BÌNH MINH THẬT ĐẸP KHI CÓ EM


Dạ Vũ nhận ra tâm trạng của Sở Duật Phong không tốt nên cô chỉ dọn thức ăn ra rồi nói: “Anh ăn đi, hôm nay anh đã mệt mỏi lắm rồi.”
“Cảm ơn em.”
Cô yên lặng ngồi bên cạnh Sở Duật Phong, thỉnh thoảng cô lại uống một chút trà ấm cho nóng người.

Tiết trời ở trên núi cao vô cùng lạnh, người ta đến đây cũng chỉ vì muốn tận hưởng cảnh tượng hùng vĩ từ nơi đây.

Vốn nghĩ đây sẽ là một chuyến đi đáng nhớ nhưng ai mà ngờ được…
“Em không ăn à?”
“Khi nãy em ăn phần của mình rồi.”
Bầu không khí lại chìm vào im lặng, Sở Duật Phong lo rằng Dạ Vũ sẽ bị những nói đó ảnh hưởng nên anh cố gắng tìm mọi cách chọc vui cô.

Càng nghĩ càng tức, mấy người đó lớn mật quá rồi!
Dạ Vũ nghe anh luyên thuyên hai tiếng đồng hồ mới ngưng, dù cô có mệt như thế nào đi nữa thì cũng đâu thể nào ngắt ngang được.

Biết làm sao bây giờ, anh ấy cũng đang cố gắng dỗ cho cô vui mà.

Khi Sở Duật Phong định chuyển sang câu chuyện thứ ba mươi thì Dạ Vũ bèn lên tiếng: “Em không sao đâu, anh nghĩ chỉ có nhiêu đó lời mà làm em buồn được à?”

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô, Sở Duật Phong hơi sững người, sau đó nó nhanh chóng được thay thế bằng sự tức giận.

“Em là vợ anh, anh đã hứa là không để em phải chịu đựng bất cứ điều gì.”
Dạ Vũ cười khẽ rồi xoa đầu người đàn ông gần như muốn bốc khói kia, gương mặt của anh lúc này trông đáng yêu cực kỳ.

Đúng là người đẹp thì chỉ nhíu mày cũng đẹp, câu nói này quả không ngoa!
“Không sao không sao, đừng vì mấy lời nói đó mà tức giận chứ.

Cứ xem như là gió thoảng qua tai là được rồi, em cũng không quan tâm mấy đâu.”
“Nhưng mà…”
“Dù gì anh cũng giải quyết rồi mà, bây giờ em có chuyện muốn hỏi anh đây.

Anh với cô gái tên Kiều Phương đó có mối quan hệ thế nào? Trông hai người không giống bạn thuở nhỏ thông thường.”
Linh cảm của con gái lúc nào cũng đúng, quả nhiên khi Sở Duật Phong nghe được câu hỏi thì sắc mặt anh trầm lại.

Không phải là anh không muốn nói, chỉ là… lúc trước anh không để bụng nên chẳng nhớ được nhiều.

Sở Duật Phong véo má Dạ Vũ rồi hỏi: “Em ghen à?”
“Không có, chỉ là em tò mò thôi.

Có người dòm ngó chồng em, em đâu thể nào mà làm ngơ được?”
“Mặt em hiện rõ điều đó đấy.”
Dạ Vũ giả vờ giận dỗi, Sở Duật Phong cười phá lên trước hành động này của cô, sau đó lựa lời kể lại.

“Anh với Will là bạn từ nhỏ, đương nhiên ngoại trừ cậu ta ra thì anh chẳng quen thân với ai cả.

Kiều Phương là đại tiểu thư của Kiều gia, gia đình cô ta với Will vô cùng thân thiết nên tình cờ gặp anh.

Chồng em vốn người gặp người thích nên Kiều Phương cũng không tránh khỏi việc cô ta liên tục tỏ tình.

Đương nhiên là anh đã thẳng thắn từ chối rất nhiều lần nhưng hình như không có tác dụng lắm, đến khi lên đại học thì anh ra nước ngoài, coi như cũng lâu lắm rồi mới gặp lại.”

Dạ Vũ chỉ yên lặng ngồi ở một bên nghe, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy có chút tội nghiệp cho Kiều Phương.

Với phương diện là một người con gái đang đơn phương thì chắc chắn sẽ rất đau lòng, nhưng đứng ở vị trí là vợ của Sở Duật Phong thì cô không ủng hộ việc này.

Thật là…
“Anh đúng là lạnh lùng đấy, không sợ người ta tổn thương à?”
“Anh cũng nói rõ là anh không muốn hẹn hò, rất lịch sự và nhẹ nhàng.”
Dù anh không phải kiểu người thương hoa tiếc nguyệt nhưng dù sao đó cũng là bạn của Will nên anh đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể.

Có thể là sẽ tổn thương, tuy nhiên anh không có tình cảm thì đâu thể nào chấp nhận.

Dạ Vũ xoa đầu Sở Duật Phong, giọng nói của cô vô cùng ôn nhu: “Tạm thời thông cảm.”
Anh cười khẽ rồi hôn nhẹ lên môi cô gái.

“Ngủ sớm đi, sáng mai anh sẽ đưa em về Sở gia sớm.”
“Ừm.”

Ở bên lều của mình, Kiều Phương nhìn thấy người bạn ở cùng mình đã ngủ say thì đi ra ngoài, sau đó tìm một chỗ nào đó rồi vội gọi điện thoại cho ba mình.

“Mọi chuyện sao rồi?”
“Sở Duật Phong có lẽ rất yêu thương con nhỏ đó, chỉ cần nói vài câu thôi cũng gặp họa.”
Kiều Phương tỉ mỉ kể lại mọi chuyện, đương nhiên không quên thêm mắm dặm muối.


Khi nghe Sở Duật Phong kết hôn cô ta chỉ nghĩ rằng nó sẽ không kéo dài, tuy nhiên không ngờ mọi thứ lại diễn ra trái ngược hoàn toàn.

“Chuyện là như thế đấy.

Ba à, bây giờ chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
“Thằng oắt đó chỉ là đang diễn trước mặt con thôi, đừng vì mấy câu nói nhảm nhí đó mà quên điều con cần làm.

Con cứ lo phía của Sở Duật Phong, còn ba sẽ lo hai người lớn, ba tin Sở Hoàng và Đinh Vân không thật lòng với con nhỏ đó đâu.”
Gió lạnh trên núi thổi vào khiến cho cả người Kiều Phương không nhịn được mà run rẩy, giọng nói của cô ta cũng vì thế mà khàn lại: “Hay là con…”
“Tạm thời con đừng làm gì hết, đặc biệt là có mặt Sở Duật Phong ở đó.

Khi nào trở về thì chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lại, hứa với ba rằng không được manh động.”
“Vâng ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, gương mặt Kiều Phương trở nên quyết tâm hơn bao giờ hết.

Lần này nhất định cô ta sẽ đạt được mục đích!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi