BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Một chiếc máy bay hành khách loại nhỏ lướt đi trên bầu trời xanh lam. Ánh mặt trời chiếu lên đám mây trắng bạch bên ngoài máy bay, nhẹ nhàng phủ lên một lớp tơ vàng.   

Lưu Mộc Dương nhấc nhẹ chén rượu, cụng ly với Giang Khương một chút, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó trên mặt lộ một tia cảm thán, cười nói:   

- Không thể ngờ dĩ nhiên cậu đã chuẩn bị một chiêu như vậy... Tôi còn tưởng rằng phải tốn mấy ngày theo chân bọn họ đấy, cũng đã chuẩn bị phải đi đi lại lại mấy lần rồi...   

Nói tới đây, Lưu Mộc Dương thoáng dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, nói:   

- Chẳng qua cũng thật kỳ quái. Dù sao Hồ Quang Dương này cũng là một con cáo già nhiều năm, sau lại bị cậu thuyết phục nhanh chóng như vậy được?   

- Chủ nhiệm, thật sự xin lỗi, lần này tôi cũng vì hứng chí nhất thời, nhưng lại không nắm chắc, cho nên mới không nói trước với ngài... Chẳng qua tôi cũng chỉ muốn thử một chút, làm hết sức mà thôi... Nếu đã thành công rồi thì chúng ta cũng thoải mái hơn phân nửa. Mà cho dù không thành công, đấy cũng chỉ là bởi tôi tuổi trẻ không hiểu biết, chẳng phải còn có ngài đứng sau chỉ bảo sao?   

Giang Khương xin lỗi cười cười, sau đó quay đầu ngắm ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ một chút, dường như trong mắt cũng có nghi ngờ, nói:   

- Tôi cũng cảm thấy hơi quái lạ. Thật sự Hồ Quang Dương này không giống người dễ thỏa hiệp lắm... Lúc này tôi cũng vẫn còn cảm thấy hơi may mắn đây!   

- Ha ha... Tên nhóc này thật sự lớn mật...   

Nghe thấy những lời này của Giang Khương, Lưu Mộc Dương cũng bật cười, chẳng qua trong lòng lại vô cùng sáng tỏ. Loại chuyện này cũng chỉ có Giang Khương mới có thể làm. Tuổi trẻ, lại là Đỉnh chủ cứu thế, phía sau còn có bộ lạc Vu Sư. Cho dù hắn có phạm sai lầm thật thì cũng chẳng ai làm gì được hắn, hoặc cũng không có gan động vào hắn.   

- Có vị này thừa nhận rồi, như vậy việc kế tiếp đơn giản hơn nhiều...   

Nói tới đây, vẻ mặt Lưu Mộc Dương thoáng ảm đạm một chút, thở dài nói:   

- Chỉ không ngờ là... Trừ Chu Thế Dương... Còn liên quan tới... Thật là phiền toái!   

Giang Khương gật đầu khẽ, trong mắt cũng hiện lên một tia nuối tiếc. Vị kia lúc hắn tiến vào Thiên Y viện còn giúp đỡ một lần theo thỉnh cầu của sư phụ. Nhưng không ngờ được ông ta lại liên quan tới việc này....   

Tin tức Giang Khương và Lưu Mộc Dương chỉ ở bên ngoài một ngày đã trở về viện được truyền ra ngoài rất nhanh.   

Buổi sáng hôm đó, đám người còn đang bàn tán giờ có phản ứng khác hẳn nhau...   

- Hắc hắc... Nghe nói đám người Giang Khương đi một ngày đã về rồi... Xem ra là ăn món canh "đóng cửa rồi"... Ha ha...   

Hai vị y sư cấp hai vừa đi vừa cười hì hì bàn tán.   

- Xem ra đúng là vậy rồi... Các lão đồng chí trưởng lão viện đều đã về hưu, ai cũng không cần nể mặt. Muốn đi điều tra bọn họ, va phải tường cũng là bình thường...   

Vị y sư cấp hai cao tuổi kia lắc đầu, cười khẽ, nói:   

- Vốn tôi còn tưởng rằng ít nhất đối phương cũng phải nể mặt Bộ trưởng Lưu một chút, ra mặt nói chuyện, nhưng thật không ngờ lại bị đuổi trở về như vậy!   

- Ha ha... Cũng là rất bình thường thôi. Chỉ mỗi vị Thủ tịch trưởng lão kia, hôm nay mấy vị Thiên y sư tại Viện ủy hội đều từng được ông ấy dạy dỗ, không cần nể mặt cũng là việc rất bình thường... Cho dù là Bộ trưởng Lưu cũng không có khả năng làm gì được ông ấy...   

- Ha ha... Đúng vậy...   

Nếu so với đại đa số người đều nhìn có chút hả hê, tâm tình hai vị y sư cấp hai Lâm Nhất Dương và Dương Mô Hình lại không tốt như vậy. Hai người bị Giang Khương dụ dỗ thổ lộ chân tình, bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng rồi, lúc này đều run sợ, vô cùng cẩn thận, chỉ hy vọng Hội ủy viên điều tra có thể nhanh chóng xử lý xong việc này.   

Dù sao thì hiện tại cấp trên còn có ít nhất một vị Thiên y sư đang ngồi, nếu xảy ra rối loạn thì hai người bọn họ nhất định là xui xẻo nhất. Tuy rằng bọn họ đã là y sư cấp hai rồi nhưng một vị Thiên y sư muốn xử lý bọn họ cũng không khó khăn lắm.   

Chẳng qua hai người quả thật không dám đi tìm Giang Khương hỏi thăm, chỉ có thể tràn ngập không yên chờ tình hình phát triển.   

Nhưng thật ra Hồ Minh Vũ nghe thấy tin này, sắc mặt vốn tăm tối giờ lập tức sáng sủa hẳn...   

- Hắc hắc... Giang Khương đáng chết này thật sự tưởng rằng làm thành viên Viện ủy hội là có thể đi giương oai khắp nơi sao? Trưởng lão viện đâu có phải là địa phương hắn có thể làm càn?   

Một y sĩ cấp ba bên cạnh nghe thấy những lời này vội vàng hạ giọng cười nói không ngừng:   

- Hồ thiếu gia, Giang Khương này chẳng qua chỉ gặp may một chút, lúc này mới có thể được thể... Gốc rễ so với ngài còn kém xa lắm...   

- Đúng vậy, đúng vậy...   

Một người khác bên cạnh cũng vội vàng lấy lòng.   

Nghe được lời này của hai người, lúc này Hồ Minh Vũ mới đắc ý hừ khẽ một tiếng, nói:   

- Hừ... Hắn cũng chỉ có thể hoành hành trong viện thôi... Đi tới trưởng lão viện thật rồi, có ông nội tôi ở đó, vậy thì hắn cũng phải ăn nói khép nép. Ông nội nhà tôi nể mặt hắn thì hắn mới có thể diện...   

- Đúng vậy, đúng vậy...   

Hai người lập tức gật đầu phụ họa.   

Lúc tất cả mọi người đều đang cười trộm, Giang Khương và Lưu Mộc Dương đã ngồi tại phòng làm việc của viện trưởng.   

- Đã trở về rồi? Tình hình thế nào?   

Đối với chuyện hai người đi tới trưởng lão viện, hiển nhiên Từ Khải Liễu biết rõ, lúc này mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc, không biết vì sao hai người đã trở về. Chẳng qua nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lưu Mộc Dương, ông vẫn chần chờ hỏi:   

- Chẳng lẽ phía Mạnh trưởng lão không hợp tác sao?   

Lưu Mộc Dương cười khổ, ngồi xuống trước bàn làm việc của Từ Khải Liễu, lại nhìn Giang Khương bên cạnh một chút, sau đó lắc đầu cười khổ nói:   

- Không phải...   

- Nếu vậy... Chẳng lẽ là... Hồ...   

Từ Khải Liễu nhìn thư ký bên cạnh một chút, ý bảo thư ký ra ngoài trước, lúc này mới nhìn hai người nhíu mày, nói:   

- Xảy ra chuyện gì rồi?   

Lưu Mộc Dương nghiêng đầu nhìn Giang Khương một chút, thở dài nói:   

- Giang Khương, việc này đều là do cậu làm, chính cậu nói đi!   

- Hả?   

Nghe thấy lời này, lông mày Từ Khải Liễu cũng nhíu lại, nhìn về phía Giang Khương, cau mày nói:   

- Lại chọc phải phiền toái gì rồi à?   

- Đúng... Quả thật là có phiền toái rồi...   

Giang Khương cười khổ, sau đó nói:   

- Phía Hồ Quang Dương đã nhận hết rồi, chỉ là người liên quan tới, trừ Thiên y sư Chu Thế Dương ra thì còn một vị trong thường vụ Viện ủy hội...   

- Chuyện... Chuyện đó đã nhận hết rồi? Còn một vị nữa?!!   

Hai mắt Từ Khải Liễu trợn tròn trong nháy mắt, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại sau tin tức này, lại nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lưu Mộc Dương, sau đó mới xác nhận, tựa như thật sự có chuyện như vậy.   

- Phù...   

Từ Khải Liễu chậm rãi ngồi thẳng dậy, sau đó nhìn Giang Khương một chút. Vốn ông đã chuẩn bị tâm lý về việc Hồ Quang Dương có dính líu tới việc này, nếu không cũng không đồng ý cho hai người tới trưởng lão viện điều tra. Chẳng qua thật không ngờ, dĩ nhiên Hồ Quang Dương lại nhận tội thẳng thắn như vậy! Hơn nữa giờ còn bỗng nảy ra một vị Thiên y sư dính líu tới, như vậy thật sự giống như lời Lưu Mộc Dương nói, phiền toái rồi... Tổng cộng chỉ có năm vị Thiên y sư, hiện tại liền dính líu tới hai người rồi...   

Trầm mặc một lúc lâu, rốt cục ông chậm rãi gật đầu, nói:   

- Được rồi, còn ai nữa?   

Giang Khương hơi mím môi, sau đó gật đầu nói:   

- Trữ Hán Dân...   

- Trữ Hán Dân?  

Từ Khải Liễu trừng lớn mắt, hỏi lại.   

- Đúng... Là Trữ Hán Dân!   

Lưu Mộc Dương bên cạnh gật đầu.   

- Phù...   

Sắc mặt Từ Khải Liễu bỗng hơi sầm xuống, hai tay đặt nhẹ lên hai huyệt Thái Dương, từ từ thở hắt ra.   

Trong phòng làm việc của Chu Thế Dương, lúc này thư ký nhanh chóng bước tới bên cạnh Chu Thế Dương mặt mày đang tối tăm, hạ giọng nói nhỏ.   

- Cái gì? Bọn họ đã trở về rồi? Tin tức là thật chứ?   

Chu Thế Dương hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi thư ký của mình.   

- Chu tổng, tin tức chính xác... Bộ trưởng Lưu đã trở về thật!   

Thư ký vội vàng nói.   

Chu Thế Dương gật đầu khẽ:   

- Ừ... Tốt, biết rồi, anh đi ra ngoài đi!   

Nhìn thư ký đi ra cửa, Chu Thế Dương cau mày trầm ngâm một hồi, cảm thấy không hiểu nổi tình hình. Ông ta cũng không phải là người không biết chuyện, đối với loại tình huống thế này cảm thấy rất nghi hoặc. Có lẽ thằng ranh Giang Khương kia hơi lỗ mãng một chút nhưng Lưu Mộc Dương đâu phải loại người đi làm chuyện vô ích.   

Lúc này vừa mới đi đã trở về rồi, rốt cục là có tình huống gì xảy ra?   

Hơi nghi hoặc một lúc, không nghĩ ra nguyên nhân, Chu Thế Dương liền duỗi tay lôi di động ra, bấm dãy số quen thuộc kia.   

Chẳng qua lúc này điện thoại vang lên hồi thông báo không thể kết nổi.   

Nhíu nhíu mày, Chu Thế Dương lại bấm số tới phòng làm việc của Hồ Quang Dương.   

- Hồ trưởng lão còn chưa quay về? Xảy ra chuyện gì rồi? Đã đi một ngày rồi còn gì....   

Chu Thế Dương cau mày, lạnh giọng nói.   

- Xin lỗi... Chu tổng... Quả thật chúng tôi cũng không biết. Như vậy đi... Đợi Hồ trưởng lão trở về, chúng tôi sẽ nhanh chóng gọi điện thông báo cho ngài!   

Nhân viên nhân điện thoại bên kia trả lời tương đối khách khí.   

Chu Thế Dương nhíu chặt mày, sau đó ngắt điện thoại. Chỉ là ông ta ngồi trước bàn làm việc, giờ hơi ngẩn ra, cảm thấy dường như tình huống có chút bất thường.   

Hai người Lưu Mộc Dương và Giang Khương vất vả bay tới trưởng lão viện, sau đó ở một hồi liền bay trở về. Mà Hồ Quang Dương ở bên kia đi tới chỗ Mạnh Thiên Phong liền không thể liên lạc được... Quả thật là quá kỳ quái.   

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?   

Chu Thế Dương cảm thấy hoàn toàn hỗn loạn, muốn gọi điện cho Mạnh Thiên Phong nhưng lại không dám. Hôm nay Lưu Mộc Dương và Giang Khương vừa đi qua, vô cùng có khả năng tới tìm Hồ Quang Dương điều tra. Mà giờ mình lại đi hỏi thăm Hồ Quang Dương, như vậy không phải tự mình đưa tới cửa sao?   

Bất đắc dĩ, Chu Thế Dương hít sâu hai hơi, sau đó gọi điện cho Trữ Hán Dân.   

Điện thoại bên kia vừa đổ chuông một hồi, sau đó giọng nói quen thuộc kia liền vang lên.   

Nghe Chu Thế Dương nói một hồi, Trữ Hán Dân bên kia không kiên nhẫn nói:   

- Tôi nói này lão Chu... Trấn định một chút đi. Bọn họ đi một lúc thế thì có thể tìm ra được vấn đề gì chứ? Ông đừng suy nghĩ nhiều... Đừng tự làm loạn lên... Cứ quan sát tình hình đã!   

- Trước tiên như thế đi đã. Tôi đang bận, có gì lại liên lạc...   

Nghe thấy Trữ Hán Dân bên kia nói hai câu liền không kiên nhẫn tắt điện thoại, lại nghe tiếng tít tít liên tục truyền từ điện thoại ra, sắc mặt Chu Thế Dương thay đổi hẳn, đập liên điện thoại xuống đất.   

- Đáng chết... Ông cho rằng nếu xảy ra chuyện thì ông có thể thoát được à? Đồ rùa đen... Cho dù trước đó ông không biết nên bị kéo xuống nước, cuối cùng ông cũng nhúng chàm rồi... Hừ...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi