BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Khương bận rộn một ngày, hơn nữa lại hao phí rất nhiều tinh thần sử dụng thiên phú mê hoặc đối phương với con cáo già như Hồ Quang Dương, quả thật cảm thấy rất mệt mỏi. 

Nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương sắc mặt lo lắng đang thảo luận không ngừng, Giang Khương đứng dậy, nói: 

- Tốt rồi... Viện trưởng từ từ bàn bạc nên xử lý thế nào đi nhé... Tôi về trước nghỉ ngơi đây... 

Nghe Giang Khương nói lời này, giờ hai người mới chú ý thấy Giang Khương vẫn luôn ngồi một bên không nói lời nào. Nhìn vẻ mặt hơi uể oải của hắn, rõ ràng không muốn tiếp tục nhúng tay thêm vào việc này nữa, Từ Khải Liễu suy nghĩ một chút liền gật đầu, nói: 

- Được rồi... Hôm nay cậu vất vả rồi. Cậu trở về nghỉ ngơi đi... Chuyện bố trí xử lý tiếp theo, tôi và Mộc Dương bàn bạc trước một chút, sau đó sẽ thông báo đại khái về các bước tiếp theo cho cậu! 

- Tốt... Vậy tôi đi trước đây! 

Trở về phòng, Giang Khương tắm rửa một chút, đặt ba lô lên đầu giường, vô cùng cẩn thận lấy một viên Thanh Vân Đan trong lọ từ ba lô ra, bỏ vào miệng mình, sau đó lăn ra ngủ. Hai ngày nay vì việc này, quả thật không mệt quá đi mất. 

Dược lực khổng lồ của Thanh Vân Đan lặng lẽ hóa thành một dòng chảy ấm áp tiến vào trong Đan điền của Giang Khương, sau đó dưới tác dụng của vận khí pháp Ngũ Cầm Hi, bắt đầu dung hợp vào trong đan điền. Hơi thở năng lượng xung quanh cũng bắt đầu ngưng tụ quanh người hắn. 

Mà hình xăm màu đỏ nhạt trên vai trái của Giang Khương lúc này dường như bắt đầu lấp lóe. Đồng thời bên trong cái ba lô đặt ở đầu giường, lúc này như cũng có chút động tĩnh khác thường, dường như có gì đó đang sáng lên lờ mờ vậy. 

Mà bên trong túi, bất ngờ bên trên Thú Thần Bát từ từ có sánh sáng nhạt tỏa ra. 

Khi hình xăm màu đỏ nhạt càng lóe lên nhanh chóng, ánh sáng nhạt trên Thủ Thần Bát cũng càng ngày càng rõ ràng, giống như chuyển một vòng trong Thú Thần Bát vậy. Từ trong đó bắt đầu tỏa ra một mùi hương thơm nhạt mê người. 

Lúc này Giang Khương vẫn đang ngủ say, dường như cũng không cảm nhận được gì. Nhưng phía sau hắn, bóng dáng của Cửu Vĩ lại âm thầm hiện lên. 

Cái bóng này càng ngày càng ngưng thật, chín cái đuôi to xù chậm rãi lộ ra. Chín chiếc đuôi xù rung động nhẹ nhàng, sau đó một đôi mắt đỏ nhạt cũng từ từ xuất hiện. 

Cặp mắt màu đỏ kia nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say của Giang Khương ở phía dưới, trong mắt lóe lên một tia thần thái khó hiểu, một lúc lâu mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía chiếc Thú Thần Bát đã bay lên từ bao giờ kia. Trong đôi mắt đỏ nhạt giờ hiện ra một tia thoải mái mờ nhạt và hưng phấn... 

Thú Thần Bát kia nhẹ nhàng tung bay ra khỏi túi, sau đó bay tới trên đỉnh đầu Giang Khương, dừng lại ở dưới hai tròng mắt màu đỏ nhạt kia. 

Rung động nhẹ nhàng, một mùi hương nồng đậm hơn lại 

bắt đầu tràn ra, sau đó đầu Cửu vĩ yên lặng ngẩng lên một chút, cặp mắt màu đỏ nhạt kia hơi nheo lại. Dường như mùi thơm này đã bị nó hấp thu hết vậy, trong nháy mắt liền hoàn toàn biến mất... 

Mà cùng với mùi thơm biến mất, Thú Thần Bát cũng nhẹ nhàng bay trở về đầu giường Giang Khương, rơi xuống chỗ cũ, giống như chưa xảy ra việc gì vậy. Mà hư ảnh Cửu vĩ phía sau Giang Khương lúc này so với lúc đầu dường như cũng ngưng thực hơn vài phần 

Hai tròng mắt màu đỏ nhạt lại mở ra, lẳng lặng nhìn khuôn mặt Giang Khương, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng chớp chớp. 

Mà cùng với hai mắt Cửu vĩ chớp chớp, con ngươi của Giang Khương dưới hai mắt nhắm chặt cũng bắt đầu rung động khe khẽ. 

Dường như trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Giang Khương mơ mơ màng màng phát hiện ra mình đã lại xuất hiện trong không gian tràn ngập sương mù kia. 

Nhìn bốn phía một chút, sau đó lại ngồi xổm xuống phía trước thân hình khổng lồ trước mặt kia, nhìn chằm chằm vào chín cái đuôi xù to đùng, mãi tới khi chín cái đuôi to xù vốn đang phất qua phất lại tự nhiên kia cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc, lúc đó hắn mới thở dài nói: 

- Tôi đang suy nghĩ, lúc ngủ nhất định cô là... Người thoải mái nhất thế giới! 

- Đừng nhìn chằm chằm vào đuôi tôi. Nếu đổi lại là trước kia, người nhìn chằm chằm vào đuôi tôi như vậy đã chết rồi... 

Đôi mắt màu hồng của Cửu vĩ lóe lên một tia sáng đỏ, nhìn chằm chằm vào Giang Khương, không vui nói: 

- Còn nữa, anh có thể không vòng vo mắng tôi hay không hå? 

Giang Khương trừng mắt, lại nhìn chăm chú vào chín cái đuôi kia hai cái, sau đó mới khó hiểu nói: 

- Không cho nhìn đuôi thì thôi... Nhưng mắng cô? Tôi có mắng cô lúc nào? 

- Anh nói tôi là người... 

Cửu vĩ khinh thường nhìn Giang Khương, chín cái đuôi xù phía sau phất phất nhẹ nhàng, giống như cá một tầng mây hồng mềm mại cực điểm vậy, khiến mặt Giang Khương lại lộ vẻ cảm thán. 

- Nói cô là người là mắng cô sao? 

Giang Khương trừng mắt nhìn lại, trong mắt tràn đầy vẻ cười khổ. Cô rõ ràng là một con động vật, chẳng qua bởi có thể nói tiếng người nên tôi mới gọi cô là người... Thế lại thành mắng cô à? 

Cửu vĩ cúi người nhìn Giang Khương chăm chú: 

- Đúng... Anh gọi tôi là sinh vật cấp thấp như "người", đương nhiên là mắng tôi rồi... 

- Người... Sinh vật cấp thấp! 

Giang Khương há to miệng, rốt cục quyết định không thảo luận vấn đề này với Cửu Vĩ nữa. Bởi nói tiếp thật sự rất tổn thương tới tự tôn rồi. 

Lập tức hắn lại nói lảng sang chuyện khác: 

- Tôi nói này... Hiện tại cô hiện ra là bởi liên quan tới Thú Thần Bát...à... Không... Bởi chuyện bổ sung năng lượng cho nó à? 

- Đúng... 

Cửu Vĩ ngồi thẳng người lại, sau đó gật đầu, bất mãn nói: 

- Tôi để anh chuẩn bị một ít dược liệu bổ sung năng lượng, nhưng như thế cũng quá keo kiệt đi? Chỉ cho vào một chút xíu như vậy... 

Nói xong, lại thấy Giang Khương định đáp lời, đột nhiên nó cường điệu hẳn lên: 

- Không... Không phải là một chút xíu, mà chỉ là một xíu xíu... 

- Một xíu xíu... 

Giang Khương ngạc nhiên kêu lên thất thanh: 

- Như thế mà vẫn chỉ được một xíu xíu? 

- Đương nhiên chỉ là một xíu xíu... Năng lượng lần này còn không bằng nổi một phần mười lần trước tôi hấp thu. Chẳng lẽ còn không phải là một xíu xíu à? 

Cửu Vĩ chớp hai mắt, lời nói đầy trào phúng. 

- Không bằng nổi một phần mười... 

Giang Khương hơi đau lòng tính toán một chút. Hai loại dược liệu mình đổi từ trong kho thuốc ra, nếu đổi thành tiền thì đã tới mấy triệu rồi. Nếu tính như vậy thì không phải giá trị tới bốn năm chục triệu mới đạt nổi một nửa sao? 

- Đúng... Miễn cưỡng xem như 1/12 đi... Anh cũng đừng keo kiệt như thế. Tôi có thể cảm nhận được nơi này có không ít dược liệu hợp dùng ở nơi này... 

Cửu Vĩ liếc Giang Khương rất khinh thường. 

- Tôi còn keo kiệt... 

Giang Khương cảm thấy đỉnh đầu mình sắp tức giận tới bốc khói rồi. Nếu đổi đám dược liệu này thành tiền thì cũng đủ tiền trợ lương cho Cơ kim hội cả nửa năm đấy... 

- Đúng... Là keo kiệt... 

Cửu Vĩ bất mãn gật đầu nói: 

- Muốn ngựa chạy nhanh lại còn không muốn cho ngựa ăn cỏ... Thế không gọi anh là keo kiệt thì là gì? 

- Cô không phải ngựa... Cô là hồ ly... 

Có nén xúc động muốn nói ra những lời này vào lòng, Giang Khương gật đầu mạnh, đáp: 

- Được... Ngày mai tôi lại bổ sung năng lượng trong bát... Không, lại cho cơm ăn... Để cho cô no chết.... 

- Hắc... Tôi chờ anh cho tôi ăn no đây.... 

Hai mắt màu hồng nhạt của Cửu Vĩ nghiêng nghiêng nhìn Giang Khương, tràn đầy khinh thường. 

- Được rồi... Được rồi. Ngày mai sẽ chuẩn bị cho cô... Còn có việc gì không? Có có việc gì thì đừng có làm phiền giấc ngủ của tôi nữa... 

Nhìn ánh mắt khinh thường kia của Cửu Vĩ, Giang Khương phất phất tay giống như đang đuổi ruồi vậy. 

- Đương nhiên còn có việc... 

Nhìn dáng vẻ không nhịn nổi nữa của Giang Khương, Cửu Vĩ nghiêng đầu, lạnh giọng hừ một tiếng. 

- Còn chuyện gì nữa? 

- Anh có thể tích lũy năng lượng trong cơ thể nhanh một chút không. Lần trước tôi thấy mới có hơn ba mươi phần trăm, hiện tại sao lại chỉ còn có hai mươi chín phần trăm thôi? Có thể dùng ít một chút không? Tích lũy nhiều một chút? 

Dứt lời Cửu Vĩ liền cúi người xuống, đầu to đùng sát mặt Giang Khương, hừ một tiếng nói: 

- Tôi thấy tối nay anh dùng cái thứ đồ chơi bổ sung năng lượng có hiệu quả cũng không tệ lắm. Anh ăn nhiều không chút không được à? Đừng có bảo tôi là một ngày chỉ ăn được ba viên hàng thứ phẩm để lừa tôi chứ? 

- Hàng thứ phẩm? 

Nghe được lời này, mặt Giang Khương méo xệch, ngẩng đầu chỉ vào mùi Cửu Vĩ, tức giận nói: 

- Cái gì là hàng thứ phẩm? Cô có biết thứ mà cô gọi là hàng thứ phẩm này, bên ngoài đều có vô số ánh mắt trông mong nhìn tôi. Tôi mà cho bọn họ một viên, bọn họ sẽ cảm kích rơi nước mắt, thậm chí quỳ xuống tạ ơn tôi... Có biết thế nào là quỳ xuống tạ ơn không? Hả? Hiện tại tôi đã lấy ra ăn như cơm rồi, cô lại còn bảo là hàng thứ phẩm? Được... Vậy thì từ đây tôi liền nghỉ hẳn. Một ngày ba viên, một ngày tốn không biết bao nhiêu tiền đây... 

- Được rồi... Được Rồi... Đừng kích động, đừng kích động. 

Nghe Giang Khương nói vẻ căm tức, Cửu Vĩ cũng không nén nổi ngượng ngùng, vội vàng cười khan nói: 

- Đừng dừng... Mặc dù hiệu quả yếu một chút nhưng muỗi nhỏ cũng gọi là có thịt đúng không? Tôi chỉ là... Nói viên đan dược buổi tối anh uống có hiệu quả rất tốt... Cố gắng chuẩn bị nhiều hơn một chút... 

- Hừ hừ... Chuẩn bị nhiều một chút. Cô có biết một viên Thanh Vân Đan hôm nay quý giá tới đâu không.... Tôi nói cho cô biết. Hiện tại cả Thiên Y viện này... À... Không, cho dù là cả trên Địa Cầu này, người có thể bỏ Thanh Vân Đan ra ăn cũng chỉ có mình tôi thôi... 

- Hơn nữa đó là thứ tôi rất vất vả, vô cùng cẩn thận mới chế được, căn bản không dám để người khác biết... 

Cửu Vĩ vội vàng gật đầu không ngừng, cười hắc hắc nói: 

- Tôi biết, tôi biết rồi... Chẳng qua đây cũng là vì lợi ích của hai chúng ta. Tôi ngưng tụ cửu vĩ sớm một chút... Giải phong ấn xong, năng lực càng mạnh, thực lực của anh hiển nhiên cũng càng mạnh... Đây là chuyện tất cả mọi người đều có lợi... 

- Anh cố gắng vất vả một chút... 

Bị Cửu Vĩ nói một hồi như vậy, sự tức giận trong lòng Giang Khương mới thoáng tiêu tán đi hai phần, gật đầu nói: 

- Biết rồi, biết rồi... Đừng nhắc đi nhắc lại nữa... Tôi cố hết sức là được! 

- Vậy tốt... Tôi không làm phiền anh nữa, đi trước đây... Tôi cố gắng đi ra một lần, tiêu hao không nhỏ... 

Cửu Vĩ vừa dứt lời, chỉ thấy bóng hình khổng lồ kia mờ dần, sau đó Giang Khương liền bị đá ra khỏi không gian kia. 

Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Khương tỉnh lại rồi, nhìn Thú Thần Bát đã rơi vào túi trên đầu giương mình, không nén nổi thở dài. Sáng sớm đã thấy khoản nợ này, thật sự khiến tâm tình người ta không tốt nổi. 

Cười khổ một tiếng, sau đó hắn liền rời giường rửa mặt, tiếp đó liền đi ra ngoài cửa. 

- Ba ba... 

Vừa mới ra khỏi phòng liền thấy Tiểu Bảo đang ôm một quá bóng lăn qua lăn lại trên ghế salon. Thấy hắn đi ra, nó vội vàng mang quả bóng tới, cười tủm tỉm vươn hai tay mũm mĩm về phía Giang Khương. 

- Ôi... Con trai ngoan của tôi... 

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tiểu Bảo, chút tâm tình tăm tối của Giang Khương cũng tan biến trong nháy mắt, cười ha hả bước tới, đưa tay ôm Tiểu Bảo, thơm mạnh lên cái má bầu bĩnh của nó hai cái, chọc cho Tiểu Bảo cười khanh khách không ngừng, lúc này mới nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt đang đi từ phòng bếp tới, nói: 

- Sao hôm nay em dậy sớm vậy. 

- Ngày nào Tiểu Bảo cũng dậy rất sớm, cho nên quen rồi... 

Tuyên Tử Nguyệt cười nói: 

- Tôi đi gọi Hiểu Hiểu dậy, bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi... 

- Ừ ừ... 

Nhìn mái tóc còn thoáng hơi rối của Tuyên Tử Nguyệt, trong lòng Giang Khương cảm thấy ấm áp, cười gật đầu nói: 

- Mấy ngày nay thật sự khiến em vất vả rồi... 

- Làm gì có... Hiện tại ngủ sớm, dậy sớm một chút thôi... 

Khuôn mặt quyến rũ của Tuyên Tử Nguyệt thoáng lộ một tia thẹn thùng. 

Nhìn bóng lưng yểu điệu đi vào phòng, tình cảm ấp áp trên mặt Giang Khương càng đậm hơn vài phần. Hai năm nay, một mình Tuyên Tử Nguyệt, trong mắt mọi người là đại tiểu thư cao ngạo lạnh lùng lại ở bên mình, bỏ lại người thân và cha mẹ, đi theo mình vào nam ra bắc, từ Yên Kinh tới Kim Lăng, xử lý mọi việc cho mình, bố trí mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống. Ngay cả Tiểu Bảo, trên cơ bản mỗi ngày đều đi theo cô, được chăm sóc tới mập mạp hẳn lên... 

Mà dù biết sự tồn tại của mấy người Phan Hiểu Hiểu, cô cũng không biểu lộ một chút oán hận nào. 

Mà mình lại thường xuyên để mình cô ở nhà, xông xáo xung quanh... Làm cô ngày đêm lo lắng... Thậm chí đến hiện tại cũng chưa cho cô một danh phận chính thức... Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Khương cũng cảm thấy hổ thẹn. 

Chẳng qua lúc này hắn cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Hiện tại mình còn rất nhiều chuyện chưa xử lý tốt, cũng thật sự không có tâm tình, thời gian và tinh lực đi xử lý tình huống như vậy. Hơn nữa hiện tại làm vậy cũng không thỏa đáng... 

- Chờ một chút... Chờ chuyện trong viện xong rồi, cả chuyện của Cửu Vĩ nữa... Lúc đó xử lý mới thỏa đáng... 

Ăn điểm tâm xong, nhìn Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu cùng dẫn Tiểu Bảo ra ngoài phơi nắng, lúc này Giang Khương mới có thời gain xử lý một chuyện. 

Từ lúc trước đã có một đống chuyện chưa xử lý. Thật vất vả trở về từ Châu Phi, lại đụng phải chuyện hiện giờ, cuối cùng cũng làm rõ được một chút. Chuyện kế tiếp là chờ hai người Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương quyết định nên xử lý thế nào thôi. 

Ngoài chuyện điều tra ra, Giang Khương cũng không muốn nhúng tay vào công tác cụ thể. Dù sao thì Giang Văn Ba là cha hắn, hơn nữa chuyện có liên quan tới hai vị Thiên y sư. Lấy thân phận của hắn, vừa mới tiến vào hàng ngũ thành viên Viện ủy hội, ở bất cứ góc độ nào thì tránh được cũng nên tránh, không nên để bị dị nghị. 

- Bộ trưởng La... Tôi là Giang Khương... 

- Hả... Đúng, lần trước tôi nói chuyện với ông. 

- Đúng đúng... 

Nghe thấy giọng điệu lấy lòng của Bộ trưởng La đầu bên kia, Giang Khương hài lòng cười nói: 

- Ồ... Hiện tại Dạ Minh Đằng và Âm Hòe Mộc trong viện đã rất phong phú, đều ở kho thuốc sao... Tốt tốt... Để lại mỗi loại một nghìn gam dự trữ, còn đâu chuyển hết đến cho tôi... 

- Chuyển hết đến? 

Bộ trưởng La đầu bên kia nghe thấy lời này cũng ngẩn người, nghi hoặc nói: 

- Bộ trưởng Giang, tổng cộng tới hơn hai mươi can đấy... Ngài... Ngài không nói nhầm chứ? 

- Không đâu... Cứ chuyển hết tới cho tôi đi... Tôi sẽ trả bằng điểm tích phân... Mặt khác, báo giúp tôi bên thu thập dược liệu, tiếp tục chuẩn bị thêm... 

- Hả..... Còn cần nữa à... 

Bộ trưởng La đầu dây bên kia đều hoàn toàn choáng váng... 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi