BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, không khỏi nuốt nước bọt.
Thật sự cô đã bị lời bày tỏ của Phó Vân Tiêu làm cho kinh ngạc.
Cô chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu, trong ánh mắt của hắn tràn ngập kiên định.
Cuối cùng, cô cũng không biết phải trả lời Phó Vân Tiêu như thế nào nữa.
Cô yêu Phó Vân Tiêu, mà lời bày tỏ của hắn khiến cô cảm động.

Ngoại trừ việc dũng cảm ra thì cô không còn bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào khác, thậm chí cũng chẳng thể làm được gì cả.
Cô chậm rãi đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, đưa tay ra ôm chầm lấy hắn sau đó khẽ nhón chân đặt lên môi Phó Vân Tiêu một nụ hôn.
Cô nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Cảm ơn.”
Phó Vân Tiêu hơi nhíu mày, hắn cúi đầu nhìn Bạch Tô bằng ánh mắt dịu dàng đến vô tận: “Cảm ơn? Chỉ có hai chữ này thôi hả?”
“Nếu không thì sao chứ?”
“Chẳng phải lúc này em cũng nên thổ lộ lại sao?”
Khóe miệng Phó Vân Tiêu hơi cong lên trêu chọc cô.
Bạch Tô chỉ kiêu ngạo đắc ý nhìn Phó Vân Tiêu sau đó khẽ chui ra từ vòm ngực của hắn.

Cô chậm rãi đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói với hắn: “Được rồi, buổi tối ăn gì nào? Tôi nấu nước ngao sau đó thêm vài loại rau đơn giản vào nhé?”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô sau đó đi theo cô vào phòng bếp: “Em làm gì cũng được, để tôi giúp em.”

“Đừng, bây giờ công việc đang bề bộn như vậy, anh vẫn nên tập trung vào làm việc thì hơn.”
Bạch Tô nói xong, dáng người nhỏ nhắn của cô bắt đầu tất bật trong phòng bếp.

Bên ngoài, Phó Vân Tiêu mở máy tính lên sau đó bắt đầu xử lý công việc.
Đến khi Bạch Tô mang đồ ăn lên, hai người ngồi ăn cơm đối diện nhau, khóe miệng Bạch Tô luôn nở một nụ cười.
Ánh mắt Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô vô cùng dịu dàng.
Rất lâu sau Phó Vân Tiêu mới nói với Bạch Tô: “Em có biết không? Thực ra từ trước tới giời tôi chưa hẳn là tin vào tình yêu.”
“Chưa hẳn tin vào tình yêu là có ý gì?”
Bạch Tô đưa một con ngao lên miệng, sau khi ăn xong cô ném vỏ sang một bên.
Nếu như Phó Vân Tiêu nói hắn không tin vào tình yêu thì có thể Bạch Tô sẽ hỏi vậy quan hệ giữa hắn và Mộ Vãn Vãn là gì.
Nếu như Phó Vân Tiêu nói tin vào tình yêu vậy thì cô chẳng có gì để phải thắc mắc cả.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu lại nói là hắn chưa hẳn là tin vào tình yêu.
Câu nói này có vẻ hơi trừu tượng rồi.
Phó Vân Tiêu không ngẩng đầu lên, hắn chỉ múc một ít canh vào bát sau đó mới thản nhiên nói: “Chưa hẳn tin vào tình yêu có nghĩa là tôi tin trên đời này có tình yêu, thế nhưng không tin tình yêu sẽ liên quan đến tôi.”
Điều này Bạch Tô có thể hiểu được.
Thế nhưng Bạch Tô lại càng tò mò hơn, cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu: “Vậy Mộ Vãn Vãn thì sao? Trước kia Mộ Vãn Vãn là gì của anh?”
Phó Vân Tiêu suy nghĩ một lát sau đó nói: “Bạn gái.

Yêu thử.”
Thế nhưng chủ đề này không thích hợp để nghiên cứu sâu hơn.

Nếu như cô cứ cứng đầu cứng cổ tra hỏi rõ ràng thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Bạch Tô không phải là kiểu phụ nữ thích giữ chặt lấy quá khứ không buông.
Cô chỉ tận hưởng tình yêu bây giờ của mình.
Phó Vân Tiêu dừng lại vài giây sau đó mới chậm rãi nói với Bạch Tô: “Mẹ tôi từng yêu ông Phó, bà là một người sống theo cảm tính, vì thế khi người phụ nữ khác xuất hiện trong nhà của chúng tôi nói cho bà biết chân tướng mọi việc, lúc đó thực sự bà không thể chấp nhận được việc ông Phó có người phụ nữ khác, bà không thể chấp nhận được việc tình yêu của mình đã bị đổ vỡ.”
“Thực ra từ nhỏ tôi không hề cảm nhận được quá nhiều tình thương của ba.

Thế nhưng tôi tin tình yêu của ba mẹ.

Nhưng mà sau đó… sau khi mẹ tôi tự sát, tôi đã không còn tin vào tình yêu nữa rồi.”

“Còn tình cảm với Mộ Vãn Vãn thì chỉ vì cô ấy có rất nhiều tính cách mà tôi thích, nhiều hơn có thể là đây là một loại phản kháng khi ông Phó luôn gây sức ép trong chuyện tình cảm của tôi.”
Dường như Phó Vân Tiêu vẫn còn muốn tiếp tục bộc bạch hết tình cảm của mình.
Thế nhưng lúc Phó Vân Tiêu chuẩn bị nói tiếp thì Bạch Tô đã ngăn hắn lại, cô nắm lấy tay hắn và nói: “Không cần phải nói nữa, những chuyện này đều đã qua rồi.

Ông Phó đã từng yêu mẹ anh, mà mẹ anh cũng từng yêu ông Phó, chỉ là mọi chuyện sau đó thì ông Phó và người phụ nữ kia không đúng mà thôi.”
Sau khi Bạch Tô nói xong những lời này, bầu không khí bỗng rơi vào trầm mặc.
Bạch Tô không biết nên nói tiếp với Phó Vân Tiêu như thế nào nữa.
Nhưng mà cô không muốn Phó Vân Tiêu tiếp tục đắm chìm trong bầu không khí này nữa.
Bạch Tô múc cho mình một bát canh, sau đó bắt đầu hồi tưởng về quá khứ: “Tôi không hề có chút ấn tượng nào về ba tôi cả.

Tôi đã từng hỏi mẹ ba đang ở đâu, mẹ tôi nói ba đã mất rồi.”
“Hồi nhỏ tôi rất tin vào điều đó, sau này trưởng thành rồi tôi mới nhận ra thực ra có thể ba tôi chưa mất, bao nhiêu năm qua mẹ tôi chưa từng đi quét dọn mộ của ba một lần, trong nhà cũng chẳng có đồ đạc gì của đàn ông cả.
“Có thể là mẹ tôi rất hận ba nhỉ.”
“Nhưng mà thực ra trước khi gặp anh, sau khi rời xa Phó Cảnh Hoài thì tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng vào tình yêu rồi.”
Vốn dĩ Bạch Tô chỉ muốn lên tiếng nói với Phó Vân Tiêu một chút thế nhưng khi nói đến đây cô thật sự không thể nói tiếp được nữa.
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu, hắn nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, không nhịn được mà hơi mỉm cười sau đó đứng dậy khẽ hôn Bạch Tô.
“Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy em ngốc đến vậy.

Sao có thể vì an ủi người khác mà lại vạch vết sẹo của chính mình ra để bù đắp cho vết sẹo của người khác chứ.
Bạch Tô yêu hắn đến nhường nào thì cô mới có thể làm như vậy?
Phó Vân Tiêu vòng tay ôm Bạch Tô vào lòng, càng lúc càng ôm chặt hơn.
Vốn dĩ chỉ là một cái ôm bình thường của Phó Vân Tiêu thế nhưng Bạch Tô có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thẻ mình đang nóng dần lên, thấy thế Bạch Tô cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cô muốn thoát khỏi vòm ngực của Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng cô càng giãy giụa thì Phó Vân Tiêu lại càng ôm cô chặt hơn.
Thậm chí khi lên tiếng giọng nói của hắn còn hơi khàn khàn: “Đừng lộn xộn.”
Câu nói đó đã khiến Bạch Tô nhận ra chút khác thường của cơ thể Phó Vân Tiêu.
Cô vội vàng đứng thẳng người không dám động đậy nữa.
Phó Vân Tiêu lại bế cô lên sau đó đi vào trong phòng.
Ngoài trời không biết đã đổ mưa từ lúc nào, trong phòng thì tràn ngập cảnh xuân sắc.

Trong bệnh viện, Mộ Vãn Vãn nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ sau đó đi xuống giường.
Cô ta chậm rãi đi ra cửa rồi gọi điện thoại cho Thẩm Mạc Bá yêu cầu bây giờ phải đi làm thủ tục xuất viện cho cô ta.
Vốn dĩ là chẳng có bệnh tật gì cả, nhưng mà khi thấy những chuyện ân ái của Phó Vân Tiêu và Bạch Tô xuất hiện khắp mọi nơi thì thật sự khiến người ta vô cùng tức giận.
Cô ta lại còn giả bộ bị bệnh gì chứ?
Cô ta mang thai, Phó Vân Tiêu còn nghĩ rằng đó là đứa con của hắn! Hắn không hề quan tâm chút nào sao?
Được…
Không quan tâm đúng không? Hắn không quan tâm tới đứa bé này vậy thì khiến hắn chỉ còn lại duy nhất một đứa con này thử xem hắn có còn quan tâm tới nữa hay không!
Đều là tại Bạch Tiểu Bạch đã cản đường đứa bé trong bụng cô ta..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi