BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Văn Ba vội vàng gật đầu nói. Giang Nguyệt Minh bên cạnh không ngừng xen vào: - Ông ông yên tâm đi. Chuyện trong nhà cứ giao cho con và anh. Có con

và anh ở đây, ông cứ yên tâm dưỡng lão. Hai anh em tụi con nhất định sẽ làm mọi thứ thật tốt, không thua kém lão nhân gia ông đâu.

- Được, được, vậy thì tốt, vậy thì tốt. Giang lão vui mừng nhìn cháu trai của mình, liên tục gật đầu, nói:

- Sau này hai anh em các con nhất định phải làm cho gia đình của chúng ta thật tốt. Nếu một ngày ông ra đi, cũng có thể an tâm mà nhắm mắt.

- Ba, ba nói cái gì vậy? Ba tốt như vậy, nhất định sẽ không có vấn đề gì. Ít nhất sẽ sống được thêm hai ba chục năm nữa.

- Đúng, ông sức khỏe của ông rất tốt, hơn nữa còn có Tiểu Nguyên và Nguyệt Minh ở đây, nhất định sẽ bồi bổ sức khỏe cho ông thật tốt, để ông có thể hưởng phúc.

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười xen vào. -Ừ,ừ. Nghe con trai, cháu trai, còn có cháu dâu lên tiếng, nụ cười trên gương mặt

Giang lão còn nồng thêm vài phần. Khi nghe tiếng pháo bên ngoài vang lên, sắc mặt của ông biến đổi, nhìn đồng hồ đeo tay, liền kêu lên:

- Ôi, 12h đêm rồi, mau đi đốt pháo đi. - Vâng, vâng.

Nghe xong, Giang Văn Ba vội vàng đứng dậy, sau đó lao ra ngoài cửa. Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đùng đùng của pháo.

Theo sát phía sau, chung quanh từng tiếng pháo nổ vang lên. Một năm cứ như vậy mà qua đi.

Sáng mùng một, tiếng chim bắt đầu vang lên ngoài cửa. Giang Khương tỉnh lại, mắt nhìn trần nhà quen thuộc, lại nhìn tấm chăn vẫn còn mùi quen thuộc của mình, Giang Khương trợn tròn mắt, trong đầu nhớ lại thời điểm khi hắn tỉnh lại trong căn phòng này.

Hết thảy đều rất kỳ lạ. Năm đó, khi hắn vừa trở về nhà, không nghĩ đến cuộc sống của hắn lại đây màu sắc đến như vậy, cũng càng không nghĩ đến, cha mẹ của hắn còn chưa chết, hơn nữa còn mang về cho hắn một đứa em trai.

Sáng mùng một, dường như tất cả mọi người đều không có ngủ nướng. Ngay cả Tiểu Bảo cũng dậy thật sớm, dưới sự dẫn dắt của Tuyên Tử Nguyệt, ở trong sân nhỏ chạy tới chạy lui.

Giang lão ngồi trong gian nhà, nhìn Phan Hiểu Hiểu đuổi theo sau lưng Tiểu Bảo, thần thái trong mắt vô cùng sáng láng.

- Hiểu Hiểu, Tiểu Bảo nhỏ như vậy, Giang Khương đã tạo căn cơ cho nó rồi sao?

Nhìn một hồi, Giang lão vuốt râu hỏi.

- Vâng, ông nội. Mấy tháng trước, Giang Khương đã dùng những dược liệu tốt nhất trong nội viện tẩy tủy gì đó cho Tiểu Bảo. Nghe nói dược tài đó không có mấy ai có thể dùng nổi. Sau đó, cơ thể Tiểu Bảo càng lúc càng rắn chắc. Có chạy như thế nào cũng không mệt. Con sắp không chạy lại nó rồi.

Phan Hiểu Hiểu vừa chạy vừa thở hồng hộc. -.

Giang lão bừng tỉnh gật đầu. Sau cuộc trò chuyện ngày hôm qua, bây giờ ông đã biết cháu trai lớn của ông đã xảy ra chuyện gì bên ngoài.

Ông tất nhiên biết Thiên Y Viện là gì. Mặc dù mấy chục năm qua chưa từng tiếp xúc, nhưng hẳn biết được cái nơi mà con trai và con dâu của ông đã từng ở qua, chỉ là không nghĩ đến cháu trai bảo bối của ông lại ngồi ở vị trí cao tại cái nơi thần kỳ như vậy.

So với vị trí này, chỉ sợ danh tiếng mà Giang Khương lăn lộn được ngoài đời cũng không bằng.

Lúc này, vợ chồng Giang Văn Ba cũng từ trong nhà bước ra, đứng bên cạnh Giang lão, nhìn Phan Hiểu Hiểu đuổi theo Tiểu Bảo, ánh mắt tràn đầy vui sướng.

Hai người nhìn nhau, rồi lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang thu dọn nhà bếp, Giang phu nhân liền tiến lên, đưa tay kéo Tuyên Tử Nguyệt đến bên cạnh, hỏi:

- Tử Nguyệt, con định khi nào sinh cho Giang Khương một đứa như vậy?

Nghe Giang phu nhân nói, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt hơi đỏ lên. Nếu là người khác, cô chắc chắn sẽ không để ý. Nhưng người hỏi lại là mẹ chồng, Tuyên Tử Nguyệt liền thấp giọng nói:

- Dì, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt trong viện của Giang Khương. Con không thể để anh ấy phân tâm được.

Nhìn biểu hiện thẹn thùng của con dâu, rồi nhìn Phan Hiểu Hiểu đang thở hổn hển chạy theo Tiểu Bảo, bà cảm thấy đứa con này của mình ánh mắt không tệ. Hai cô gái này, một người hoạt bát đáng yêu, một người trầm ổn khí ắt luận hình dáng hay là khí chất đều là ngàn dặm chọn một, cũng không biết con trai có phúc từ đâu nữa.

- Tuổi tác của hai đứa cũng không còn nhỏ. Chuyện gì nên làm thì làm đi. Đứa nhỏ đó không hiểu biết đâu. Yên tâm đi, dì và chú, còn có ông nội sẽ giúp các con làm chủ.

Nói đến đây, Giang phu nhân lại nhìn Phan Hiểu Hiểu, thở dài:

- Chẳng qua là ủy khuất cho hai đứa thôi.

Nghe xong, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt lại càng đỏ hơn, dậm chân nói:

- Dì.

Nhìn con dâu nhà mình ngượng ngùng như vậy, Giang phu nhân mỉm cười định nói tiếp, đột nhiên thấy cánh cổng đẩy ra, hai cô gái xinh đẹp bước vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi