BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Từng tin tức xấu truyền đến, thị trấn Babilo là thị trấn gần thị trấn Aragonal. 60% người dân trong thị trấn đã bắt đầu nóng lên, biểu hiện con số lây nhiễm đã hơn một nửa. Đây là một sự thật hết sức kinh khủng. Với tỷ lệ lây nhiễm như thế, nói rõ loại vi khuẩn này đã vượt qua các loại vi khuẩn trong lịch sử nhân loại.   

Dĩ nhiên đây chỉ là vừa mới bắt đầu.   

Trong phạm vi ngàn cây số, duy nhất chỉ có phòng thí nghiệm của Pyramy là có thiết bị nghiên cứu và phân tích virus, mà bản thân Pyramy cũng là chuyên gia nghiên cứu phòng dịch duy nhất trong nhóm các bác sĩ biên giới. Chỉ trong hai tiếng, có ba thị trấn gần đó đã truyền đến tin tức xấu.   

- 35%...43%...   

Khi báo ra số liệu này, gương mặt Pyramy đã đen như đít nồi, cầm điện thoại vệ tinh của Thiên Y Viện mang đến gào thét một trận:   

- Bây giờ thị trấn của tôi đã là 20%. Qua mấy tiếng nữa sẽ hơn 50%, chẳng lẽ các người muốn người dân ở đây chết sạch sao? Mấy cơ quan phòng chống dịch bệnh của các người chết hết rồi à?   

- Tôi cần tiếp viện, nhanh nhất có thể. Dụng cụ, nhân viên, quân đội, càng nhiều càng tốt.   

Pyramy có chút tuyệt vọng gào lên trong điện thoại. Là bác sĩ có chuyên môn nhất ở đây về nghiên cứu và phòng chống dịch bệnh, y biết trình độ trước mắt nguy hiểm như thế nào. Điều đáng may mắn chính là nơi này là Châu Phi, nơi bùng nổ lại là thị trấn hẻo lánh. Nếu không, với tốc độ lan truyền như thế này, trước khi loài người kịp phản ứng, con vi khuẩn đã kịp tiêu diệt cả một châu rồi.   

Cho nên, bây giờ y chỉ biết tận lực nhấn mạnh tình huống trước mắt với cấp trên, sau đó để bọn họ kêu gào với Tổ chức Y tế Thế giới, Tổ chức Y tế Mỹ, thậm chí là đến phòng làm việc của Tổng thống để gào. Tận lực phái đến đầy đủ tài nguyên và con người, khống chế cục diện trước mắt đến mức thấp nhất. Nếu còn chậm trễ, một khi để lan tràn ra, đó chính là thảm kịch lớn nhất trong lịch sử nhân loại.   

So với tình hình lúc này, dịch Sars lúc trước có là cái gì đâu? Ngay cả đầu ngón tay út cũng không bằng.   

Bây giờ, y không còn cách nào khác là ký thác hy vọng vào John và những người Hoa Hạ. Hoa Hạ có lẽ có đầy đủ lực lượng, nhưng Hoa Hạ trước giờ mắc bệnh chủ nghĩa quan liêu nghiêm trọng. Hơn nữa, Hoa Hạ ngoại trừ phái ra một số nhân viên vũ trang, còn lại cũng không có tiền lệ hành động quy mô lớn. Cho dù John rất có sức ảnh hưởng ở Hoa Hạ, nhưng vẫn không có đủ năng lực giải quyết hết thảy khó khăn trước mắt.   

Chỉ có Mỹ mới có đầy đủ lực lượng mà thôi. Phải mau chóng báo cáo thẳng đến Sở Y tế Hoa Kỳ hoặc phòng Tổng thống thì mới có thể nhanh chóng điều động nhân lực và vật lực đến giải quyết tình hình dịch bệnh đáng sợ này. Nếu chỉ thông qua Tổ chức phòng chống dịch bệnh của Liên Hiệp Quốc không, đến lúc đó mồ đã xanh cỏ rồi.   

Tại lều làm việc của Thiên Y Viện, các thành viên của Thiên Y Viện đều im lặng, sắc mặt của người nào cũng không được tốt, mắt nhìn chằm chằm bốn người chính giữa.   

- Trưởng phòng Giang, làm thế nào đây?   

Mặc dù Lý Minh là luyện đan sư, nhưng là y sư nhị phẩm, đối với tình huống trước mắt cũng vô cùng rõ ràng, sắc mặt trầm xuống hỏi ý kiến của Giang Khương.   

Nghe Lý Minh hỏi, hai người còn lại cũng nhìn Giang Khương. Bất kể thế nào, nếu đã xác định Tế Thế Đỉnh còn nguyên vẹn, hơn nữa khu vực xung quanh cũng không có Huyết tộc mai phục, cộng thêm lời Giang Khương nói là đúng, như vậy chứng tỏ Giang Khương không phản bội Thiên Y Viện. Với tư cách là thành viên dự thính của hội Viện ủy, trong tình huống Hội Viện ủy không có mặt ở đây, hắn có quyền hạn cao nhất lúc này.   

Lúc này, sắc mặt của Giang Khương cũng vô cùng khó coi. Đối mặt với tình huống đột nhiên bùng nổ như vậy, hắn cũng chưa chuẩn bị tinh thần. Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần nhân viên của phòng phòng chống dịch bệnh Thiên Y Viện chạy đến kịp thời, như vậy sẽ có thể nhanh chóng khống chế tình huống trước mắt, nhưng xem ra đã không được rồi.   

Những thành viên của Thiên Y Viện đã không có năng lực để hoàn thành nhiệm vụ này. Với tốc độ bùng nổ kinh khủng như thế, nếu không tiến hành khống chế, nhiều nhất ba ngày sẽ lan tràn trong phạm vi mấy trăm dặm. Sự khủng hoảng sẽ khiến cho nhiều người bỏ đi, từ đó đem vi khuẩn đến các quốc gia khác. Thậm chí còn lan tràn khắp Châu Phi. Một khi xuất hiện tình huống như vậy, với tốc độ lây lan của nó, chỉ cần quản chế không tốt, lan ra toàn cầu cũng không phải là không có khả năng.   

Chẳng qua chỉ thoáng trầm xuống một chút, Giang Khương đã ngẩng đầu lên, nói:   

- Lập tức thành lập căn cứ truyền tin, tôi sẽ thông báo cho hội Viện ủy, yêu cầu phòng phòng chống dịch bệnh, phòng nghiên cứu cố gắng điều động càng nhiều nhân viên và máy móc đến đây càng tốt. Đồng thời, yêu cầu chính quyền Hoa Hạ phái nhân viên và dụng cụ phòng chống dịch bệnh tiến hành tiếp viện.   

Nghe Giang Khương nói xong, ánh mắt ba người lóe lên vẻ khiếp sợ. Dựa theo lời nói của Giang Khương, đây là muốn Hoa Hạ toàn lực nhúng tay vào. Thiên Y Viện có năng lực câu thông với chính phủ Hoa Hạ, nhưng hội Viện ủy sẽ đồng ý tiến hành câu thông với chính phủ sao? Không dính líu đến chính trị là quy định cơ bản của Thiên Y Viện. Trong tình huống không liên quan đến tồn vong của người dân Hoa Hạ, hội viện ủy sẽ không tỏ thái độ vào lúc này. Có thể cử thành viên của mình đến đã là giới hạn cuối cùng của hội Viện ủy rồi.   

Chủ nhiệm Dương của phòng Ngũ Kim nhìn Tế Thế Đỉnh trên trực thăng, chần chừ một chút rồi nói:   

- Trưởng phòng Giang, nếu không để chúng tôi mang Tế Thế Đỉnh về nước trước?   

- Không cần, trước cứ để ở nơi này. Nói không chừng còn có lúc dùng đến.   

Giang Khương cười khổ:   

- Hơn nữa, mọi người cũng chưa chắc đi được. Với sức lây lan mạnh như vậy, mọi người lại ở trong khu dịch bệnh, chúng ta đều hiểu rồi chứ?   

Nhìn Lý Minh và Trưởng phòng Đào cười khổ, mặc dù Chủ nhiệm Dương chỉ chuyên về luyện kim, nhưng nào không rõ tình huống trước mắt, lập tức gật đầu, nói:   

- Được rồi, trước có gì có thể giúp được không?   

- Được rồi, mọi người lập tức sử dụng những công cụ hiện có, tiến hành thành lập căn cứ truyền tin. Trước khi lực lượng tiếp viện còn chưa đến, yêu cầu phải ở lại nơi làm việc, toàn lực thu thập tất cả tài nguyên trong thời gian ngắn nhất.   

Nghe Giang Khương ra lệnh, ba người rối rít gật đầu, sau đó vung tay lên, dẫn các cao thủ của Thiên Y Viện đi thành lập căn cứ truyền tin.   

Tuy nói bây giờ dụng cụ chưa đủ, nhưng nơi này có hai chiếc trực thăng. Dựa vào hệ thống truyền tin của trực thăng, cộng thêm điện thoại vệ tinh bọn họ mang trên người, còn có các cao thủ ngoại viện, thành lập một căn cứ truyền tin đơn giản cũng không thành vấn đề.   

Nhìn động tác dứt khoát của các cao thủ ngoại viện, Giang Khương gật đầu một cái, thở dài đặt mông ngồi xuống Tế Thế Đỉnh vừa mới được mang xuống trực thăng.   

Sắc mặt Pyramy âm trầm từ trong lều bước ra, nhìn các nhân viên Thiên Y Viện đang bận rộn, liền đưa trả điện thoại vệ tinh cho Giang Khương, hỏi:   

- Bọn họ đang làm gì vậy?   

- Thành lập căn cứ truyền tin.   

Giang Khương nói.   

- Căn cứ truyền tin?   

Pyramy ngẩn người:   

- Bọn họ không đi sao? Tôi thấy bọn họ không phải là người chuyên về cái này.   

- Bọn họ không phải là người chuyên nghiệp, nhưng bọn họ chuyên về an ninh và truyền tin. Anh cho rằng tiếp theo chúng ta không cần bọn họ sao? Hơn nữa anh cho rằng bây giờ bọn họ có thể đi sao?   

Giang Khương lắc đầu cười khổ:   

- Hiện tại chúng ta càng có nhiều người càng tốt.   

Dứt lời, Giang Khương đưa điện thoại lên tai.   

- Giang Khương, bây giờ mới chịu gọi cho tôi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu quên lão đầu tử tôi rồi chứ?   

Thanh âm sang sảng của Dương lão vang lên bên tai.   

Nghe giọng nói quen thuộc nhưng thân thiết vang lên, Giang Khương cũng mỉm cười.   

- Cái gì? Nghiêm trọng như vậy sao? Thiên Y Viện đã điều động nhân viên? Còn phái ba nghìn nhân viên gìn giữ hòa bình đến đó?   

Dương lão thoáng cả kinh:   

- Bây giờ nhân viên trú đóng của chúng ta ở Châu Phi cũng chỉ có tám trăm, mà người nào cũng đang có nhiệm vụ. Không thể rút người ra được.   

- Không, ý của tôi là, phái ba nghìn người bay thẳng đến Aragonal.   

Giang Khương hít một hơi thật sâu:   

- Phải thật nhanh.  

- Tăng cường tiếp viện?   

Giọng nói của Dương lão trong nháy mắt tăng cao tám trăm độ, sửng sốt một hồi mới cười khổ:   

- Giang Khương, cậu có thể không biết, tám trăm nhân viên kia là bởi vì bên kia xảy ra vấn đề, chúng tôi mới có lý do phái đội ngũ này đi. Nếu bây giờ tùy tiện phái ra ba ngàn, quốc tế nhìn vào sẽ như thế nào? Rất nhiều quốc gia đang chờ cơ hội này để công kích chúng ta. Đến lúc đó, nội nước miếng đánh vào thôi cũng tạo thành chướng ngại cực lớn cho chúng ta rồi.   

- Lão gia tử, đây là một cơ hội. Tôi dám cam đoan, đây chính là một cơ hội mở ra một lỗ hổng.   

Giang Khương trầm giọng nói:   

- Lần này, tình hình dịch bệnh bùng nổ, nhưng Mỹ lại không hề có phản ứng nhanh chóng. Nhiều nhất là ba bốn ngày nữa bọn họ mới phản ứng kịp. Sau đó trong năm ngày mới phái nhân viên tiếp viện đến đây. Nhưng lúc đó sẽ không còn khống chế được cục diện.   

- Nếu như…nếu như chúng ta có thể trong vòng hai ngày phái được nhân viên đến đây, như vậy sẽ có hy vọng khống chế được hết thảy. Hơn nữa tình huống này sẽ được người ngoài biết đến. Sẽ không có ai dám mượn cớ này để công kích chúng ta. Vả lại, chúng ta lại đi trước Mỹ trong chuyện này, danh dự của chúng ta sẽ có một bước tiến dài.   

- Lần này, chúng ta nghênh đón sẽ là lời khen của quốc tế và càng nhiều cơ hội sau này hơn.   

Nói đến đây, Giang Khương thoáng dừng lại một chút rồi nói tiếp:   

- Tôi nghĩ, ngài và những vị khác cũng sẽ nhận thấy đây là một cơ hội tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi