39: Tiểu Tam Gia Oai Phong
"Tiểu Tam gia, em mặc bộ quần áo này trông rất đẹp.
Tối nay tôi nhất định phải tự tay lột nó xuống, chúng ta chơi hạ khắc thượng có được không"
———
Tôi vô cùng oai phong lẫm liệt lướt qua đám tiểu nhị đang đứng thẳng tắp như hàng cây ven đường, hành động thu hút vô số ánh mắt của các cụ ông cụ bà, thiếu nam thiếu nữ, lúc đi ngang cô y tá, tôi cố ý đi chậm lại một chút.
Em gái y tá!
Đôi mắt trợn to của mấy người thấy rõ chưa! Cái tên mặt mày đen đúa tóc tai rối bời mông nở hoa mà các người từng thấy thật sự không phải con người thật của ông đây, bộ dạng đẹp trai ngời ngời như này mới thật sự là tôi nè! Tối nay về nhà các người nhất định phải ôm tim rơi lệ vì đã lạnh nhạt một đại soái ngọc thụ lâm phong, hoa gặp hoa nở như tôi đó nha!
Quả nhiên vừa nhìn thấy tôi, mặt em gái y tá liền hồng lên, ánh mắt lấp lánh như sao trời.
Tôi đang mừng thầm trong lòng, đúng lúc lại nghe thấy những lời các cô nói về tôi.
"Wow! Tiểu thụ đẹp trai thiệt sự!"
"Đúng vậy đúng vậy! Tôi còn tưởng tiểu công mắt mù, hóa ra chải chuốt lại nhìn cũng không tệ lắm!"
"Nhìn cậu ấy đi đầu kìa, hình như là ông chủ của tiểu công đó!"
"Hì hì hì hì hì, tui thích hạ khắc thượng nhất! Tiểu công thật lợi hại, làm ông chủ đến mức không rời giường được luôn!"
"Ha ha ha ha ha, đúng đúng, tiểu công lợi hại nhất, tôi thích dáng vẻ lạnh lùng của ảnh, ảnh là đẹp trai nhất........."
Tôi..........!
Tiểu công mắt mù là cái gì, làm tôi không xuống giường được là cái gì! ĐM! Tiểu thụ là cái lông gì! Cả đám các người mới là thụ!
Tôi ôm một bụng tức giận ra khỏi bệnh viện.
Tiểu thụ.......tiểu thụ.......ông đây cực kỳ không thích cái danh xưng này gán lên người mình! Đều tại Muộn Du Bình không biết nặng nhẹ làm tôi đến nổi phải vào bệnh viện, tại anh mà tôi mới bị đám bọn họ cười nhạo! Trở về có cái lông mà tôi cho anh cơ hội chạm vào người tôi!
Tôi ngồi trên xe, tức tối nghĩ.
Muộn Du Bình cũng lên xe, ngồi phía sau.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, không phải nói sẽ ngồi đằng trước à, bây giờ anh dính lấy tôi là muốn làm cái gì?
Muộn Du Bình cười cười nhìn tôi, giúp tôi cài chắt đai an toàn, sau đó nói: "Tiểu Tam gia, em mặc bộ quần áo này trông rất đẹp.
Tối nay tôi nhất định phải tự tay lột nó xuống, chúng ta chơi hạ khắc thượng (*) có được không, tiểu Tam gia uy mãnh?"
(*): thụ có địa vị xã hội cao hơn công
Tôi.......!
"Tôi không nghe thấy gì hết, tiểu Tam gia, đại Trương ca, hai người cứ tiếp tục, tôi là không khí, là không khí!!" Vương Minh ngồi trên ghế tài xế lại bắt đầu niệm chú.
Tôi........!
Muộn Du Bình nói xong mấy lời biến thái, liền đưa tay bóp eo tôi một cái, sau đó xoay người bước xuống xe, trở vào xe ngồi bên cạnh Vương Minh, nói: "Lái xe."
Tôi ngồi một mình ở đằng sau, sờ thử vào chỗ vừa bị anh bóp, có hơi đau.
Lấy hiểu biết của tôi về anh mà nói, mới nãy trăm phần trăm là anh phát tình, mới ra tay đã không biết nặng nhẹ, nói không chừng giờ eo tôi đã bầm mất rồi.
Tôi yên lặng ngồi sờ mặt mình, nhưng trong lòng toàn là biểu cảm "bò nội" (*).
Lúc nãy tôi mới vừa thề với lòng sau này sẽ không cho anh đụng vào mình nữa, nhưng nhìn thái độ khi nãy của anh, nhìn động tác kia của anh, tối nay anh không đụng vào tôi mới là lạ! Tôi phải làm thế nào mới có thể bảo toàn tính mạng trước đại cầm thú vừa biến thái vừa thô bạo đây, cầu anh tha cho tôi đi mà!
(*): ????
Lúc này chị Nha và các anh em theo sau cũng đã lên xe, Vương Minh đạp ga, một hàng dài gồm bảy chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi bệnh viện.
Xe từ bệnh viện chạy ra đường lớn, tôi nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ là tám giờ ba mươi lăm phút, Vương Minh, cậu có thể chạy đến đường Thanh Niên vào lúc chín giờ không?"
"Chỉ cần không kẹt xe thì có thể." Vương Minh vừa lái xe vừa nói: "Xem tình hình thì không kẹt, mà có kẹt cũng không sao, không thấy chúng ta tới, những tên côn đồ cắc ké kia sẽ không đánh nhau đâu."
"Tiểu Ca, nãy giờ anh quan sát kính chiếu hậu có nhìn thấy người khả nghi đi theo chúng ta hay không." Tôi hỏi Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, chậm rãi lắc đầu, nói: "Tạm thời thì không, ở đây quá nhiều xe, không nhìn ra gì cả."
"Ờ." Tôi thả lỏng cơ thể dựa vào ghế, sau đó nhanh chóng bẻ mười khớp tay.
Nói không chừng lát nữa sẽ phải lấy cứng chọi cứng đánh nhau, cũng lâu rồi tôi không đánh nhau với ai, thân thể và tay chân không còn linh hoạt như trước, nhưng dù gì cũng phải khởi động tay chân, giãn gân giản cốt một chút mới được.
"Tiểu Tam gia, đại Trương ca, sắp tới đường Thanh Niên." Vương Minh nói.
Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn về trước.
Né khỏi cái ót của Muộn Du Bình, tôi nhìn thấy ngã tư đường phía trước, từ xa nhìn tới liền trông thấy có mười mấy tên côn đồ đang lởn vởn ở đó.
Lúc này Muộn Du Bình cũng động, tôi thấy anh lấy từ chỗ ngồi ra một bao vải dài, quan sát kĩ một chút, là một thanh đao bén nhọn rất đẹp.
Đây không phải thanh Tú Xuân đao được đại thái giám Uông Trực triều Đông Hán sống ở thời nhà Minh từng dùng mà Long Ngũ xem như bảo bối đây sao? Trước kia tôi từng thấy Long Ngũ treo thanh đao này ở chính sảnh đường khẩu, xem như chi bảo trấn trạch! Nó đúng là bảo bối của gã! Làm thế nào mà lão già kia lại vui vẻ đồng ý, cho anh mượn vậy?
Muộn Du Bình rút đao ra khỏi vỏ, nâng lên trước mặt quan sát mấy giây, xong lại bỏ nó lại vào vỏ đao, đeo lên lưng như đeo Hắc Kim Cổ đao.
"Tiểu Ca, Hắc Kim Cổ đao đâu?" Tôi hỏi.
Muộn Du Bình nghe tôi hỏi, thân thể hơi cứng lại, quay đầu nhìn tôi, nói: "Tôi không nhớ."
Hắc Kim Cổ đao, hóa ra mất rồi........tôi còn nghĩ sao lần này anh về mà lại không mang theo nó.
Cũng không sao, thanh đao đó trước kia đã dính quá nhiều máu rồi, mất thì cứ mất đi, coi như giải thoát hoàn toàn cho Muộn Du Bình khỏi những ràng buộc nặng nề trước kia.
Bây giờ anh ấy ở bên tôi là tốt lắm rồi.
Tôi đang suy nghĩ, xe đã chạy qua giao lộ, vượt qua đám côn đồ cắc ké kia.
Sau lưng liền vang lên tiếng "Giết!", quay đầu nhìn lại, đám côn đồ sau lưng lập tức lao vào ẩu đả với một đám côn đồ khác.
Số người tham gia hỗn chiến rất đông, ước chừng có tới bốn mươi, năm mươi người, trong nháy mắt xe cộ trên đường đã bị trận hỗn chiến này chặn đứng, xe cộ tới lui đều bị kẹt, chị Nha và người của chị cũng vừa vặn bị tách khỏi chúng tôi.
Vương Minh vẫn bình tĩnh lái xe.
Tôi nhìn khung cảnh hỗn chiến ngày một xa, không khỏi bật cười: "Vương Minh, đây là cậu sắp xếp à? Quy mô cũng lớn quá ha!"
Vương Minh cười xoà đáp: "Không có không có, tiểu Tam gia quá khen, nên là vậy nên là vậy."
Xe chạy khỏi khu vực đông đúc, rẽ vào khu biệt thự đang mở đường.
Nơi này chỉ cách đường Thanh Niên có mấy con phố, nhưng khung cảnh lại vô cùng vắng vẻ, xung quanh toàn là biệt thự chưa được dỡ hết, nhìn cứ như một tòa thành quỷ đứng sừng sững giữa đường, biệt thự hai bên vừa sâu vừa hẹp, đường dẫn vào cũng rất nhỏ, ban ngày trừ mấy ông lão dẫn chó đi dạo thì nửa bóng người cũng không có.
Vương Minh tiếp tục lái xe, tôi nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Mắt thấy chúng tôi sắp ra khỏi khu biệt thự bỏ hoang, qua con đường này, người sẽ đông hơn, có khi nào tên Tiếu Tuấn kia sẽ không đến hay không!
Nếu không đến thì phiền to, chúng tôi không chỉ bày binh bố trận tỉ mỉ ở đây chờ bọn họ, còn phái chị Nha đưa người đến hang ổ của hắn, lỡ đâu vừa ập vào hang ổ lại thấy bọn họ đang tụ tập đánh mạt chược thì sao! Người phụ nữ đáng sợ kia dễ dàng kích động lắm, có khi nào sẽ diệt sạch cả nhà người ta không trời!
Rất nhanh xe đã chạy đến cuối đường, chân mày tôi càng nhíu chặt.
Rốt cuộc chúng tôi cũng rời khỏi khu biệt thự, quẹo một cái, đường xá trước mắt đã thông thoáng hơn, đường xá rộng rãi, người đi đường cũng nhiều.
Tôi cau mày nói: "Chúng ta cược sai rồi, Tiếu Tuấn sẽ không tới, mau gọi điện cho chị Nha....."
Tôi còn chưa nói hết, đột nhiên có hai chiếc xe SUV lao tới, đầu xe thắng gấp đâm thẳng vào chúng tôi!
"Vương Minh! Đụng con mẹ nó!" Tôi lớn tiếng kêu.
Dù sao tránh cũng không được, ông đây không tin ông không đụng thắng bọn mày!
Vương Minh đáp một tiếng "Ừ", xe chúng tôi vận hết mã lực lao tới hai chiếc xe kia!
Tôi kéo căng dây an toàn, cả người đột nhiên ngửa về sau, lập tức liền nghe thấy "Đùng" một tiếng vang thật lớn, xe tôi và xe đám người kia đâm sầm vào nhau! Ba xe vừa va chạm túi khí bảo vệ liền bung ra, ngực tôi bị đai an toàn siết tới máu huyết cuồn cuộn.
Tôi ngọ nguậy lú đầu ra khỏi túi khí quan sát, xe tôi đụng thẳng vào hai chiếc xe kia, phần đầu hai chiếc xe rất tồi tệ, cũng may không ngửi thấy mùi xăng, tạm thời sẽ không phát nổ.
Mà một chiếc xe khác ngược lại không bị đụng trúng đang đậu bên cạnh xe tôi.
Vương Minh vẫn còn chôn đầu trong túi khí không nhúc nhích, Muộn Du Bình đã mở cửa xe, lưng đeo thanh Tú Xuân đao, đằng đằng sát khí bước ra ngoài.
"Vương Minh, Vương Minh!" Tôi sợ Vương Minh xảy ra chuyện, bèn nhanh tay luống cuống cởi đai an toàn, chồm lên trước đỡ cậu ta.
Vương Minh lắc lư hai cái, rốt cuộc ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Tam gia, tôi chóng mặt quá......" Tôi thấy cậu ta vẫn còn chưa chết liền vội vàng cầm sẵn gậy sắt xuống xe.
Xuống xe rồi mới phát hiện, sau khi va chạm với xe chúng tôi, khung xe của bọn người kia bị đụng đến biến dạng, cả bọn bị kẹt trong xe không thể động đậy, kính xe bể, mảnh vỡ văng đầy đám người, máu me đầm đìa rất khó coi.
Tôi đi tới thò đầu nhìn vào, người bị kẹt trong xe đã bị thương, đang dùng sắc mặt khó coi nhìn tôi.
Tôi vung gậy sắt định đập bọn họ.
Người trong xe ngay lập tức hét ầm lên.
Tôi hạ tay, gậy sắt đập thật mạnh vào thân xe!
Tôi nhìn đám người trong xe sợ đến co thành một cục, hài lòng tạo ra một cái hố trên thân xe, sau đó mới chuyển sang chiếc xe khác.
Bên phía chiếc xe kia, Muộn Du Bình đeo Tú Xuân đao, đứng thẳng, tiến về phía năm đại hán đã bước xuống xe từ lúc nào.
Hết chương 39..
40: Bình Ca Oai Phong Uy VũTôi đi tới đứng sóng vai với Muộn Du Bình, nhìn sang năm vị đại hán bên kia, mùa đông mà lại mặc áo cộc tay, để lộ bắp thịt gân guốc, đầu nhỏ người to, bộ dạng hầm hố nhưng đầu óc lại chẳng được tích sự gì.
Trong tay mỗi người đều cầm đủ loại vũ khí, có côn tam khúc, có đao cỡ lớn, có gậy sắt to......
Tôi dùng tay ước lượng thanh sắt mình đang cầm, khinh bỉ nhìn bọn họ, tới đây, năm tên ngu xuẩn bọn mày người tiến lên đi, ông đây không sợ bọn mày đâu!
Năm tên ngu ngốc kia liếc nhìn nhau, thật sự cùng nhau xông lên!
Đậu má, ông đây lại sợ bọn mày quá cơ!
Tôi lập tức vung gậy chống trả, gậy sắt của tôi va chạm với hai cây côn vừa dài vừa như cây cán bột của một tên trong số đó, những món vũ khí bằng kim loại va vào nhau tạo ra tiếng vang ê răng, đồng thời tôi tung một cước đá vào bụng một tên đại hán khác, thân thể cao lớn liền bị tôi đá gục, sau khi ngã xuống thân thể hắn còn đập trúng lưng một tên đồng bọn khác.
"A......" Tôi hét lớn một tiếng, dùng sức vung gậy liên tục, đại hán cầm gậy không đỡ kịp tốc độ kinh người, bị tôi đập đến hết sức thảm thương, cánh tay cầm gậy cũng bị đánh đến cong ra sau.
Tôi cắn răng đập cú chót, rốt cuộc hắn chịu không nổi, ngã nhào về phía tôi, gậy sắt của tôi thuận thế quất tới, một gậy liền đánh hắn nằm dài trên đất.
Tất cả mọi chuyện gần như chỉ xảy ra trong vài giây. Bọn họ đã gục hết ba tên.
Hai tên còn lại thấy tình thế không ổn, vội vàng không dám xông lên, gương mặt nhìn tôi lộ vẻ sợ hãi.
Tôi cầm gậy sắt, kéo lê một đường dài trên đất, sau đó dùng tay không cầm gậy, vẫy tay với bọn họ.
Tới đi! Cái danh tiểu Tam gia của ông đây nào phải khơi khơi mà có! Lúc đầu không biết ông đây đã phải hạ bao nhiêu kẻ mới leo lên được vị trí này, thật sự đã lâu lắm rồi không được sảng khoái giãn gân giãn cốt như vậy, làm tôi càng đánh càng hăng!
Hai tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển trông thấy bộ dáng hồ hởi của tôi lại không dám tiến lên, chỉ dám đứng đó trừng mắt nhìn tôi.
Nhìn cái lông gì mà nhìn! Tôi không nhịn được, quát "Này.", tư thế chuẩn bị ra đòn y hệt Lý Tiểu Long, một phát liền vung gậy về phía hai tên kia.
Mà hai tên đó vừa thấy tôi ác liệt xông tới tức khắc không đánh mà thua, ba chân bốn cẳng quay đầu bỏ chạy!
Một gậy lần này đập vào hư không, tôi đứng yên tại chỗ, tay cầm gậy nhìn hai tên đại hán bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, trong lòng vô cùng coi thường bọn họ, tiết mục giãn gân cốt của ông đây còn chưa kết thúc mà các người đã chạy mất, hai tên ngu xuẩn tham sống sợ chết các người chạy cái gì! Ông đây còn đánh chưa đủ mấy người dám chạy!
Tôi chuyển mắt nhìn sang ba tảng thịt đang nằm dưới đất, trông thấy một tên đang rục rịch định bò dậy.
Hóa ra là hắn là đồ ngốc bị tên đại hán tôi đá ngã đụng trúng, hắn vốn dĩ không bị thương, đang chuẩn bị bò dậy.
"Hừ hừ hừ......." tôi cười gằn, quơ gậy về phía hắn, thì ra còn sót một tên ha, vừa vặn để tôi thư giãn chân tay!
Nào ngờ tên ngốc kia vừa nhìn thấy bộ dáng hung hăng của tôi, đảo mắt một cái liền bất tỉnh.
Tôi sững sờ tại chỗ......
Các người là khỉ được phái tới diễn hài cho tôi xem phải không? Là Tiếu Tuấn phái mấy tên ngu xuẩn các người đến diệt tôi? Hắn làm vậy là muốn sỉ nhục ông đây phải không?
Lúc này Muộn Du Bình cũng đi tới vỗ vai tôi.
Tôi kiêu ngạo quay đầu nói: "Ha ha, hôm nay không cần anh ra tay, một mình em đủ xử đẹp bọn họ rồi!"
"Ừ. Thân thủ em không tệ, tôi thấy em muốn đánh nên cũng không giúp em." Muộn Du Bình cười như không cười nhìn tôi nói.
Ha ha ha, thân thủ của tôi dĩ nhiên không tệ, anh không nhìn thử xem tôi là ai, là tiểu Tam gia nổi danh khắp nơi đó nha! Lấy một chọi năm đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ như lông gà mà thôi, nhưng trừ cái người mạnh đến đáng sợ như anh ra thì mấy tên da dày thịt béo này tôi dư sức đối phó!
Có tới thêm vài tên tôi cũng đối.......phó..........
"Muộn Du Bình, chạy mau!" Tôi kéo Muộn Du Bình cắm đầu chạy!
CMN! Ông đây nói tới thêm mấy người còn được, chứ không hề nói là mấy chục người! Lúc này ở ngã rẽ trước mặt bỗng xuất hiện mấy chục tên đại hán xách theo gậy, đao, súng chạy về phía tôi, bọn họ chỉ cần đồng thanh hò hét thôi cũng đủ chấn động lỗ tai người ta rồi, đằng này tốc độ chạy còn nhanh tới nổi cát bụi bay đầy trời! Tiếu Tuấn, mày quả thật xem trọng ông đây quá rồi, phái bốn năm chục tên đến diệt một mình tao, có cái mông mà ông đây đối phó được!
Tôi cắm đầu mà chạy, vừa chạy vừa kêu Muộn Du Bình mau lên, đến cùng cũng chạy tới chỗ xe chúng tôi đang đậu, đồng thời kéo luôn Vương Minh vẫn còn ngáo ngơ xuống xe cùng chạy.
Chúng tôi chạy được mấy bước, đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai, tại sao Muộn Du Bình lại chạy hướng khác chúng tôi!
Tôi quay đầu nhìn lại, kí lùm mía nó!
Ông đây kêu anh chạy theo tôi là để chạy đến chỗ chúng ta sắp xếp mai phục, như thế sẽ an toàn hơn, nói không chừng còn có thể phản công! Đằng này anh lại cắm đầu cắm cổ lao vào một đám mấy chục tên toàn cầm vũ khí để làm gì! Người ta mỗi người một chân cũng đủ đá chết anh rồi đó!
Nhưng nói thế nào, nói thế nào thì ông đây vẫn phải đi cứu tên ngốc nhà anh!
Muốn chết thì cùng chết! Tôi cắn răng, xoay người liền chạy ngược lại, vừa chạy vừa rống: "Vương Minh, mau gọi cứu viện!"
Tôi chạy được nửa đường đã thấy Muộn Du Bình xông thẳng vào đám đông đầy người kia, lòng lập tức nóng như lửa đốt, Muộn Du Bình anh nhất định phải ráng nhịn, tôi tới đây!
Sau đó........
Sau đó tôi sợ đến ngây người.......
Rốt cuộc tôi cũng hiểu được thế nào là kinh hãi thật sự, liên tiếp có mấy tên đại hán bị đá bay như sủi cảo! Từng tên từng tên thi nhau nằm dài trên đất, người nào người nấy xen kẽ nhau như xếp cà rốt!
Vương Minh, lúc trước cậu kể chuyện cho tôi nghe làm tôi tưởng cậu chỉ đang khoác lác mà thôi, nhưng không ngờ chuyện cậu kể, là thật!
Hình ảnh Muộn Du Bình đứng giữa một bầy đại hán vai u thịt bắp, tựa như hình ảnh một con sói đơn độc đứng giữa bầy cừu, thanh Tú Xuân đao trên tay anh bén nhọn sáng bóng, khiến cho những người xung quanh bán kính một mét đều không dám tiến tới!
Vũ khí của những kẻ không biết xấu hổ muốn dùng chiến thuật lấy thịt đè người để đàn áp Bình Ca nhà tôi vừa chạm phải lưỡi đao sắc bén liền rụng rời như cánh hoa rơi! Cả bọn bị chính vũ khí của mình đập người lại, khốn khổ đến kêu cha gọi mẹ.
Mà lúc này Muộn Du Bình đã hóa thành một tàn ảnh (*) đen, không chỉ đánh bay vũ khí của đám tráng hán ngu xuẩn mà còn đá bay cả bọn họ, một lũ người hóa thân thành sủi cao bay tán loạn, lúc rơi xuống đất thì trông như củ cải vừa được trồng vậy!
(*): là một kỹ năng di chuyển nhanh đến mức hình ảnh của người dùng bị bỏ lại phía sau dù bản thật đã di chuyển ra chỗ khác
Trông thấy cảnh tượng như vậy tôi đã không còn dám tiến lên nữa, đây quả thật là thứ vũ khí hình người đó nha! Không nên tiến lại gần nếu không muốn bị thương!
Bình Ca uy vũ quá đi!
Rất nhanh Muộn Du Bình đã xử gần xong đám tráng hán kia, còn dư lại mười mấy người không có đầu óc nhưng cũng ngửi thấy mùi không đúng, rốt cuộc người người đều ôm đầu trốn khỏi Muộn Du Bình, cuối cùng vòng vây giãn ra tạo thành bán kính gấp đôi lúc đầu.
Muộn Du Bình đứng nghiêm chỉnh giữa tâm vòng tròn, một thân toàn đen cùng thanh Tú Xuấn đao liếc một lượt đám người chung quanh, Tú Xuân đao chợt lóe, tựa như tia sét lạnh lùng lao vụt tới chỗ đám người ngu xuẩn!
Ánh đao vừa lóe, toàn bộ đám người đều nhao nhao kêu la, người nào cơ trí thì có thể tránh né, nhưng có người chỉ cần chậm một chút thì đầu gối đã phải ăn đao của Muộn Du Bình, đau đến quỵ xuống khóc cha gọi mẹ, rất khó coi.........
Tôi trố mắt nghẹn họng nhìn một màn này.
Ông đây nói các người ngu xuẩn đúng là danh xứng với thực mà, các người nhìn thấy anh ấy hung tàn như thế mà còn đứng đó? Các người cả gan bao vây anh ấy, là vì cảm thấy mạng mình lớn lắm đúng không?
Nhưng lúc này Muộn Du Bình lại ngừng tay, anh nghiêm túc quan sát vết máu dính trên Tú Xuân đao, có chút chán ghét tùy tiện vung đao, thổi bay máu dính trên nó. Tư thế khi ấy đẹp trai lắm luôn!
Tôi dùng sức vỗ tay, lớn tiếng cười nói: "Bình Ca, đẹp!"
Muộn Du Bình nghe tôi kêu, quay đầu nhìn tôi, mỉm cười.
Tôi hướng về phía anh huýt sáo, giọng ngả ngớn nói: "Bình Ca, em yêu anh!"
Đột nhiên tôi thấy Muộn Du Bình cắn môi, biểu tình trên mặt hình như có chút xấu hổ.
Nhìn cảnh này mà lòng tôi sảng khoái vô cùng, một người dù có tà mị quyến rũ lạnh lùng hay ngang ngược gì thì cũng đều là người của ông đây!
Đến lúc này cũng chỉ còn lại vài tên đại hán ngu xuẩn còn trụ lại ——— tôi đúng thật hết nói nổi bọn họ, tới nước này mà còn dám đựng cạnh vũ khí hình người. Vốn dĩ bọn họ đang rất tuyệt vọng rồi, nhưng lại trông thấy hai tên đàn ông là tôi và Muộn Du Bình đứng đó ân ái qua lại, giữa ban ngày ban mặt, dưới con mắt của bao nhiêu người mà còn liếc mắt đưa tình được, thì bọn họ cũng mang gương mặt như ăn phải cứt nhìn tôi, rồi nhìn Muộn Du Bình.
Tôi nhìn biểu tình trên mặt bọn họ đúng là không thoải mái gì, bộ nhìn tôi và tiểu tình nhân tú ân tú ái khiến mấy người khó chịu lắm à? Vẻ mặt có cần khó coi đến thế không?
Thế là bà nội nó tôi liền cầm gậy lao lên!
ĐM, nếu các người không chạy, vậy cũng đừng trách anh đây là người xấu!
Tôi ôm gậy lao tới đánh nhau với đám người kia rất ác liệt, không tới hai phút đã đánh bại toàn bộ bọn họ.
Tôi đi tới trước mặt Muộn Du Bình, đứng ngang anh, nhìn đám người bò lổn ngổn dưới đất, trong lòng không khỏi khí huyết dâng trào, bà nội tôi, thật là thoải mái quá xá! Ông đây thật sự rất có cảm giác bản thân là cao thủ võ lâm!
Bỗng từ phía xe chúng tôi đậu có một nhóm người chạy tới.
Tiểu nhị Muộn Du Bình sắp xếp mai phục cuối cùng cũng đến.
Hội hợp với Vương Minh xong bọn họ liền cùng nhau chạy tới đây, nhìn đám đại hán nằm trên đất, lại nhìn đến tôi và Muộn Du Bình đứng giữa bầy người như Hắc Bạch Song Sát, tất cả mọi người đều không tự chủ mà khâm phục.
"Tiểu Tam gia oai phong!" Tất cả anh em đồng thanh hô lớn.
Tôi cảm thấy rất vui! Cười liên tục khoác tay nói" " Đại Trương ca của mọi người cũng oai phong, Đại Trương ca của mọi người oai phong."
Thấy các người kính nể tôi như vậy, l lần này tôi tha cho các người! Lúc đầu định để các người đến đánh nhau, kết quả các người chỉ có thể tới dọn dẹp chiến trường, tiểu Tam gia tôi đây mà còn trông chờ vào các người giúp đỡ, sợ là đầu đã sớm bị chặt xuống rồi.
Có điều bọn họ cũng là nhận lệnh mới phải nấp ở đó, chỗ bọn họ mai phục cách đây xa như vậy, hơn nữa nằm ở khúc cua cũng không thấy được tình hình bên này, cho nên họ cũng chỉ có thể thủ ở đó chờ lệnh. Lúc nhận được điện thoại của Vương Minh, cả bọn liền chạy tới, cũng phải mất mười mấy phút. Lúc đó tôi và Muộn Du Bình đã sớm quét sạch đám người bên đây rồi.
Không trách bọn họ không trách bọn họ, chỉ tại Bình Ca và tiểu Tam gia quá dũng mãnh thôi! Ha ha ha ha ha ha!