọng thương, ngược lại trời xui đất khiến trở thành một mối duyên phận.

Đoán chừng chính là bởi vì quá khứ tòng quân giết địch này, Võ Định hầu phu nhân là một cáo mệnh phu nhân rất khác biệt trong số các cáo mệnh — một lời không hợp là cầm thương tiến lên.

Hồ thị cười ngượng ngùng một tiếng, lau mồ hôi lạnh cố gắng nói sang chuyện khác: “Tiểu Lục bị ta dung túc đến mức quá nghịch ngợm, ở tuổi này rồi vẫn không hiểu chuyện, không chỉ so với các tỷ tỷ của nó, ngay cả biểu tỷ mới đến Mạnh phủ ở không bao lâu mà nó cũng không sánh nổi, thật khiến ta xấu hổ.”

Bà ta nói xong thì cẩn thận nhìn thoáng qua Võ Định hầu phu nhân, thấy đối phương cười lạnh không có ý tiếp lời, bà ta đành phải tự mình nói tiếp.

“Biểu cô nương tới từ Giang Lăng kia thật đúng là người gặp người khen, tính cách ấm áp dịu dàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, nếu như Tiểu Lục có nửa phần thiện lương của cô nương ấy thì ta sẽ lạy tạ ông trời.”

“Giang Lăng?” Võ Định hầu phu nhân thật đúng là đã bị hấp dẫn một chút sự chú ý.

“Đúng vậy,” Tinh thần Hồ thị chấn động, bà ta lộ ra ánh mắt thương tiếc: “Mới mười sáu tuổi mà trong nhà chỉ còn lại một mình nó, còn không phải sao, trước đó không lâu vừa tới Mạnh phủ, trông lẻ loi hiu quạnh lại hiểu chuyện như vậy, quan tâm thì càng là hạng nhất, sao số mệnh lại khổ như vậy chứ.”

Võ Định hầu phu nhân nghẹn ra một chữ “À” ngắn ngủi từ trong cổ họng: “Lúc thành Giang Lăng bị phá thì nàng ấy còn chưa tới mười hai tuổi, người trong nhà đều chết hết, một mình nàng ấy xử lý hậu sự, thủ hiếu xong lại một mình ngàn dặm xa xôi đi tới Biện Kinh, ngươi lại cảm thấy đó là một cô nương ‘ấm áp dịu dàng’?”

Thật sự ấm áp dịu dàng thì đã sống không nổi từ lâu rồi.

Chạy từ Giang Lăng đến Biện Kinh, sợ rằng không phải là một đóa hoa ăn thịt người.

Hồ thị vội vàng nói: “Hầu phu nhân đây là chưa từng nhìn thấy con bé, người người đều khen như thế, tuyệt đối không một lời nói dối.”

Võ Định hầu phu nhân hừ một tiếng, không còn hứng thú nói chuyện, bà nói: “Được rồi, ta biết hôm nay ngươi tới làm gì, mặc dù lời nữ nhi ngươi nói khó nghe thì ta cũng không trở thành người kêu đánh kêu giết với một tiểu bối — đồ ngươi mang tới ta cũng không nhận, ngươi mang về hết đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”

Hồ thị khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng không ở lại thêm nữa mà nhanh chóng đứng dậy cáo từ.

— Dù sao việc chính cũng đã được vén lên rồi, bà ta cũng muốn trăm phương ngàn kế nhấn mạnh sự dịu dàng thiện lương của Thịnh Khanh Khanh trước mặt Võ Định hầu phu nhân, về phần Võ Định hầu phu nhân tin hay không thì cũng chỉ có thể xem ý trời.

Hồ thị vừa mới rời đi, Võ Định hầu phu nhân đã lập tức sầm mặt, vỗ bàn nói: “Cái quái gì vậy, xin lỗi cũng không thành tâm, nói dối thì thôi đi, còn muốn gắp lửa bỏ tay người đến chỗ tiểu cô nương không nơi nương tựa, trưởng bối chó má gì vậy? Cho rằng ta mù điếc, chuyện này cũng nghe không hiểu à?”

Bà vừa nói vừa quay đầu hướng về phía sau nói: “Con cũng nghe thấy rồi chứ? Còn khuyên ta cái gì mà không chừng là hiểu lầm, không thấy thẩm thẩm con ngày đó trở về đều giận đến phát khóc à, có thể có hiểu lầm gì được!”

Từ phía sau sảnh chính, một chiếc xe lăn làm bằng gỗ chậm rãi được đẩy ra.

Người ngồi trên xe lăn chính là một người trẻ tuổi với dáng vẻ hiên ngang, hắn ôn hòa cười cười, nói: “Con nói lời đó là để an ủi mẫu thân và thẩm thẩm đừng so đo với người vớ vẩn, mẫu thân thật sự tin hay sao? Hồ gia thượng bất chính hạ tắc loạn, có mấy người họ Hồ là có thể ra dáng được?”

Võ Định hầu phu nhân lườm hắn một cái: “Con biết ăn nói thế, vừa rồi sao ta lại không để con đi ra chọc tức Mạnh Hồ thị một trận nhỉ?”

Người trẻ tuổi như có điều suy nghĩ mà dùng đầu ngón tay gõ lên lan can xe lăn: “Nhưng biểu cô nương mà vừa rồi bà ta nhắc tới, ngay cả con cũng nghe nói đôi chút.”

“Thật sự ‘ấm áp dịu dàng’ như vậy?” Võ Định hầu phu nhân cười nhạo hỏi.

Người trẻ tuổi ngậm ý cười nói: “Ít nhất, nàng ấy đến Biện Kinh lâu như vậy nhưng con chưa từng nghe bất cứ ai nói xấu nàng ấy một câu.”

Võ Định hầu phu nhân quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Vậy hoặc là Bồ Tát chuyển thế, hoặc là diễn kịch cao minh hơn Hồ thị kia nhiều.”

Bà nói được một nửa thì dừng lại một cách kỳ lạ, đột nhiên nhướng mày nói: “Nếu như lời Mạnh Hồ thị nói là thật, nàng ta thật sự là Bồ Tát chuyển thế, vậy ta còn có thể thật sự thuận theo ý của bà ta đến Mạnh phủ cầu hôn.”

Người trẻ tuổi ôn hòa khuyên nhủ: “Nếu người thật sự làm như vậy thì chỉ sợ có người sẽ nổi điên mất.”

Võ Định hầu phu nhân tràn đầy phấn khởi đứng lên: “Con chờ đó, ta đi tìm đường thay con, nhìn xem đó là nha đầu thế nào — ha, ấm áp dịu dàng? Có thể sống sót trong thành Giang Lăng vào bốn năm trước, leo ra ngoài thì hai chữ dịu dàng đã sớm nuốt vào bụng cùng máu và nước mắt rồi.”

Bà đi hai bước, phút chốc lại quay đầu, hỏi: “Con nói ai nổi điên?”

Trưởng tử của phủ Võ Định hầu nở nụ cười, hắn mở miệng, vô cùng bình thản nói ra một cái tên vô cùng đơn giản nhưng lại có sức nặng vạn cân ở Đại Khánh.

“Mạnh Hành.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi