BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Nghe Phó thủ tướng Tề yêu cầu mời hai vị Phó tổ trưởng kia đến họp, Lâm Kiến Quốc mới nhớ đến, vừa rồi ông đi gọi Giang Khương, hai người kia cũng có ở đó nhưng không ai để ý đến ông, đành phải cười khổ nói:   

- Phó thủ tướng Tề, hai người đó cho đến nay cũng chưa từng tham gia qua cuộc họp nào cả.   

- Cho đến bây giờ chưa từng tham gia qua?   

Phó thủ tướng Tề cau mày:   

- Làm sao như vậy được? Nếu đã là Phó tổ trưởng, làm sao có chuyện không tham gia cuộc họp. Nhất định phải mời bọn họ đến đây.   

Thấy Phó thủ tướng Tề đã kiên trì như thế, Lâm Kiến Quốc đành phải thở dài, sau đó bước sang một bên gọi điện thoại.   

Quả nhiên không ngoài dự liệu, người nghe điện thoại chính là Viên y sư. Nghe nói ông muốn mời Lâm y sư và Trương y sư đến họp, đối phương chỉ nói một câu không có thời gian rồi cúp máy.   

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lâm Kiến Quốc, Phó thủ tướng Tề mở to mắt, trầm giọng hỏi:   

- Như thế nào?   

- Hai người đó nói không có thời gian.   

Lâm Kiến Quốc đáp.   

- Không có thời gian?   

Cơn tức vừa mới đè xuống đã bùng lên. Một người thì nói không khỏe, hai người thì nói không có thời gian, bọn họ xem Phó thủ tướng Tề ông là gì?   

- Để tôi gọi xem bọn họ nói cái gì.   

Phó thủ tướng Tề đứng dậy, bước đến bên cạnh điện thoại, nói với Lâm Kiến Quốc:   

- Gọi lại lần nữa.   

Lâm Kiến Quốc chần chừ một chút, nhưng nhìn Phó thủ tướng Tề đang tức giận đùng đùng, vẫn phải một lần nữa gọi điện thoại.   

Tính tình của Viên Dũng xem như rất tốt, nhưng liên tục có người gọi điện thoại đến, cũng có chút tức giận, nhưng Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng đang ở bên cạnh, nên khi nói chuyện cũng khá khách sáo.   

- Xin hỏi có chuyện gì không ạ?   

- Viên y sư, Phó thủ tướng Tề muốn nói chuyện với cậu.   

Lâm Kiến Quốc vừa mới nói được một câu đã bị Phó thủ tướng Tề giật lấy điện thoại, nói:   

- Tôi là Tề Cường, cậu là ai?   

- Tề Cường?   

Viên Dũng đáp:   

- Xin lỗi không biết, nhưng ngài có chuyện gì không vậy?   

Khụ! Nghe bên kia trả lời rất thành thật, Phó thủ tướng Tề thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, thở hổn hển hai tiếng, lúc này mới nói:   

- Mời Phó tổ trưởng Lâm đến nghe điện thoại.   

- Phó tổ trưởng Lâm?   

Viên Dũng ngẩn người, lúc này mới nhớ đến hẳn là nói đến y sĩ Lâm, liền quay đầu lại gọi:   

- Y sĩ Lâm, có một người tên Tề Cường muốn gặp anh.   

- Tề Cường? Tìm tôi? Hỏi ông ta có chuyện gì không?   

Lâm Ngọc Tường đang cẩn thận nghiên cứu ngân châm trên người Tiểu Bảo.   

Lúc này y nào có tâm trạng nghe điện thoại. Mặc dù biết Tề Cường là ai, nhưng cũng không thèm ngẩng đầu lên.   

- Vâng.   

Viên Dũng nói vào điện thoại:   

- Xin hỏi ngài tìm y sĩ Lâm có chuyện gì không?   

Bên kia, Phó thủ tướng Tề rất muốn phun máu ra. Rõ ràng vị Phó tổ trưởng Lâm đó biết ông là ai, nhưng lại tỏ thái độ không quan tâm. Nhớ đến đằng sau còn có không ít người, ông đành cắn răng nói:   

- Cậu nói cho anh ta biết, bảo anh ta đến tham gia hội nghị.   

- Tham gia hội nghị?   

Viên Dũng quay đầu lại nhìn một chút, thấy Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng đang cẩn thận nghiên cứu ngân châm, trực tiếp trả lời:   

- Y sĩ Lâm không có thời gian.   

Nghe được lời này, sắc mặt Phó thủ tướng Tề tối lại, sau đó nói tiếp:   

- Vậy thì Phó tổ trưởng Trương?   

- Chị ấy cũng không có thời gian.   

Viên Dũng không chút chần chừ. Hiện tại hai vị y sĩ chẳng ai có tâm tư tham gia hội nghị, trực tiếp trả lời một câu rồi cúp điện thoại ngay.   

Nghe được bên kia truyền đến tiếng tít tít, sắc mặt Phó thủ tướng Tề đang cầm điện thoại lúc trắng lúc xanh. Mấy năm qua, có ai dám nói chuyện với ông như vậy?   

Phù phù. Phó thủ tướng Tề chung quy không hổ danh là chiến sĩ giai cấp vô sản, hít sâu hơi hai, điều chỉnh lại tâm trạng, lúc này mới đặt điện thoại xuống.   

Sau khi cúp điện thoại, Phó thủ tướng Tề vô cùng tức giận. Từ khi ông thượng vị đến nay, không ai dám cư xử với ông như thế, nhưng ở đây thì có. Phó thủ tướng Tề chung quy muốn dẫn người đến gặp đối phương, quất cho đối phương vài phát. Nhưng kinh nghiệm mấy chục năm quan trường đã giúp cho ông nhanh chóng tỉnh táo lại.   

Rõ ràng, tình huống trước mắt có chút bất thường. Nếu đối phương đã biết ông là ai, nhưng lại không quan tâm, tuyệt đối là bất thường.   

Có chút không rõ lai lịch của đối phương, Phó thủ tướng Tề cảm thấy nên cẩn thận một chút. Bởi vì ông đột nhiên nhớ đến sự kiện Sars của mười năm trước.   

Khi đó ông vẫn còn là Phó bộ trưởng Bộ Y tế, nên vô cùng quen thuộc đối với sự kiện dich Sars. Sự kiện giằng co rất lâu, hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng. Người của trung tâm phòng chống dịch bệnh và trung tâm nghiên cứu dịch bệnh đều thúc thủ vô sách, nhưng không biết từ đâu thượng cấp mời đến được một đội ngũ nghiên cứu rất lạ.   

Lúc đó, đội ngũ đó chỉ tốn có một tuần đã tìm ra được nguyên tắc trị liệu và loại thuốc ức chế dịch Sars có liên quan. Cuối cùng cứu được quốc gia đang lâm vào khủng hoảng.   

Nhưng sau đó, đội ngũ nghiên cứu đã biến mất một cách thần bí, cũng không ai nhắc đến đội ngũ này nữa. Bởi vì ông được tiếp xúc với đội ngũ đó, cho nên mới nhớ  

kỹ sự tồn tại của họ. Khi đó, người trong đội ngũ cũng không ai thèm quan tâm đến người phụ trách, chỉ chúi đầu vào nghiên cứu.   

Hai vị Phó tố trưởng này suốt ngày ở trong phòng nghiên cứu, cái gì cũng không quản, quả thật rất giống với những người năm xưa.   

Cho nên, Phó thủ tướng Tề chung quy không dám chậm trễ. Ông nhớ, khi đó cự đầu cao nhất của quốc gia có đến động viên, ông cũng đi theo bên cạnh. Đội ngũ kia cũng chỉ phái ra một người tượng trưng, hàn huyên với vị cự đầu mấy câu, hơn nữa thái độ còn không được tốt lắm.   

Trước mắt mà nói, nhân vật thần bí thì cứ là nhân vật thần bí. Nếu không có gì đáng ngại, tạm thời không nên để ý đến, lập tức hít sâu thêm hai lần, ngồi lại vị trí của mình, uy nghiêm nhìn mọi người:   

- Được rồi, nếu hai vị Phó tổ trưởng kia đang bận nghiên cứu dịch bệnh, vậy chúng ta họp trước.   

Thấy Phó thủ tướng Tề không phát hỏa nữa, mọi người lấy lại tinh thần, nghiêm chỉnh bắt đầu cuộc họp.   

Phó thủ tướng Tề làm quan nhiều năm, uy nghiêm tất nhiên là đã thuần thục. Mặc dù cảm giác mình đảm đương cái chức Phó tổ trưởng có chút dùng dao giết trâu để mổ gà, nhưng vẫn ho khan hai tiếng, nói vài câu mở đầu, sau đó quay sang nói với Lâm Kiến Quốc bên cạnh:   

- Viện trưởng Lâm, anh hãy giới thiệu tình huống ở bên kia một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi