BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Vâng, để tôi báo cáo với mọi người tình huống ở nhà trẻ Tây Sơn một chút. Bây giờ đã có mười hai bệnh nhi và một giáo viên xuất hiện tình trạng nóng sốt, đã lấy máu tiến hành xét nghiệm, tạm thời dựng lều vải cách ly để giám sát và điều trị.   

Sau khi nghe Lâm Kiến Quốc báo cáo xong, Phó thủ tướng Tề nhìn giáo sư Quý Bạch của trung tâm nghiên cứu vi khuẩn, hỏi:   

- Giáo sư Bạch, tình huống nghiên cứu virus như thế nào rồi?   

- Vốn tổ nghiên cứu dịch bệnh đã điều chế ra được thuốc ức chế, nhưng dịch bệnh đột nhiên xuất hiện biến dị, tổ nghiên cứu đó vẫn đang tiếp tục công việc.   

Giáo sư Bạch vội vàng đem tin tức mà mình mới nhận được báo cáo lên.   

- Dịch bệnh đột nhiên biến dị?   

Phó thủ tướng Tề cau mày. Mặc dù ông không phải chuyên gia trong lãnh vực này, nhưng nhiều ít cũng hiểu một chút. Ít nhất ông vẫn nghe ra được tính nghiêm trọng trong đó:   

- Cho dù vất vả như thế nào cũng phải nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc ức chế dịch bệnh.   

- Vâng.   

- Chủ nhiệm Tiền, việc phòng ngừa và cách ly, người của bên anh nhất định phải toàn lực làm tốt, không được để xảy ra sơ suất.   

Trong lúc Phó thủ tướng Tề họp xong, Giang Khương bên kia vẫn còn ngủ say. Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng vẫn đang nghiên cứu những ngân châm trên người Tiểu Bảo.   

Lúc này, bên ngoài rốt cuộc đã xuất hiện một số tình huống.   

Khoa Nhi đã phong tỏa mấy ngày nay, một số bệnh nhân đã bắt đầu lén lút truyền ra ngoài chuyện gì đã xảy ra.   

Phó viện trưởng Lâm nhận được báo cáo, sắc mặt tái xanh.   

Bởi vì bệnh viện Ba quân chủng có gần trăm bệnh nhân còn chưa thể xuất viện đã yêu cầu xuất viện.   

Hơn nữa, dưới sự lan truyền của người bệnh, bệnh viện đã bùng phát tin tức căn bệnh có thể lây nhiễm. Nhận được tin tức này, người của bệnh viện đã chạy đến báo cáo cho Lâm Kiến Quốc.   

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?   

Nhìn tờ báo cáo, Lâm Kiến Quốc bất đắc dĩ phải cầm nó đến tìm Phó thủ tướng Tề.   

Phó thủ tướng Tề vừa mới uống xong một tách trà, tâm trạng đang tốt hơn một chút liền bị phá hỏng. Ông biết tình huống này đại diện cho điều gì. Nếu truyền ra ngoài, khủng hoảng tất nhiên sẽ xảy ra, rất có khả năng tái hiện lại sự kiện dịch Sars năm xưa.   

Một khi xuất hiện khủng hoảng, là thành viên tiểu tổ lãnh đạo, ông tất nhiên sẽ phải gánh trách nhiệm tương đối lớn.   

Sắc mặt thoáng trầm ngâm, sau đó nghiến răng nói:   

- Bây giờ anh hãy đi động viên người của khoa tuyên truyền của bệnh viện, tận lực không được để việc này tiếp tục truyền ra ngoài. Để tôi đi tìm Phó thủ tướng Trương, nhờ ngài ấy tiến hành phong tỏa tin tức, giám sát khả năng có thể truyền qua con đường internet.   

- Vâng.   

Nghe Phó thủ tướng Tề ra lệnh, Lâm Kiến Quốc không dám chần chừ. Mặc dù không biết có hữu hiệu hay không, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy, vội vàng chạy ra ngoài, bắt đầu thực hiện mệnh lệnh.   

Khi Lâm Kiến Quốc đi rồi, Phó thủ tướng Tề vội cầm điện thoại nói:   

- Gọi Chủ nhiệm Tiền và giáo sư Bạch đến đây.   

Nghe Phó thủ tướng Tề nói, không người nào dám chậm trễ. Chưa được hai phút, Chủ nhiệm Tiền và giáo sư Bạch vừa mới rời phòng hội nghị chưa lâu đã hồng hộc chạy đến.   

- Chủ nhiệm Tiền, bên ngoài đã có lời đồn không hay. Phương diện cách ly, anh nhất định phải làm cho thật tốt, tuyệt đối không được để bên trong có bất kỳ tin tức nào truyền ra ngoài.   

Phó thủ tướng Tề nghiêm nghị nói với Chủ nhiệm Tiền.   

Nghe Phó thủ tướng Tề nói, Chủ nhiệm Tiền và giáo sư Bạch đều biến sắc, hai người hiển nhiên cũng biết được tình huống như vậy xuất hiện là có ý nghĩa gì.   

Nhưng hai người cũng cố không hơn. Chủ nhiệm Tiền lập tức đáp:   

- Vâng.   

Dứt lời, Phó thủ tướng Tề quay sang nhìn giáo sư Bạch, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, trầm giọng nói:   

- Giáo sư Bạch, anh phải đốc thúc người bên anh nhanh chóng điều chế ra được thuốc ức chế. Có được thuốc rồi, cho dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng nắm chắc thế chủ động.   

- Vâng, tôi nhất định sẽ nhanh chóng đốc thúc chuyện này.   

Mặc dù giáo sư Bạch không chắc, nhưng cũng không dám từ chối, vội vàng đáp ứng. Dù sao chuyện nghiên cứu, ông một chút cũng không được nhúng tay vào. Nhiều nhất cũng chỉ là đi đốc thúc mà thôi. Về phần có thể hoàn thành hay không, ông quản không được. Nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng. Nếu không, xảy ra sơ suất, không đợi tổ nghiên cứu kia nghiên cứu ra, ông đã bị Phó thủ tướng Tề chặt đầu rồi.   

- Được, đi nhanh đi.   

Phó thủ tướng Tề uy nghiêm nói một câu rồi đuổi hai người ra ngoài.   

Nhìn theo bóng lưng của hai người, sắc mặt Phó thủ tướng Tề trở nên âm trầm. Nhớ đến chuyện vừa nãy, ông cảm thấy đau đầu. Ông đã hạ mấy mệnh lệnh, rốt cuộc  

có được bao nhiêu tác dụng cũng không biết. Trên cơ bản miễn cưỡng khống chế cục diện là được.   

Bây giờ lòng người đang nóng như lửa đốt, nhưng vẫn còn có người nhàn nhã nghỉ ngơi, giống như không có việc gì. Việc này vốn do tên tiểu tử kia xử lý, bây giờ lại chuyển sang ông, khiến cho ông không khỏi căm tức thêm vài phần.   

Nghĩ vậy, Phó thủ tướng Tề chung quy chỉ cảm thấy có một cơn tức nhắm thẳng lên đầu.   

Phó thủ tướng Tề cảm thấy không thể để như vậy được, liền cầm điện thoại gọi cho một người. Bây giờ ông chỉ là một Phó tổ trưởng, tất phải báo cáo lại với Phó thủ tướng Trương. Thuận tiện phản ánh với cấp trên tình huống của tiểu tổ một chút. Trong thời khắc mấu chốt mà có người nhàn nhã, ông tin rằng Phó thủ tướng Trương nghe xong, tuyệt đối sẽ không cao hứng.   

Mang theo chút căm tức và phẫn nộ, chờ bên kia reo lên hai tiếng, liền nghe được một thanh âm:   

- Lão Tề hả, tình huống bên anh như thế nào rồi?   

- Thủ tướng Trương, tình huống không quá lạc quan. Bên này xảy ra một số vấn đề nhỏ.   

Phó thủ tướng Tề cẩn thận báo cáo lại tình huống bên này cho Phó thủ tướng Trương nghe. Là một trong những người phụ trách hiện trường, ông nhất định phải báo cáo một cách chi tiết, tránh xảy ra sơ sót, cũng như không rơi vào tội giấu diếm tin tức. Nên biết rằng, năm đó, tội danh như vậy đã kéo xuống mấy người cấp bậc như ông.   

Nghe Phó thủ tướng Tề báo cáo, giọng nói của Phó thủ tướng Trương trở nên nghiêm túc:   

- Lão Tề, tình huống nghiêm trọng như vậy sao?   

- Đúng vậy, Phó thủ tướng Trương, tôi đã phái người thực hiện các biện pháp phòng ngừa, nhưng cụ thể đạt đến hiệu quả gì thì cũng khó mà nói được, hẳn cũng không khả quan.   

Phó thủ tướng Tề hồi đáp, nhưng thật ra cũng không có dũng khí báo cáo tình huống nghiêm trọng bên trong. Phó thủ tướng Trương rất có khả năng đến thị sát. Nếu phát hiện chuyện nghiêm trọng như vậy, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến chính bản thân ông.   

- Lão Tề, chuyện này anh nhất định phải coi trọng, tuyệt đối không thể để phát triển thêm nữa.   

Đối với thi thố của Phó thủ tướng Tề, Phó thủ tướng Trương vẫn khá hài lòng.   

Nghe Phó thủ tướng Trương khẳng định, trong lòng Phó thủ tướng Tề liền bình tĩnh lại, nói:   

- Cảm ơn Phó thủ tướng Trương, nhưng tình huống bên này của chúng tôi lại không được tốt lắm. Mặc dù thành viên của tiểu tổ rất phối hợp, nhưng có một số việc tôi cũng khó mà xử lý một mình.   

- Ồ, chuyện gì vậy?   

Nghe Phó thủ tướng Tề đột nhiên nói như vậy, Phó thủ tướng Trương nhạy cảm ý thức được chuyện gì, lập tức cau mày hỏi.   

- Chính là Phó tổ trưởng thường vụ Giang Khương, trong thời điểm mấu chốt như thế này mà cậu ấy lơ là quá.   

Phó thủ tướng Tề vội vàng báo cáo lại với Phó thủ trướng Trương. Dù sao, tình huống như vậy là có, ông báo cáo lại cũng là chuyện bình thường, không tính là báo cáo láo.   

Ông tin rằng Phó thủ tướng Trương sẽ hiểu. Tình huống đang rất cấp bách mà có người dám lơ là, tuyệt đối không thể cho phép. Ông tin rằng, cho dù Giang Khương có bối cảnh mạnh, nhưng trước mặt Phó thủ tướng Trương, chắc chắn sẽ bị khiển trách, không hề nể tình.   

Nhưng sau khi ông nói xong, chờ bên phía Phó thủ tướng Trương lên tiếng giải quyết, nhưng chờ mười mấy giây cũng không nghe tiếng trả lời, giống như đang do dự thì phải.   

Trong lòng Phó thủ tướng Tề trầm xuống. Chẳng lẽ trong tình huống như vậy mà Phó thủ tướng Trương cũng không giải quyết được Giang Khương? Chẳng lẽ Giang Khương còn có quan hệ với Phó thủ tướng Trương?   

Nhưng rất nhanh liền trấn định. Mặc kệ là quan hệ với người nào, Phó thủ tướng Trương không thể bỏ qua trường hợp này được. Nếu bỏ qua, để xảy ra vấn đề, Phó thủ tướng Trương sẽ không bàn giao được với các cự đầu khác.   

Cho nên, Phó thủ tướng Tề thật ra cũng không vội, bình tĩnh chờ Phó thủ tướng Trương đưa ra ý kiến. Ông tin rằng Phó thủ tướng Trương nhất định sẽ có một quyết định xử lý đúng đắn.   

Quả nhiên, sau khi đợi thêm vài giây nữa, bên kia truyền đến thanh âm của Phó thủ tướng Trương.   

Nhưng giọng nói nghe có chút quái lạ.   

- Lão Tề à, về phần Giang Khương, anh cũng nên khoan dung nhiều hơn. Dù sao cậu ấy cũng còn trẻ, có những phương diện kinh nghiệm còn chưa đủ. Anh là tiền bối, nhất định phải hỗ trợ nhiều hơn.   

- Ơ?   

Nghe được lời này, Phó thủ tướng Tề chợt ngu người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi