BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Chính phủ Hoa Hạ nổi danh thổ hào, thường xuyên ném tiền đập vào mặt người khác, đặc biệt là vào mặt Châu Phi hoặc Mỹ.   

Thổ hào Hoa Hạ cũng nổi danh rất nhiều. Những trung tâm mua sắm lớn ở Paris, New York, Seoul, Tokyo đều có mặt của thổ hào Hoa Hạ. Đã không mua thì thôi, mua thì toàn là hàng hiệu.   

Thiên Y Viện lại càng là thổ hào trong số các thổ hào ở Hoa Hạ. Một chiếc máy bay chậm rãi đáp xuống phi trường cách Aragonal gần nhất, sau đó có thêm hai chiếc trực thăng khác chờ sẵn, chở đội ngũ của Thiên Y Viện đến Aragonal.   

Người của Thiên Y Viện không nhiều, nhưng người nào cũng là tinh anh. Ngoại trừ phòng Dược, phòng Ngũ Kim và phòng phòng chống dịch bệnh phái ra một người chuyên môn, còn lại đều là cao thủ ngoại viện. Dựa theo quyết định của hội Viện ủy, lần này phái ra ba vị cao thủ Thiên giai dẫn đội và sáu cao thủ Địa giai hộ tống. Một khi xác nhận Giang Khương và Tế Thế Đỉnh không có việc gì, liền hộ tống trở về nước.   

Mặc dù bọn họ đã xuống phi trường gần Aragonal nhất, nhưng trực thăng cũng phải mất hai tiếng mới đến được Aragonal.   

Trước khi trực thăng hạ xuống phải xoay mấy vòng, xác nhận địa thế bằng phẳng, hơn nữa không hề có nguy hiểm trong vòng ngàn thức mới chậm rãi đáp xuống trước mặt Giang Khương.   

Các cao thủ ngoại viện chạy xuống trước, đứng ngay ngắn tại các vị trí phòng vệ. Sau đó ba vị nhân sĩ chuyên nghiệp của viện mới bước từ trực thăng xuống.   

Nhìn trận thế trước mắt, Giang Khương cũng âm thầm cười khổ nhưng cũng không nằm ngoài suy đoán. Hắn quậy lên như vậy, nội viện cẩn thận một chút cũng là chuyện bình thường.   

Nhưng Pyramy đứng bên cạnh Giang Khương thì kinh ngạc. Người tới là đại nhân vật nào của Hoa Hạ? Tại sao lại bày ra trận thế phòng bị như thế? Mà đại nhân vật lại đến khu vực dịch bệnh như thế này sao? Hoàn toàn không hợp lý.   

- Trưởng phòng Giang.   

Ba người nhìn Giang Khương, sau đó hơi khom người chào hắn.   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Vất vả cho ba người rồi.   

Pyramy đang khẩn trương bên cạnh thấy ba người cung kính với Giang Khương như thế, trong lòng lại càng nghi ngờ hơn. Nhìn trận thế này, chẳng lẽ John rất có địa vị ở Hoa Hạ sao?   

Người phụ trách phòng Dược chính là tâm phúc của Trưởng phòng Dược. Mà Giang Khương lại là Phó trưởng phòng, dĩ nhiên là phải gần gũi hơn so với người của hai phòng kia.   

- Trưởng phòng Giang, tôi là Lý Minh của phòng Dược, đây là Chủ nhiệm Dương của phòng Ngũ Kim, và Trưởng phòng Đào của phòng phòng chống dịch bệnh. Chúng tôi phụng mệnh đến đón cậu và Tế Thế Đỉnh. Không biết Tế Thế Đỉnh bây giờ...   

Người phụ trách kia cũng không dám trì hoãn thời gian. Cấp trên đã nói phải nhanh chóng xác nhận tình huống có liên quan, cũng không để ý đến Giang Khương có mất hứng hay không, trực tiếp vào đề.   

- Tế Thế Đỉnh đang ở đây.   

Giang Khương cũng đã sớm có dự liệu. Hơn nữa, hắn cũng đã từng gặp Lý Minh của phòng Dược. Thấy y cung kính hỏi mình như vậy, Giang Khương cũng không để bụng, tiện tay chỉ vào trong lều vải, chỉ thấy bên cạnh xuất hiện một vật, lơ lửng cách mặt đất chừng nửa thước, khiến cho người nào nhìn thấy mặt mũi cũng cứng đờ.   

Nhìn biểu hiện của mọi người, Giang Khương cảm thấy tự đắc. Thân là đỉnh chủ trấn viện chi bảo của Thiên Y Viện, quả nhiên không phải tầm thường. Tế Thế Đỉnh đã hòa làm một thể với hắn, phối hợp với thiên phú tương ứng, hắn đã hoàn toàn kích phát tiềm lực của Tế Thế Đỉnh.   

Dưới sự khống chế của ý thức, trong khoảng cách có thể xê dịch hoặc lơ lửng chỉ là một trong số đó.   

Nhưng như vậy cũng đủ khiến cho đại đa số người bị chấn nhiếp một phen.   

Mọi người nhìn chằm chằm Tế Thế Đỉnh chậm rãi lơ lửng, sau đó hạ xuống trước mặt mọi người, nhìn nhau một cái, không ức chế được sự rúng động trong lòng, tất cả đều quay sang nhìn Chủ nhiệm Dương của phòng Ngũ Kim.   

Lúc này, Chủ nhiệm Dương đã sớm bị hình dáng của Tế Thế Đỉnh làm cho rúng động. Thấy tất cả đều nhìn mình, không dám chần chừ, liền ho khan một chút rồi chậm rãi bước lên.   

Đầu tiên là quan sát nắp Tế Thế Đỉnh. Ban đầu y cũng là thành viên tham gia luyện nắp Tế Thế Đỉnh. Đối với Tế Thế Đỉnh có thể nói là rất tinh tường. Nếu không, phòng Ngũ Kim cũng sẽ không cử y đến.   

Nhìn thoáng qua hai lần, liền xác nhận đây là Tế Thế Đỉnh thật sự, sau đó đưa tay vuốt ve nắp Tế Thế Đỉnh, rồi cầm nắp đỉnh lên, thấy bên trong đỉnh trống rỗng, trong lòng liền trấn định.   

Hơn nữa, nếu không có nắp Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh, trận pháp vận hành thiếu sót, cũng không có khả năng lăng không lơ lửng như vậy, gương mặt liền hưng phấn, gật đầu nói:   

- Đúng là nắp đỉnh không sai.   

Nghe xong, mọi người thở phào một tiếng. Chỉ cần nắp đỉnh còn nguyên, lúc này sẽ không còn vấn đề gì lớn.   

Lập tức người phụ trách phòng Dược biết tiếp theo sẽ đến phiên mình, liền nói:   

- Trưởng phòng Giang, nơi này đang phát sinh dịch bệnh?   

- Đúng vậy, có thể rất nghiêm trọng.   

Giang Khương gật đầu, nói:   

- Xin mời theo tôi, sau đó yêu cầu hội Viện ủy phê chuẩn tiếp viện.   

- Được, vậy chúng ta mau đi thôi.   

Trưởng phòng Đào gật đầu nói, sau đó cùng với một vị cao thủ Thiên giai và hai cao thủ Địa giai đi theo sau lưng Giang Khương và Pyramy bước vào lều vải.   

Tế Thế Đỉnh đang lơ lửng đã được các cao thủ còn lại nâng vào trực thăng, sau đó bao vây lại xung quanh.   

Trưởng phòng Đào là người phụ trách của phòng nghiên cứu dịch bệnh, đối với việc nghiên cứu vi khuẩn dĩ nhiên là thành thạo. Nếu không cũng không có khả năng được Thiên Y Viện phái đến.   

Đứng trước kính hiển vi, cẩn thận nhìn con vi khuẩn đã được xét nghiệm hai lần, sắc mặt trong nháy mắt liền âm trầm, thoáng chút trầm ngâm rồi quay sang nhìn Giang Khương, ngưng trọng nói:   

- Loại vi khuẩn này trước kia chưa từng thấy qua. Bây giờ tình huống lây nhiễm như thế nào rồi?   

Giang Khương đang định trả lời, lúc này bên ngoài lều xông vào mấy người, Giang Khương định thần nhìn lại, là hai cao thủ cấp Địa và một người da trắng.   

Sau khi người da trắng nhìn thấy Pyramy, liền kêu lên thất thanh:   

- Pyramy, xong rồi, thôn của chúng tôi đã bộc phát virus. 60% thôn dân bắt đầu sốt lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi