BÌNH TÀ CHI DỤC NIỆM

41: Tiểu Tam Gia Không Sợ Gì Cả


Vương Minh tiến lại ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Tiểu Tam gia, Tiếu Tuấn ở xe bên kia."
Yo, hóa ra chính chủ thật sự đang ở đây ha.

Tôi vội vàng đi tới chiếc xe bên cạnh, chiếc Land Rover mà tôi yêu quý đã bị đụng đến thảm thương, đúng là chọc chửi thật mà.

Tôi nhoài người vào trong cửa kính đã bị tông vỡ, trông thấy đám người trong xe đều bị thủy tinh vỡ ghim đầy người, máu me be bét, thân xe còn đụng hỏng khiến cả bọn đều mắt kẹt không di chuyển được, bèn lớn tiếng hỏi: "Trong đám các người, thằng ngốc Tiếu Tuấn là thằng nào?"
Người trong xe tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, qua khoảng chừng chục giây mới có người nói: "Là tôi."
Tôi nhìn người kia, hắn ngồi bên ghế phó lái, mặt mũi dính đầy máu, không thể nhận ra mặt mũi thật, giọng nói nghe còn khá trẻ, cả người gầy teo.

Tôi nói: "Tiếu Tuấn, mày muốn tao nói với mày cái gì đây? Kẻ đứng sau mày phái mày tới làm khỉ diễn hài cho tao xem phải không? Ai đời lại tự dưng khi không xông vào địa bàn làm ăn của tao, cướp mối làm ăn còn chưa tính, còn xúi người của tao phản tao, mày nói xem mày làm những chuyện như vậy với tao mà tao cũng chưa đến tìm mày tính sổ, ngược lại mày phái nhiều người như vậy đến diệt tao........"
"Tiểu Tam gia, chú ý lời nói của cậu, cậu nói gì tôi cũng được, nhưng không thể sỉ nhục ông chủ của chúng tôi......."
Tiếu Tuấn còn chưa dứt câu, tôi đã đập một phát lên trần xe cậu ta, dọa cậu ta sợ run người, nửa câu sau cũng trôi luôn xuống bụng.

Tôi đột ngột quơ gậy sắt ngang đầu Tiếu Tuấn, cậu ta sợ hãi nhắm chặt mắt, gậy sắt lao như gió qua đỉnh đầu, nặng nề nện lên cửa kính xe.

Tôi hài lòng nhìn Tiếu Tuấn hồi lâu sau mới mở mắt, mồ hôi trên mặt hoà lẫn với máu tươi.

"Ông đang nói chuyện mày dám chen ngang!" Tôi dùng gậy sắt đẩy đẩy đầu Tiếu Tuấn: "Ông đây ghét nhất lúc tao đang nói chuyện có người cắt lời! Ông chủ của mày đưa tay đi xa như vậy, rõ ràng là hắn thiếu đánh! Hôm nay ông đây sỉ nhục hắn thì đã sao, ông đây nói hắn là con khỉ mông đỏ, là con ngựa con khỉ thì đã sao!"
"Mày......." Xem bộ Tiếu Tuấn còn muốn nói thay ông chủ của hắn, nhưng nhìn đến gậy sắt đặt trên đỉnh đầu, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.


"Này, ngu xuẩn, con khỉ lớn sau lưng mày là ai thế?" Tôi lại hỏi.

Tiếu Tuấn nhìn tôi, không trả lời, chỉ yên lặng cúi đầu không nhìn tôi.

"Không ngờ mày lại trung thành đến vậy?" Tôi cười nói, sau rồi quay đầu nói với Vương Minh: "Lần sau tôi phái cậu đến quậy địa bàn bọn họ, nếu cậu bị bắt được mà cũng có thể trung thành như vậy thì tốt."
Vương Minh ngơ ra, không nói được lời nào.

"Tao nói mày nghe Tiếu Tuấn ngu xuẩn.

Mày cứ giấu giấu diếm diếm như vậy, chứng tỏ ông chủ kia của mày cũng chả phải thứ tốt lành gì, đến cả làm ăn cũng giấu tên, nói cái gì mà ông chủ lớn, rõ ràng chỉ là một lũ chuột nhắt mà thôi! Mày cho là mày gạt được tao? Mày càng làm như vậy người của tao càng điều tra kĩ lưỡng hơn, tao không tin là không tra ra được con khỉ lớn kia là ai.

Với cả lần này mày ra mặt đối đầu với tao, mày nghĩ tao không phái người đến lục soát hang ổ của mày sao, chẳng lẽ ở chỗ mày không có chút manh mối nào!" Tôi quay đầu nói với Tiếu Tuấn.

Tiếu Tuấn nghe vậy liền ngẩng đầu căm thù nhìn tôi, sau lại cúi đầu, không chịu nói gì nữa.

Tôi đứng nhìn hắn một hồi, bàn tay khẽ buông lỏng, gậy sắt to tướng trong tay nện thẳng vào đầu Tiếu Tuấn, đập trúng mũi hắn, máu từ mũi chảy thành một đường dài.

Hắn khó chịu hừ một tiếng, cổ lệch qua một bên, bị đập bất tỉnh.

Đáng đời lắm, ông đây ghét nhất lúc tôi nói chuyện mà người khác lại dám phớt lờ!
Tôi quay đầu nhìn Vương Minh, nói: "Mở xe, tra hỏi kĩ từng người, để xem ông lớn sau lưng bọn họ là ai, dám đối đầu với ông đây! Chị Nha bên kia không biết thế nào, giờ tôi và đại Trương ca của cậu sẽ qua bên đó trước, cậu và mọi người mau dọn dẹp sạch sẻ chỗ này rồi rút lui! Một lát nữa Lôi Tử sẽ tới."
Vương Minh đã sớm chuẩn bị xe cho chúng tôi, tôi và Muộn Du Bình cùng lên xe, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại chiếc xe thân yêu nát bét, trong lòng thầm nói, con khỉ lớn nhà mày, toàn bộ tổn thất của ông nhất định phải tính lên đầu mi, nếu ông đây không để mày bồi thường gấp mười lần thì ông mày sẽ không mang họ Ngô nữa!
Tôi sắp xếp mọi thứ xong xuôi mới lái xe đưa Muộn Du Bình đến tiếp ứng chị Nha, chạy được nửa đường thì nhận được điện thoại của chị.

Chị Nha nói đã bắt được trọn ổ đám người của Tiếu Tuấn, cũng đã hỏi ra hai mẹ con người kia đang ở đâu, bắt sống toàn bộ, chị còn phát hiện sổ sách được cất giấu trong hang ổ của hắn.

Bây giờ chị đang mang đôi cô nhi quả phụ và toàn bộ sổ sách về cho tôi, bảo tôi đến đường khẩu chờ chị về rồi giải quyết.

Nếu chị đã giải quyết xong bên kia vậy tôi không cần qua đó làm gì nữa, tôi lái xe đưa Muộn Du Bình đến thẳng đường khẩu của chị Nha.

Sau khi đến nơi, trực tiếp dẫn Muộn Du Bình xuống mật thất, trong mật thất không ánh mặt trời, tôi nhìn thấy một nhà vợ con Chu Năng.

Mỹ nhân đầu gỗ vợ Chu Năng, con thứ tám tuổi, còn cả con trai lớn bị thương ở chân và con dâu.

Có lẽ chị Nha cũng cảm thấy một nhà bọn họ đã không còn năng lực để phản kháng nên cũng không làm khó bọn họ chi nữa, thậm chí dây trói cũng không thèm dùng.

Lúc này bốn người đang ngồi dưới đất, ôm nhau thành một cục.

Tôi và Muộn Du Bình đứng trước mặt một nhà bốn người đang co ro, từ trên cao nhìn xuống, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: "Chị dâu, tôi là Ngô Tà."
Tôi vừa mở lời, vợ Chu Năng đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi từng nói vợ Chu Năng là một mỹ nhân đầu gỗ, ngày thường thích nhất là phá của, mua quần áo trang sức, ăn mặc thật sang trọng lộng lẫy, nhưng bà vừa ngẩng đầu, tôi liền thấy có chút kinh ngạc.

Tôi cũng chỉ mới gặp bà ta hồi hai tháng trước, khi đó bà vẫn còn là một mỹ nhân ăn mặc đẹp đẽ, nhưng giờ gò má lại gầy gò hõm sâu, tóc bạc đầy đầu, dưới ánh đèn lờ mờ cũng có thể nhìn thấy nếp nhăn ẩn sau lớp trang điểm dày, bộ dáng tiều tụy đến nổi tôi sắp không nhận ra.

"Ngô Tà! Ngô Tà! Mày! Mày là ma quỷ!" Vợ Chu Năng chỉ tay vào tôi, cắn răng nói: "Lão Chu nhà tao nhiều năm vì mày mà vào sinh ra tử, mày lại có thể độc ác như vậy! Tao hận mình không giết được mày! Giết mày!!!"
"Vậy bà tới giết tôi đi." Tôi khom người, nói: "Bà không giết được tôi."
"Mày mày mày!!!!" Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói, dường như nhớ tới người bà ta thuê đến giết tôi, lại bị đứa con trai tám tuổi ôm lấy eo.

"Mẹ, con sợ!!" Đứa nhỏ ôm mẹ khóc lớn.

"Em trai, đừng khóc! Không được để lộ bộ mặt yếu đuối của mình cho kẻ thù xem!" Chân của con trai lớn Chu Năng bị gãy, tuy vẫn băng bó không động đậy được nhưng vẫn di chuyển thân thể kéo tay em trai, lớn tiếng rống.

Em trai bị hắn dọa sợ, trợn tròn mắt làm bộ đáng thương nhìn anh hai mình, nhưng ngược lại tiếng khóc đã nhỏ hơn một chút.

Tôi thở dài, nói: "Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, cậu cần gì phải nhất định ép nó đeo mối thù này?"
"Ngô Tà, mày không cần ở đây giả mù sa mưa, làm bộ từ bi.

Nếu không tại mày, ba tao làm sao mà chết? Làm sao tao lại trở thành người tàn phế! Tao biết một nhà bọn tao rơi vào tay mày không chết thì cũng bị mày lột da.

Ngô Tà mày giả mù sa mưa không phải vì cân nhắc đến những thứ ba để lại cho mẹ con tao sao? Cho dù mày có muốn giết cả nhà tao, cho dù nhà tao có chết cũng sẽ không giao đồ cho mày! Ngô Tà, nhà tao có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày!" Con trai lớn Chu Năng lạnh lùng nói.

"Qủy?" Tôi cười nói: "Các người vẫn chưa chết, vậy mà đã muốn thành quỷ rồi à?"
"Nhóc, mày muốn muốn thành quỷ không?" Tôi chỉ đứa bé, hỏi.

Đứa bé kia nhìn tôi, oa một tiếng khóc lên, gọi "Mẹ, mẹ." cố gắng chui vào lòng mẹ nó.

Mà lúc này vợ Chu Năng nhìn thấy đứa con trai nhỏ mình yêu thương nhất thành ra như vậy, cũng không còn khí thế gì, chỉ còn biết ôm con trai bảo nó không được khóc.

"Còn cô, có muốn làm quỷ không?" Tôi tiếp tục chỉ vào người rúc trong góc, là con dâu của Chu Năng nói.

Con dâu cả của Chu Năng ngẩng đầu nhìn tôi.

Trong lần tai nạn xe này, con dâu Chu Năng chỉ bị thương gân hai chân, mặc dù hiện tại không thể di chuyển nhiều, nhưng nếu từ từ luyện tập, sau này hoàn toàn có thể đi lại.

"Nếu các người nói có thành quỷ cũng không buông tha tôi, vậy hôm nay tôi thành toàn cho các người." Tôi cười nói với cô ta.

Con dâu Chu Năng mở to mắt nhìn tôi, nhìn tận mấy phút, tôi cũng mỉm cười nhìn lại.

Đột nhiên, hai mắt trừng to của cô ta chảy nước mắt.

Cô ta đột nhiên hô to: "Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết! Tôi còn trẻ như vậy! Ba, đồ ba để lại cho chúng tôi ở.......ô ô........"
Cô ta còn chưa nói hết, đã bị chồng mình che miệng, "Ô ô" không nói được gì, sau đó lại bị chồng tát một cái, đánh tới mặt cô ta sưng đỏ.


"Cô điên rồi! Sao cô lại đi cầu xin hắn!" Con trai lớn Chu Năng thở hổn hển, rống vào mặt vợ mình.

Con dâu Chu Năng lúc này đang dùng tay che gương mặt bị đánh sưng, khóc lớn nói với chồng: "Anh dựa vào đâu mà quyết định sống chết của tôi! Tôi còn trẻ như vậy tại sao tôi không thể sống! Tôi muốn sống tôi muốn sống là tôi sai sao?" Cô ta vừa gào với chồng, vừa quay đầu trông mong nhìn tôi nói: "Tiểu Tam gia, tôi sai rồi.

Chỉ cần ngài có thể bỏ qua cho tôi, tôi lập tức nói ngài biết chỗ ba cất giấu bảo vật, cầu xin ngài tha cho tôi!"
Lúc này con trai lớn Chu Năng thấy vợ mình như vậy, cuối cùng chỉ có thể bất lực đấm một quyền xuống đất.

Tôi đứng trên cao nhìn xuống bọn họ, dừng một chút nói: "Tôi không cần đồ của các người."
Con dâu Chu Năng nghe câu này xong, niềm hy vọng trong mắt lập tức biến mất hơn phân nửa.

Cô ta chán nản quỳ ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói: "Vậy là cuối cùng ngài cũng không muốn buông tha cho chúng tôi sao?"
"Tôi không cần đồ của mấy người." Tôi nói: "Tôi cũng không cần mạng của mấy người."
"Cái gì?" Con trai lớn Chu Năng không dám tin nhìn tôi: "Mày lại......."
"Cậu cho rằng tôi giống như ba cậu, có thể làm chuyện đuổi cùng giết tận?" Tôi cắt lời cậu ta: "Tên nhát cáy nhà cậu chắc cũng đi theo cha mình làm không ít việc xấu nhỉ.

Trước kia các người có từng nghĩ tới, làm chuyện ác rồi cũng có lúc phải trả giá không? So với những chuyện các người làm với người khác, có kết quả hôm nay cũng coi như các người đáng bị như vậy mà?"
Con trai lớn Chu Năng căm giận nhìn tôi nhưng không nói được lời nào.

"Chị dâu." Tôi nghiêng mặt nhìn sang người đàn bà đang ôm con, nói: "Tiền chồng để lại cho chị là tiền bảo mạng của mẹ con chị.

Chị có từng nghĩ nếu chị dùng số tiền đó để lấy mạng tôi, vậy thì sau này một nhà bốn mẹ con các người sẽ sống thế nào không? Coi như chị không muốn sống, vậy đứa con nhỏ của chị chẳng lẽ cũng không muốn sống sao?"
"Dùng tiền chồng chị để lại nuôi tốt con trai mình đi." Tôi thở dài nói: "Chúng tôi đi chuyến này, những người được chết yên lành không nhiều.

Chị cho là người chồng làm biết bao chuyện ác độc của mình sẽ có kết quả tốt sao? Chị nên buông bỏ hết mọi thứ rồi dẫn theo đứa trẻ này sống cuộc sống bình thường.

Còn nếu như chị không buồn bỏ được, muốn truyền sự hận thù này sang người con trai mình.

Nếu chị muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở nó là ai đã giết ba nó, để sau này nó lớn lên đến tìm tôi trả thù thì cũng được thôi, chỉ cần nó dám đến, Ngô Tà tôi đây sẽ không sợ nó! Nhưng lần này tôi cho chị và đứa nhỏ này một cơ hội sống, nếu còn có lần sau, vậy nó nhất định sẽ phải chết."
Nói xong tôi xoay người rời đi, không quay đầu nhìn lại một nhà ôm nhau khóc lóc kia nữa.

Hết chương 41.

Đáng lẽ mình up chương này vào hôm qua rồi nhưng hôm qua mình học tiết tối, lúc tan học cũng đã 9h, mệt quá nên mình đi ngủ luôn nên giờ mới beta rồi đăng lên được.

42: Muộn Du Bình Anh Ghen Cái Gì

"Tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương em. Tôi sẽ đợi khi nào em khỏe hơn.......Ngô Tà, em cũng đừng lừa gạt tôi nhé, hứa với tôi......nhé."

———

Ra khỏi mật thất, bước tới phòng khách, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu rọi vào phòng, khung cảnh quang đãng rõ ràng trước mắt so với khung cảnh tăm tối không thấy được ánh mặt trời bên dưới mật thất không khác gì hai thế giờ riêng biệt.

Tôi hít một hơi không khí tươi mát lành lạnh, đi tới chỗ giếng trời bên ngoài đại sảnh, tìm một thân cây cành lá xum xuê ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút.

Muộn Du Bình đi tới theo tôi, đứng trước mặt nhìn tôi nói: "Em đang đau lòng vì tôi làm vậy với Chu Năng?"

Tôi phun một vòng khói lên mặt Muộn Du Bình, anh khẽ híp mắt, thần sắc vẫn không thay đổi.

"Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta phải giết người. Chu Năng đầu heo còn sống hay đã chết cũng đâu cần em phải thương cảm cho hắn." Tôi cười nói.

"Vậy em cảm thấy sau này đứa trẻ kia có đến tìm em trả thù hay không?" Muộn Du Bình lại hỏi.

"Nếu mẹ nó thật lòng yêu nó, sao có thể để nó đi tìm chết? Trên đời nào có nhiều Triệu thị cô nhi (1) tìm người báo thù như thế? Chỉ cần ăn no mặc đủ sống qua ngày, thì phần đông mọi người đều sẽ nghĩ thông thôi." Tôi rít một hơi, nói: "Huống chi anh cho rằng chị Nha sẽ để cho bọn họ có cơ hội báo thù sao? Với tính cách của chị, chắc chắn thế nào cũng sẽ phái người đi giám sát mẹ con bọn họ, chỉ cần bọn họ rục rịch muốn tìm em gây phiền phức, người phụ nữ đáng sợ như chị tuyệt đối sẽ ra tay xử đẹp bọn họ."

(1): đứa con mồ côi của nhà họ Triệu) là một vở tạp kịch thời nhà Nguyên, tác giả là Kỷ Quân Tường. Đây là một vở bi kịch viết về một sự kiện xảy ra thời Xuân Thu được ghi lại trong Sử ký Tư Mã Thiên, thiên Triệu thế gia. Vở kịch này có tên đầy đủ là Triệu thị cô nhi đại báo cừu.

"Chị Nha quả thật toàn tâm toàn ý với em."

Tôi nghe vậy liền bật cười, vứt bỏ tàn thuốc, đưa tay sờ mặt Muộn Du Bình, nói: "Giọng anh nghe sao mà chua thế? Chẳng lẽ anh ăn giấm với chị Nha?"

Muộn Du Bình cũng đưa tay sờ mặt tôi, nói: "Một mình tôi cũng có thể chăm sóc em chu đáo."

"Đồ ngốc!" Tôi bóp mặt anh: "Chị Nha người ta là tiểu tình nhân của chú Ba mà, chị ấy vì nể mặt mũi chú Ba nên mới hết lòng với em như vậy! Anh ở đây ghen cái gì?"

"Ngô Tà." Muộn Du Bình đột nhiên tiến tới ôm tôi vào lòng.

Tôi lẳng lặng cúi đầu dựa vào cổ anh, nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng với động mạch cổ lên xuống, khiến tôi cảm thấy năm tháng trôi qua thật yên bình ấm áp.

"Ngô Tà. Nhiều ngày rồi chúng ta không.....làm." Lúc này Muộn Du Bình đột nhiên cắn lỗ tai tôi, nói: "Hôm nay, em nói yêu tôi, tôi rất vui vẻ. Tôi cũng rất yêu em. Hôm nay tôi đã nói muốn tự tay cởi bộ quần áo này ra khỏi người em. Ngô Tà, tối nay có thể không?"

Tôi chỉ nghe những lời nói đơn giản của anh, mà hoa cúc đã mơ hồ cảm thấy đau đau! Trước đây tôi thường nghe người ta nói, đàn ông và phụ nữ sau khi làm gì đó, thì sẽ còn N lần gì đó nữa. Dù sao làm một lần cũng là làm, chi bằng làm cho thật sướng. Vì vậy đàn ông nếu muốn làm tình theo lý hiển nhiên sẽ đi tìm những người phụ nữ kia, đàn bà nếu muốn làm cũng sẽ có suy nghĩ đi tìm những người đàn ông như vậy.

Tôi **!

Anh sẽ không cho rằng việc anh đè tôi là việc quang minh chính đại đó chứ!



Vấn đề là ông đây bị anh ép tới cúc hoa cũng tàn phế, vào bệnh viện còn bị bác sĩ y tá cười nhạo, đây là một bóng mà tâm lý đối với tôi đó! Ông đây phải giữ vững tôn nghiêm đàn ông của mình, hoa cúc của ông đây còn chưa bình phục hoàn toàn, ông đây không muốn nó phải tàn tạ một lần nữa.

Mà giờ đây anh cắn lỗ tai tôi, từng trận hơi thở nóng rực phả vào màng nhĩ, khiến da gà toàn thân tôi đều nổi hết cả lên, anh còn dùng sức cắn, ông đây cảm giác lỗ tai đều sắp bị anh cắn đứt rồi đó. Cảm giác vừa đau vừa sướng này khiến tôi nhận ra chắc anh lại bắt đầu nổi hứng.......

"Ê ê ê!" Tôi vội vàng đẩy anh ra: "Anh đang làm gì vậy? Ban ngày ban mặt anh gặm em bộ không sợ người ta nhìn thấy sao? Với cả tối nay không cho phép anh chạm vào em!"

Muộn Du Bình bị tôi đẩy ra, răng anh sượt vào lỗ tai khiến tai tôi đau nhói, tôi vội vàng sờ kiểm tra, máu, vậy mà chảy máu, anh là dã thú biến thân hay sao, tại sao lại yêu thích máu đến thế!

"Tại sao?" Mà lúc này Muộn Du Bình vẫn giữ nguyên tư thế, hỏi tôi.

Lòng tôi tức giận. Tại sao tại sao, không tại sao hết, chỉ vì an toàn của ông đây nên mới không cho anh chạm vào! Tôi há miệng muốn mắng anh một trận, lại bị ánh mắt kiềm nén của anh nhìn đến tôi ngậm miệng.

Nói nghe nè anh dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi làm gì!

Gương mặt trước mắt tôi vẫn đơ ra như khúc gỗ, nhưng trong mắt dường như có muôn vàng oan ức, nó trống vắng, còn mang theo sự thận trọng lấy lòng.

Tôi........

Tôi bị gì vậy trời! Sao chỉ nhìn vào mắt anh thôi đã khiến tôi cảm thấy nếu tôi dám từ chối anh thì bản thân chính là tội nhân thiên cổ là sao vậy!

"Tại sao, Ngô Tà.........lâu rồi chúng ta không làm. Tôi thật sự rất muốn....." Muộn Du Bình nhìn tôi, lẩm bẩm nói.

"Em.........việc này, do mông em đau, em còn chưa khỏe! Sau này hẵng nói, sau này rồi nói!" Tôi nói xong câu này, liền hận không thể tát mình một bạc tay, Ngô Tà, sao lập trường của mi có thể không kiên định như thế! Người ta chỉ nhìn mi có một cái mà mi đã mềm lòng đầu hàng? Sau này hẵng nói là cái quỷ gì, chẳng lẽ sau này mỗi ngày ông đây đều phải để anh đè?

Muộn Du Bình vừa nghe tôi nói như vậy, trong mắt ánh lên vẻ thất vọng không nói nên lời, ông đây nhìn bộ dáng thất vọng như chú chó bị vứt bỏ của anh, thiếu chút nữa đã đồng ý tối về cho anh làm, nhưng lý trí đã đi trước một bước chặn miệng tôi.

"Được rồi." Anh nhắm mắt lại, ôm tôi vào lòng nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương em. Tôi sẽ đợi khi nào em khỏe hơn.......Ngô Tà, em cũng đừng lừa gạt tôi nhé, hứa với tôi......nhé."

Em không lừa gạt anh........" tôi bị anh ôm rất chặt, nghe anh nói thế miệng không tự chủ được đáp lời. Nhưng trong lòng lại là biểu tình bò mộng.

Đậu mía, miệng tôi tuy nói đồng ý, nhưng đến lúc đó nên làm thế nào?

Chúng tôi ôm nhau một lúc rồi tách ra cùng đi vào nhà, mặc dù nói hai chúng tôi không sợ ánh mắt của người khác, nhưng dù gì cũng là ban ngày, hai người đàn ông lôi kéo dính nhau sẽ ảnh hưởng hình tượng của tôi.

Hơn nữa chị Nha còn chưa đưa sổ sách cho tôi xem, nếu tôi còn không đi tìm chị, một hồi chị tìm đến đây thấy chúng tôi ôm ấp như vậy, không phải sẽ nhảy thẳng lên trời hay sao!

Chúng tôi vào phòng, chị Nha dẫn người đứng trong phòng chờ tôi, tôi vừa vào vừa chào hỏi chị, đi tới an vị trên chiếc ghế gỗ khắc hình Bát Tiên Quá Hải (2), chị Nha đứng bên cạnh đưa sổ sách cho tôi xem.



(2): 8 vị tiên gồm đó: Thiết Quản Lý, Chung Ly Quyền, Tào Quốc Cữu, Lã Động Tân, Hà Tiên Cô, Lam Thái Hòa, Hàn Tương Tử, Trương Quả Lão

Tôi lật xem sổ sách một chút, cũng để Muộn Du Bình cùng xem.

Sau đó tôi nhìn chị Nha hỏi: "Chị Nha, chị nhìn ra cái gì?"

Chị Nha nói: "Tôi đã xem sơ qua, trong sổ sách này ít nhiều có nhắc tới nơi bọn họ lấy hàng là ở bến thuyền Thâm Quyến. Tôi đoán ông chủ sau lưng Tiếu Tuấn không phải là người ở chỗ chúng ta. Thâm Quyến và Hongkong cũng chỉ cách nhau một con sông, tôi cảm thấy rất có thể hắn ta ở Hongkong."

Tôi gật đầu: "Em cũng cảm thấy như vậy. Ở chỗ chúng ta, tất cả hàng hóa đến từ Đông Nam cơ bản đều phải qua tay em một lần. Ở phương Bắc có Giải gia và Hoắc gia. Tây Nam trước kia là địa bàn của Trần Bì A Tứ Tứ A Công, sai khi Tứ A Công chuyển đến núi Trường Bạch, địa bàn của ông ấy đã bị chia không ít, đám binh tôm tướng cá dưới trưởng mỗi người chiếm một khu. Trừ những thứ này ra, những thứ khác đều bị chia năm sẻ bảy. Em cũng đang không biết tại sao lại có người dám đối đầu với em, nếu chị nói đối phương ở Hongkong thì cũng có khả năng lắm."

"Phải, người ở đây không có gan lớn như vậy. Ngược lại bọn người bên Hongkong nhiều tiền, nhưng lại không có nhiều đấu như bên chúng ta, cho nên rục rịch, muốn vươn vòi bạch tuộc đến chỗ chúng ta cũng dễ hiểu." Chị Nha nói.

Biết được những chuyện này, trong lòng tôi càng thấy khó chịu. Mụ nội nó đất liền to lớn như vậy, bọn mày nơi nào không đến, hết lần này đến lần khác chọn trúng ông đây. Bộ trông ông đây rất yếu sao? Vừa nhìn liền biết rất dễ ức hiếp phải không? Có điều tôi thay đổi cách nghĩ một chút, trước kia đúng là tôi không quản thế sự, cho nên người ta chọn tôi để ra tay cũng có lý lắm........

Đại khái nhìn ra sắc mặt tôi không thoải mái, đoán được trong lòng tôi nghĩ gì, Muộn Du Bình buông sổ sách nói: "Địa bàn của chúng ta ở gần biển, đối phương chọn nơi gần để hạ thủ cũng phải thôi."

Tôi xua tay, bất kể tự trách bản thân không biết tiến thủ cũng được, trách đối phương chọn người gần để hạ thủ cũng được, người ta đều đã tìm tới cửa, tôi tự nhiên phải nghĩ cách đối phó.

"Bên phía Hongkong, em qua lại không nhiều lắm. Theo em biết, ông chủ của Long Ngũ ở bên đó hình như tên là Hồ Như Hải? Chị Nha đi điều tra dạo gần đây lão có động tĩnh gì hay không. Còn phải gấp rút thẩm vấn đám tiểu nhị của Tiếu Tuấn, xem xem có thể tra ra được chút gì không." Tôi nói.

"Vâng, tiểu Tam gia."

Tôi ngồi tại chỗ, tay gõ lên tay vịn ghế suy nghĩ một chút, lại gọi một cú điện thoại cho Giải Ngữ Hoa và Hoắc Tú Tú đang ở Bắc Kinh. Tôi nói chuyện mình gặp phải cho bọn họ nghe, sau đó nhắc nhở bọn họ, con khỉ lớn ở Hongkong đã vươn tay ra rồi, hai người nhất định phải phòng bị, thêm cả hàng hóa trên tay nhất định không được bán sang Hongkong. Sau khi cúp máy tôi lại lập tức gọi một cú cho đám đàn em của Tứ A Công, dặn bọn họ phải xem chừng hàng trong tay mình, nếu để ông đây nghe được bọn họ dám bán hàng cho đám người bên Hongkong thì chính là đang làm khó dễ tiểu Tam gia, hậu quả tự bọn họ gánh lấy!

Bên Hongkong bọn chúng không có đấu, vậy hàng hóa trước giờ đều có vào không có ra, ông đây chặn hàng của bọn mày, có ngon thì nhảy ra đánh ông đây đi! Con mụ nội mày con khỉ lớn!

Chị Nha thấy tôi làm như vậy, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc hiếm thấy nở nụ cười, nói: "Tiểu Tam gia làm như vậy, nhất định là lấy mạng của Hồ Như Hải!"

Tôi cười với chị: "Nếu chị là Hồ Như Hải, gặp chuyện như vậy chị sẽ làm gì."

Chị Nha lạnh lùng cười đáp: "Nếu là tôi, tôi sẽ nghĩ cách đến lấy mạng cậu, chỉ khi cậu chết, tôi mới có thể làm ăn. Xem ra chúng ta nhất định phải chuẩn bị trước, phòng ngừa hắn lại tới sinh sự."

Tôi cười lắc đầu với chị Nha, chuyển hướng sang nói với Muộn Du Bình: "Tiểu Ca anh cảm thấy thế nào?"

Muộn Du Bình nói: "Tôi cảm thấy Hồ Như Hải sẽ không thể làm gì được em. Nếu như chuyện này là do hắn làm, cánh tay hắn phái tới chỗ chúng ta đã bị chúng ta bắt được. Nhưng chúng ta chặn đứt nguồn hàng của hắn, hắn sẽ biết chúng ta và Bắc Kinh lẫn những phe phái ở Tây Nam đều là một với nhau. Hắn chắc hẳn sẽ không có gan tới khiêu chiến toàn bộ giới đổ đấu. Tôi cảm thấy khả năng lớn hắn sẽ tìm một người trung gian, để trung gian đến tìm chúng ta hóa giải mâu thuẫn giữa hắn với chúng ta. Trước hết để chúng ta buông tay để hắn làm ăn rồi mới nói tiếp."

Tôi cười nói: "Vậy chúng ta sẽ chờ hắn tự tìm đến cửa."

Hết chương 42.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi