BÌNH MINH THẬT ĐẸP KHI CÓ EM


“Cậu là Sở Duật Phong?”
“Vâng ạ.”
Lúc này phòng khách đã chia thành hai thái cực.

Một bên là hai người của Sở gia trong khi bên còn lại là bốn thành viên Mạc gia, do đó dù có áp lực như thế nào thì Sở Duật Phong vẫn phải giấu nhẹm nó đi, thay vào đó là sự tự tin và cứng rắn.

“Năng lực của cậu kém đến mức khi cho con bé gặp chuyện cũng không giải quyết được ư? Nếu không nhờ ông trời thương xót thì cậu mất vợ, em gái tôi cũng mất đi cốt nhục của mình.”
Lời thứ nhất là hỏi danh tính, lời thứ hai lại là sự khiển trách, điều này cho thấy hiện giờ anh không thể nào mang vợ mình đi được.

Không ngờ được gia đình mẹ của cô ấy lại là Mạc gia, có vẻ như muốn đón dâu cũng khó đây.

“Tất cả là lỗi của cháu, nếu không phải cháu bất cẩn và vô dụng thì chuyện này đã không xảy ra.

Thời gian qua cháu đã vô cùng khó chịu và dằn vặt bản thân mình.”
Mạc phu nhân cảm nhận bầu không khí có chút căng thẳng, bà vỗ nhẹ vai của chồng mình.

Dù sao thì việc đến đây ngay khi biết tin tức vợ mình coi như cậu ta cũng thật lòng yêu thương con bé.


Huống hồ, bà thông gia cũng có mặt, chứng tỏ địa vị của Dạ Vũ ở Sở gia cực kỳ cao chứ không phải thấp cổ bé họng.

“Bác và em rể đến đây khuya như thế cũng mệt rồi, đi ngủ trước đã.

Ngày mai chúng ta lại tính tiếp, được chứ?”
Đến khi Vũ Trạch lên tiếng giải vây thì cuộc trò chuyện mới tạm kết thúc.

Anh sắp xếp phòng cho từng người, đồng thời còn không quên dặn dò bạn mình.

“Dạ Vũ ở phòng bên cạnh, nhưng tôi nghĩ tốt nhất cậu không nên qua đó.

Nếu như ba tôi mà biết được thì điều này sẽ lại càng gây ấn tượng xấu với ông.

Mọi chuyện tôi cũng đã kể với cậu, Dạ Vũ hiện tại vẫn chưa nhận ra mọi người đâu.”
“Miễn cô ấy còn sống là được.”
Mạc Vũ Trạch không trả lời, anh đóng cửa phòng rồi ra ngoài.

Đêm nay là một đêm mất ngủ đối với Sở Duật Phong, không phải vì lạ chỗ mà do anh quá nôn nóng để có thể nhìn vợ mình.


Sau sáu tháng xa cách, không biết anh nên nói lời nào đầu tiên với cô ấy nhỉ?
“Cậu đang ở Mạc gia?”
Will ngáp ngắn ngáp dài hỏi bạn thân mình.

Anh biết vì cậu ta không ngủ được nên mới cố tình gọi điện đánh thức anh nói chuyện cùng, nhưng vì anh cũng lo lắng cho Dạ Vũ nên đành bỏ qua chuyện này vậy.

“Ừ, ngày mai nếu được bác của cô ấy cho phép thì tôi sẽ được gặp lại cô ấy.

Cậu là bác sĩ tâm lý mà đúng không, giúp tôi vài câu để nói với cô ấy đi.”
“...” Chắc chắn đây là mục đích chính mà tên này nửa đêm dựng đầu anh dậy.

“Không phải cậu có nhiều tế bào lãng mạn lắm à, vận động chúng đi.

Lời từ tận đáy lòng của cậu mới có ý nghĩa, còn của tôi thì không hợp cho lắm.”
“Tôi nghĩ nãy giờ mà không ra.”
“Xin chào hoặc thể hiện tình cảm gì đó, chẳng hạn như là… một cái ôm.”
Will cảm thấy đây là phương pháp tốt nhất.

Đôi khi hành động còn tốt hơn cả lời nói, huống hồ Dạ Vũ lại vốn nhạy cảm, biết không ngừng cô ấy có thể nhớ ra mọi chuyện thì sao?
“Cũng hợp lý.”
Đúng là một cái ôm có thể thể hiện nhiều hơn cả mấy lời đường mật, nhưng nhỡ đâu ập tới lại khiến cho Dạ Vũ nảy sinh ác cảm thì sao? Sau đó cô ấy không muốn khôi phục ký ức thì phải thế nào?
Một đêm nghe Sở Duật Phong lải nhải, cuối cùng đến năm giờ sáng Will không chịu nổi nữa mà cúp máy.

Anh xin thề, sau này mỗi lần đi ngủ anh sẽ đặt chế độ máy bay!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi