BÌNH MINH THẬT ĐẸP KHI CÓ EM


Sở Duật Phong đương nhiên sẽ làm theo lời của Dạ Vũ, anh ngồi xuống bảo cô leo lên người.

Dạ Vũ cũng không khách khí, cô ngoan ngoãn để anh cõng mình.

Thật sự thì cô hoàn toàn có thể tự mình đi lên dù tốc độ không nhanh lắm, tuy nhiên với sự xuất hiện của Kiều Phương thì cô không muốn làm thế.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ là một điều gì đó đáng gờm, cô chắc chắn cô gái này có tình cảm với Sở Duật Phong.

Dạ Vũ biết đây là trò trẻ con, nhưng bây giờ cô đã là vợ của Sở Duật Phong thì nhất định không được để xung quanh xuất hiện mối đe dọa nào cả.

Hơn nữa, nhìn sơ qua thì cô gái này chắc chắn có xuất thân ngang ngửa với anh, chỉ với ba từ “bạn từ nhỏ” phải khiến cho cô dè chừng rồi.

Mọi người thấy Sở Duật Phong cõng Dạ Vũ thì cũng bắt đầu chuẩn bị khởi hành.

“Cơm tró” rải rác khắp không gian nhưng mọi người vẫn phải cố gắng mỉm cười mà chịu đựng.

Cũng may là ở đây chỉ có một cặp nên tất cả đều phải chịu cảm giác giống nhau ha ha.


Will hiểu hành động của Sở Duật Phong có ý nghĩa gì, anh chỉ đành cười trừ với hai vợ chồng này.

Về phần Kiều Phương, ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ ghen ghét khi nhìn thấy Sở Duật Phong tỉ mỉ chỉnh lại tóc tai cũng như là dành từng cử chỉ ân cần cho Dạ Vũ.

Nếu như cô ta có thể trở về nước sớm hơn thì có lẽ bây giờ người đó không phải là Dạ Vũ đâu.

Nằm trên lưng Sở Duật Phong rất thoải mái nên Dạ Vũ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Anh nghe tiếng thở đều đều bên tai mình thì vội giảm tốc độ lại kẻo cô thức giấc, đương nhiên là so với những người khác thì anh vẫn còn nhanh chán.

Đến khi lên đến đỉnh núi cũng đã gần bốn giờ chiều, ngoại trừ Sở Duật Phong vẫn giữ được sắc mặt bình thường thì mấy người đó thở hồng hộc vì mệt mỏi.

“Mẹ kiếp cậu có phải là con người không vậy?”
Will hổn hển tựa vào thân cây gần đó để ổn định lại hơi thở, ánh mắt khiếp sợ nhìn Sở Duật Phong.

Mọi người chỉ mang mỗi hành lý thôi mà đã mệt bở hơi tai, tên này vừa mang đồ đạc vừa phải cõng Dạ Vũ mà trông cậu ta còn nhàn nhã chán.

“Đương nhiên.” Sở Duật Phong vừa dựng lều vừa trả lời, anh hoàn toàn không cho Dạ Vũ động tay vào làm một việc gì cả.

Với anh, vợ là để yêu thương!
Kiều Phương ở cùng với một cô gái, cô ta nhìn thấy Dạ Vũ nhàn hạ như thế thì hoàn toàn lộ vẻ không vui.

Rõ ràng ai cũng bận rộn dựng lều trong khi cô ta chỉ ngồi một chỗ như thế, không biết xấu hổ à?
Một cô gái lên tiếng: “Đúng là có người lấy chồng giàu rồi nên coi sung sướng chưa kìa, chẳng cần động tay động chân.”
“Đúng rồi, người ta giờ chỉ toàn nhìn người bằng nửa con mắt thôi.”
“Cũng toàn ham vinh hoa phú quý cả mà cứ tỏ vẻ hiền lành.”
Dạ Vũ loáng thoáng nghe mọi người bàn về mình như thế cũng chỉ cười nhẹ.

Khi mấy người đó đang hăng say trách móc thì phía sau vang lên một giọng nói: “Ý kiến?”
“Aaaaa…”
Tất cả đều hoảng sợ khi Sở Duật Phong đột nhiên lên tiếng, Will đứng sau cũng chỉ có thể thầm cầu nguyện cho mấy người họ.


Bây giờ thì hay rồi, còn dám ở đây nói xấu vợ của cậu ta nữa chứ…
Sở Duật Phong nhìn mấy người đó, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn họ.

“Vợ tôi là để các người bêu rếu như thế ư? Tôi không muốn cô ấy động tay động chân, tôi thích để cô ấy nghỉ ngơi như thế, mấy người có ý kiến gì?”
Mẹ kiếp, ỷ lại việc anh không có ở đây nên dám nói xấu Dạ Vũ đấy à?
Will lay lay cánh tay của Sở Duật Phong nói nhỏ: “Này, muốn gì thì cậu có thể để đến khi trở về, muốn gì cũng phải cho tôi chút mặt mũi đi.”
“Nói tôi thì không sao nhưng lần này người bị nói xấu là vợ tôi, câu bảo tôi nhịn như thế nào?”
“Tôi biết, nhưng đợi đến khi trở về đã.”
Sở Duật Phong nhìn mấy người vừa nói Dạ Vũ này nọ, sau đó lấy điện thoại bảo ba mình hủy bỏ hợp đồng với những gia đình đó.

Tốt nhất là chuyện nào xong chuyện đó, dây dưa kéo dài làm gì cho mệt.

Mấy cô gái đó biết mình gây ra tội liền khóc lóc cầu xin nhưng vô tác dụng.

Sở Duật Phong không quan tâm việc họ nói gì về mình, tuy nhiên đụng đến vợ anh là không được rồi.

Rõ ràng là mấy người đó biết đôi chân của Dạ Vũ không tiện, ấy thế mà lại…
“Ít nhất tôi nể mặt Will nên nhẹ tay với mấy người, nếu còn lần sau thì tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.”
Điện thoại của mấy cô gái đó liên tục vang lên, không biết họ nghe gì mà sắc mặt tái nhợt lại.

“Xin anh đừng làm như vậy, nếu không chúng tôi chết chắc.”
“Tôi không muốn…”

Sở Duật Phong không để tâm đến mấy người đó mà trực tiếp phớt lờ đi thẳng về phía Dạ Vũ.

“Em không sao chứ?”
“Không sao, gió ở đây lớn lắm, mình mau vào trong nghỉ ngơi thôi.”
Khi thấy Sở Duật Phong bế Dạ Vũ thì họ mới nhớ ra chân của cô không đi lại bình thường được, nhưng bây giờ mọi chuyện cũng đã muộn.

Will lắc đầu nhìn mấy cô gái đó rồi đi thẳng về lều của mình, anh không muốn dính dáng gì đến những việc này đâu.

Kiều Phương lúc này lại trở thành cứu tinh của họ, họ liên tục đến năn nỉ cô ta: “Phương ơi giúp chúng mình với, nếu không bọn mình chết chắc.”
“Mình không muốn bị gả đi đâu.”
“Năn nỉ cậu giúp chúng mình với…”
Đương nhiên Kiều Phương hoàn toàn không muốn ra tay, nếu không sẽ tạo ấn tượng xấu với Sở Duật Phong.

Ai bảo ngu ngốc đến nỗi đi nói xấu Dạ Vũ trước mặt Sở Duật Phong làm gì, đáng đời!
“Mình cũng muốn lắm nhưng Kiều gia hiện tại chẳng có nhiều quyền lực trong nước.

Gia đình tớ chưa ổn định, do đó nên không thể giúp mọi người được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi