BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Thanh Linh? Tiểu Vũ?

Giang mẫu nhìn hai cô gái xinh đẹp bước vào, chưa kịp phản ứng, chỉ biết kinh ngạc tại sao trong một thôn nhỏ lại xuất hiện hai cô gái xinh đẹp như thế,

hơn nữa còn là hai người?

Lúc này, Phan Hiểu Hiểu còn đang chạy đuổi theo Tiểu Bảo ở trong sân đột nhiên ngừng lại, vui mừng nhìn hai người bước vào.

- Hiểu Hiểu.

Cô gái đi bên trái, tuổi tác xem ra lớn hơn một chút liền mỉm cười gọi Phan Hiểu Hiểu.

Cô gái trẻ hơn thì gật đầu chào Phan Hiểu Hiểu, sau đó giang hai tay gọi: ~ Tiểu Bảo. - Di Tiểu Vũ.

Thấy cô gái giang hai tay với mình, Tiểu Bảo vui vẻ chạy đến, lao vào lòng đối phương.

Cô gái lớn tuổi hơn chào Phan Hiểu Hiểu xong, lại quay sang gật đầu với Tuyên Tử Nguyệt:

- Tử Nguyệt, đã lâu không gặp.

Nhìn cảnh tượng này, Giang mẫu đúng là ngẩn cả người. Thì ra hai cô bé này. quen với Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, nhưng là gì với con trai của bà?

Trong lúc còn tò mò, liền thấy hai cô gái bước về phía Giang lão gia tử, cung kính thăm hỏi:

- Giang gia gia, năm mới tốt lành. Tụi con sang đây chúc tết ông. - Tốt, tốt. Tiểu Vũ, Thanh Linh, năm mới vui vẻ.

Đối với hai cô gái xuất hiện, Giang lão cũng không ngoài ý liệu, vui mừng móc hai bao lì xì đưa cho mỗi người một bao.

- Đây có phải là dì Viên không?

Sau khi hai người cảm ơn Giang lão gia tử, mặt đầy tò mò nhìn Giang mẫu. Cô gái lớn tuổi hơn lên tiếng:

- Dì Viên năm mới tốt lành. Con là bạn học của Giang Khương, Từ Thanh Linh.

- Con chào dì Viên. Con là học muội của anh Tiểu Nguyên, Lý Tiểu Vũ. Nhà con ở bên cạnh.

Cô gái trẻ hơn cũng lên tiếng chào hỏi. - A, chào các con. Năm mới vui vẻ. Thì ra đều là bạn của Tiểu Nguyên. Giang mẫu chẳng qua chỉ sửng sốt một chút, sau đó khôi phục lại tinh thần.

Nhìn biểu hiện của hai cô gái, chắc là vì con trai của bà mà đến. Nếu không, đầu năm đầu tháng, tại sao lại đến chúc tết sớm như vậy?

Chẳng qua Giang mẫu có chút nghi ngờ. Tại sao hai cô gái này lại biết bà họ Viên? Chẳng lẽ Giang Khương nhà bà nói cho họ biết?

Nhưng đây cũng chỉ là ý niệm thoáng qua, lập tức cười nói:

- Nào đến đây, dì lì xì cho các con.

Lập tức móc hai phong bao lì xì mới tinh đã được chuẩn bị từ trước. Mấy chục năm không về nhà, hơn nữa nghe nói uy vọng của cha chồng bà trong thôn rất cao, nói không chừng còn có người đến chúc tết. Cho nên đã chuẩn bị một ít phong bao lì xì. Ai đến sớm thì phát thôi.

Ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt lóe lên chút khác thường nhưng rất nhanh đã nói:

- Thanh Linh, Tiểu Vũ, hai người đến sớm quá. Giang Khương vẫn còn lười biếng ngủ nướng.

- Đừng nói xấu sau lưng người khác chứ? Ai còn đang ngủ? Anh đã dậy từ sớm rồi.

Giang Khương mỉm cười bước ra. Nhìn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đã lâu không gặp, liền cười nói:

- Năm mới vui vẻ.

Theo sát Giang Khương là Giang Nguyệt Minh. Nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện hai đại mỹ nữ, liền có chút sửng sốt. Y nhìn hai cô gái trước mặt, rồi nhìn Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, chỉ cảm thấy bốn người đều là giai nhân tuyệt sắc, chỉ là không biết tại sao lại coi trọng ông anh của mình?

Nói về bổn đại thiếu, à không, Nhị thiếu, cũng đã từng thấy qua không ít gái đẹp, nhưng giai nhân tuyệt sắc trước mắt đều rất hiếm thấy. Ông anh Giang Khương của y hai tay bắt bốn con cá, thật khiến người ta hết sức bội phục.

Giang Văn Ba chậm rãi từ trong nhà bước ra, nhìn cảnh tượng trong sân, cũng trợn mắt há mồm, rồi nhìn con trai bảo bối của ông, cũng không biết nói gì.

Giang Khương ở nhà đến mùng 3 thì phải trở lại Kim Lăng. Là ủy viên Hội Đồng Viện, lại là ứng viên cho chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, dĩ nhiên không thể nào rời Thiên Y Viện quá lâu. Hơn nữa, hẳn ở nhà cũng không có chuyện để làm. Cộng thêm gia đình hắn cũng đã trở lại, Giang lão cũng có người bên cạnh, vì thế yên tâm trở lại Thiên Y Viện.

Dù sao, năm nay sẽ diễn ra tuyển cử Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, hắn cũng không thể không quan tâm, phải sớm trở về Thiên Y Viện, tiến hành chuẩn bị có liên quan. Nếu lần này sơ ý, thất bại trước Chu Hạo Bình, đúng là không cam lòng.

- Chậc chậc, Giang lão y sư đúng là hưởng phúc lớn rồi. Nhìn bác sĩ Tiểu Nguyên thì biết, đúng là phát tài, đi về gì đều có trực thăng đưa đón, chỉ sợ Tỉnh

trưởng cũng không có đãi ngộ như vậy.

Người trong thôn nhìn chiếc trực thăng ầm ầm bay đi, ánh mắt hâm mộ nhìn theo, khen không dứt lời.

Vợ chồng Giang Văn Ba và Giang Nguyệt Minh đứng trong sân ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng bay đi xa, ánh mắt lóe lên sự xúc động.

- Lần này Tiểu Nguyên vội vàng trở về, chỉ sợ là chuyện của Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện. Không biết nó nắm chắc được bao nhiêu?

Giang mẫu nhẹ nhàng thở dài.

Giang Văn Ba chậm rãi gật đầu:

- Cũng không nhỏ đâu. Có La Thiên Minh, Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc ở ban Đan dược, nhất định sẽ ủng hộ cho nó, cộng thêm đám người Từ Khải Liễu nữa. Chỉ cần đừng xảy ra bất ngờ gì quá lớn, Giang Khương được chọn cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhe Giang Văn Ba nói, Giang mẫu thoáng yên tâm một chút, nói:

- Như vậy thì tốt. Chỉ sợ mấy năm qua Tiểu Nguyên lăn lộn không dễ dàng gì. Vất vả lắm mới có cơ hội, bỏ lỡ thì tiếc lắm.

Giang Văn Ba cũng gật đầu đồng ý. Bọn họ tất nhiên biết rõ về Thiên Y Viện. Mặc dù Tuyệt Y Đường và Thiên Y Viện đang có sự ganh đua thực lực cao thấp, nhưng nội tình chân chính tuyệt không thua kém Thiên Y Viện. Nếu Giang Khương thật có thể ngồi vào chức Ủy viên thường vụ, sau này tiền đồ sẽ sáng lạn.

Đột nhiên Giang mẫu cau mày, cười khổ:

- Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, em điều tra được, là đệ tử của Tôn Diệu Nguyệt. Con trai bảo bối của chúng ta đúng là...Haiz.

Ngồi trên trực thăng, trong đầu Giang Khương cứ suy nghĩ. Tuy nói hai ngày. qua hắn không trao đổi quá nhiều với Giang Văn Ba, nhưng đối với chuyện năm đó cùng với tình huống của Tuyệt Y Đường, hẳn cũng hiểu được đại khái. Nhưng đối với y sư Nguyên Bân, hắn ngược lại có chút tò mò.

Hắn cũng đã hỏi thăm qua tình huống của y sĩ Nguyên Bân, muốn biết xem suy nghĩ của y sư Nguyên Bân về Thiên Y Viện như thế nào, nhưng không nghĩ đến lúc này ông không có ở trong nước mà đang ở Vatican.

Đường đường là thành viên Hội Đồng Viện Thiên Y Viện khi xưa, bây giờ là người sáng lập và nắm quyền Tuyệt Y Đường, lại là một giáo đồ Gơ đốc giáo thành kính. Trong lúc Hoa Hạ đang đón một mùa xuân thì ông lại ở Vatican để cầu nguyện và sám hối.

Suy nghĩ về điều này, Giang Khương cảm thấy chuyện này đúng là khó tin. Mùa xuân và Cơ đốc giáo có liên quan gì chứ? Vị y sư Nguyên Bân này thật đúng là không phải bình thường, khiến cho người ta có chút khó mà tưởng tượng, cũng khó suy đoán xem trải qua đại biến Long Sơn, rốt cuộc y sư Nguyên Bân đang suy nghĩ như thế nào.

Trở lại Thiên Y. Giang Khương ngược lại cũng không nhàn rỗi. Thân là Ủy viên Hội Đồng Viện, ứng cử viên cho chức Ủy viên thường vụ, chuyện cần làm đặc biệt nhiều. Hơn nữa, dựa theo kế hoạch, mùa xuân còn phải đi chúc tết gia đình các thành viên Cô Lang, nhưng tình huống trước mắt xem ra, muốn trước tết Nguyên Tiêu hoàn thành chuyện này, chỉ sợ có chút khó khăn.

Nghĩ đến điều này, Giang Khương thở dài. Sau khi gặp sư phụ xong, hắn đến tìm Mã Tiểu Duệ, xác nhận tình huống gửi tiền cuối năm ngoái như thế nào. Thấy. không có chút sơ hở liền thoáng an tâm một chút, lúc này mới dành thời gian đến chúc tết Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn.

Là thành viên trẻ nhất của Hội Đồng Viện, đi chúc Tết các vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện cũng là chuyện phải làm. Đặc biệt hẳn còn là ứng cử viên cho chức vụ Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, có được sự ủng hộ của ba người là rất quan trọng. Mặc dù Giang Khương có thể khẳng định, ba người kia sẽ ủng hộ cho hắn, nhưng hắn cũng không thể lạnh nhạt, muốn mượn cơ hội chúc tết lắng nghe ý kiến của ba người một chút cũng là chuyện tốt.

Bên truyen.Full.vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Việc Giang Khương đến nhà chúc Tết, ba người vẫn tương đối khách khí và vui mừng. Hơn nữa ba người cũng xem như thiếu Giang Khương một phần ân tình. Mặc dù bọn họ cố ý cho Giang Khương ba ngày, để hắn tranh thủ thêm được một chút, để hắn có tư cách tham gia ứng tuyển lần này, nhưng ba người vẫn nghiêng về phía hắn hơn so với Chu Hạo Bình.

Mặc dù ba người không có nói rõ, nhưng vẫn chỉ điểm Giang Khương không ít điều, để Giang Khương có thể chuẩn bị kỹ càng những thứ có liên quan, nghênh đón sự kiện đặc biệt lần này. Đặc biệt là Từ Khải Liễu, nói với hắn không hề ít.

- Giang Khương, lần tuyển chọn này không phải chuyện đùa. Lựa chọn Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện nhất định phải dựa theo thái độ công bình và công chính mà tiến hành. Cho nên con phải chuẩn bị sẵn sàng, ứng đối với rất nhiều tình huống. Bản thân con cũng phải đối mặt với nhiều bắt bẻ và khó khăn. Dù sao tuổi tác của con cũng còn quá trẻ, đối với những thứ này, con nên chuẩn bị tư tưởng trước.

Trong đầu nhớ lại những gì mà Từ Khải Liễu đã nói, sắc mặt Giang Khương có chút ngưng trọng. Tuy nói lần này có không ít người ủng hộ hắn, phần thắng không nhỏ, nhưng lời chỉ điểm của Từ Khải Liễu khiến cho hẳn cảm nhận có một số nguy cơ tồn tại.

Mặc dù đối thủ của hắn cũng chỉ có một mình Chu Hạo Bình, nhưng đối mặt với cơ hội như vậy, đối phương tuyệt không tùy tiện bỏ qua, tất sẽ dốc hết thủ đoạn đánh một trận với hẳn.

Cho nên, sau khi chúc Tết ba người xong, Giang Khương đến ban Đan dược một chuyến. Tuy bây giờ mọi người đang còn nghỉ tết, nhưng Giang Khương biết, Vụ Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc đã quay về nội viện từ hôm mùng Ba.

Sau khi Giang Khương bắt đầu luyện chế đan dược siêu phẩm, bầu không khí trên dưới ban Đan dược sống động thêm mấy phần. Tuy nói Giang Khương nhờ Tế Thế Đỉnh mới luyện thành đan dược siêu phẩm, nhưng mấy vị Trưởng ban và Phó trưởng ban trên căn bản cũng đã làm trợ thủ cho Giang Khương, đối với mấu chốt kỹ thuật có liên quan trong việc luyện chế đều tương đối quen thuộc.

Cho nên, một số luyện đan sư cao cấp bắt đầu cân nhắc một số cải tiến kỹ thuật, kéo theo toàn bộ ban Đan dược cải tiến theo.

Vì thế, đại đa số thời gian Vu Phượng Minh và La Thiên Minh đều ở ban Đan dược, tiến hành sửa đổi, thảo luận trên khắp mọi mặt.

Cho nên, Giang Khương dự định đến ban Đan dược gặp hai người trước giờ quan hệ không tệ này, trò chuyện, cùng nhau ăn một bữa cơm, thắt chặt tình

cảm là xem như xong.

Khi Giang Khương đến phòng làm việc của ban Đan dược, quả nhiên thấy Lưu Thiên Phúc và Vu Phượng Minh đang ở trong phòng.

- Giang Khương, không phải cậu về nhà sao? Tại sao lại quay trở lại nội viện sớm như vậy?

Thấy Giang Khương bước vào, Lưu Thiên Phúc hơi sửng sốt, cười hỏi. Giang Khương tìm một cái ghế ngồi xuống, sau đó cười nói:

- Trưởng ban Lý, Trưởng ban Vu, mấy ngày nữa sẽ diễn ra bình chọn Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, tôi làm sao có thể yên tâm mà ở nhà.

- Cũng đúng.

Thấy Giang Khương nói thẳng, Lưu Thiên Phúc và Vu Phượng Minh nhìn nhau, cười ha hả.

- Giang Khương, cậu yên tâm về phía chúng tôi đi. Tôi và lão Lý nhất định là ủng hộ cậu.

'Trước mặt Giang Khương, Vu Phượng Minh cũng không khách sáo, nhìn Lưu Thiên Phúc một cái, sau đó cười nói:

- Chỉ cần cậu có thể tiếp nhận được khảo nghiệm, tôi cảm thấy vấn đề sẽ không lớn.

- Đúng, Giang Khương, cậu không cần lo lắng chuyện này. Tôi nghĩ nhóm người Viện trưởng chắc chắn sẽ ủng hộ cậu.

Lưu Thiên Phúc chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn Giang Khương, thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói:

- Điều duy nhất mà cậu phải chú ý là Chu Hạo Bình. Ông ta nhất định sẽ giành cho được cái chức Ủy viên thường vụ này. Cho nên cậu phải chú ý trên mọi phương diện.

Nghe Lưu Thiên Phúc nói, Giang Khương gật đầu. Lưu Thiên Phúc và Vu Phượng Minh đều là thành viên lâu năm của Thiên Y, cộng sự với Chu Hạo Bình mấy chục năm, nói như vậy nhất định là có ám chỉ.

Từ ban Đan dược bước ra, Giang Khương thoáng thở phào nhẹ nhõm. Chào hỏi cũng đã chào hỏi xong, kế tiếp chính là chờ Hội Đồng Viện đi làm vào hai ngày tới.

Một khi chính thức làm việc, như vậy việc tuyển chọn ứng viên Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện sẽ chính thức bắt đầu.

Hôm nay đã là mùng 4, đến ngày mùng 7, Hội Đồng Viện sẽ bắt đầu làm lại. Bây giờ hắn cũng chỉ còn có hai ngày. Hai ngày không đủ cho hắn đi chúc tết

gia đình thành viên Cô Lang, chỉ có thể chờ sau khi cạnh tranh kết thúc thì mới đi được.

Thấy thời gian còn hai ngày, hơn nữa thời tiết cũng không tệ, suy nghĩ một chút, quyết định dẫn đại gia đình của hắn ra ngoài đi dạo. Khi Hội Đồng Viện bắt đầu làm việc, hắn sẽ không có thời gian dành cho Tuyên Tử Nguyệt và Tiểu Bảo.

Nghe Giang Khương nói muốn ra ngoài đi dạo, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu tất nhiên là vui mừng.

Kim Lăng vào mùa xuân cực kỳ náo nhiệt, đặc biệt là miếu Phu Tử, hồ Huyền Vũ, lại càng náo nhiệt hơn. Giang Khương mượn xe của ban Hậu cần, lái xe chở gia đình ra ngoài dạo chơi.

Trên đường đi, nhìn đường phố giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt, Tiểu Bảo nhìn qua cửa sổ, vô cùng cao hứng.

Thấy Tiểu Bảo vui vẻ, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu cũng vui vẻ theo. Tâm trạng Giang Khương vốn đang u ám cũng thoải mái hơn một chút.

Đại gia đình đi dạo miếu Phu Tử, sau đó đến hồ Huyền Vũ. Giang Khương. hiếm khi có thời gian đi chơi, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu thậm chí còn cao hứng đi dạo các cửa hàng, mua một đống túi lớn túi nhỏ.

Thấy Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu vui vẻ, suy nghĩ đến một năm vừa qua rất ít khi đi dạo phố với các cô, Giang Khương đành phải chịu khổ đi dạo cả ngày. Mãi cho đến 9h tối mới về. Khi chuẩn bị trở về nội viện, Phan Hiểu Hiểu bảo đói bụng, muốn đi ăn khuya.

Giang Khương đi dạo cả ngày, tuy nói đã ăn cơm tối, nhưng bây giờ đúng là có chút đói, ăn khuya dĩ nhiên là đơn giản rồi. Cách đó không xa có một quán bán thức ăn khuya. Mọi người đến đó, chuẩn bị tìm thứ gì để ăn.

Tuy nói thời tiết có chút lạnh, nhưng ngồi trong quán, bên cạnh đầy ắp người, ngược lại phong vị có chút khác biệt. Phan Hiểu Hiểu gọi đồ, nhìn Giang Khương, mỉm cười nói:

- Giang Khương, nhắc đến cũng lâu rồi chúng ta chưa ra ngoài ăn khuya.

- Đúng vậy. Cũng rất lâu rồi.

Nghe Phan Hiểu Hiểu nói, Giang Khương thở ra một tiếng, đang định nói, chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng cãi vả.

- Cứu mạng, Tranh cãi qua lại mấy câu, liền nghe thấy tiếng của một cô gái hét lên.

Nghe thấy tiếng ồn ào, tinh thần Phan Hiểu Hiểu rung lên. Từ nhỏ cô đã thích xem náo nhiệt, đặc biệt là gặp phải chuyện như vậy lại càng hứng thú hơn, lập tức đứng dậy sải bước bước ra ngoài.

Thấy bộ dạng hưng phấn của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương chỉ có thể thở dài, sau đó đưa tay ôm Tiểu Bảo, ra hiệu bảo Tuyên Tử Nguyệt đi theo. Phan Hiểu Hiểu là trời sinh thích gây họa, không có Tuyên Tử Nguyệt theo trông chừng, hắn cảm thấy không yên tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi