BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Sáng hôm sau, trời nắng.
Lúc Bạch Tô rời giường, cô cảm thấy xương cốt của mình mệt mỏi rã rời, mà sắc mặt của Phó Vân Tiêu ở bên cạnh lại lại rất hông hào.
Sau khi Phó Vân Tiêu mặc quần áo xong hắn liền xoay người, cầm chiếc cà vạt đưa cho Bạch Tô.
Sau đó nghển cổ lên yên lặng chờ đợi.
Khóe miệng hơi cong lên.
Bởi vì Phó Vân Tiêu là kiểu người đàn ông mang vẻ đẹp rất lạnh lùng, khi không cười còn khiến người ta cảm thấy có chút xa cách, nhưng khi mỉm cười thì lại càng khiến người khác mê mẩn hơn.
Bạch Tô bất lực nhìn Phó Vân Tiêu, cô không biết tại sao người đàn ông này lại bắt đầu kêu cô giúp hắn đeo cà vạt mỗi ngày.

Hắn muốn bồi dưỡng cô trở thành một người vợ toàn thời gian sao?
Bạch Tô đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, cô bất đắc dĩ nhận lấy cà vạt, vừa đeo cà vạt giúp hắn vừa nói: “Anh đang chuẩn bị bồi dưỡng tôi trở thành một người vợ toàn thời gian đấy à?”
“Em muốn làm vợ toàn thời gian thì làm, nếu như không muốn cũng chẳng sao cả.

Em cứ là em là được rồi.”
Lại là một lời nói đầy âu yếm.
Khiến cho Bạch Tô càng thấy xấu hổ hơn.
Gần đây Phó Vân Tiêu sến sẩm quá.
Mặc dù hắn không hề nói những lời quá ngọt ngào, chỉ là những câu nói bình thường thôi thế nhưng trong lòng Bạch Tô lại cảm thấy khá là ngọt ngào.

Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, sau khi đeo xong cà vạt cho hắn cô nói: “Lát nữa em đi đón Tiểu Bạch ở chỗ Tiểu Đồng sau đó đưa con bé đi nhà trẻ rồi sẽ đi làm.”
“Anh đi cùng em.”
Phó Vân Tiêu ngừng động tác lại, hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay.
“Đừng, bây giờ chúng ta còn đang ở đầu sóng ngọn gió, em cảm thấy chúng ta ít ở cùng nhau thì tốt hơn.
“Gần đây chúng ta ở cùng nhau nhiều mà, hơn nữa ở cùng nhau ở trong nhà đã rất kín đáo rồi.”
Phó Vân Tiêu thản nhiên nói.
Bạch Tô đột nhiên kinh ngạc mở to mắt, cô nhìn dáng vẻ cười gian của Phó Vân Tiêu, tức giận suýt cắn vào lưỡi thế nhưng cô không biết mình có thể nói gì với Phó Vân Tiêu được nữa.
Hắn… hắn có ý gì chứ.
Ở cùng nhau! Ý của cô không phải là ý đó…
Cuối cùng cô chỉ có thể trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu, cũng không muốn tiếp tục nói với Phó Vân Tiêu về vấn đề này nữa vì thế cô cầm áo khoác lên định đi ra ngoài.
Nếu như tiếp tục nói về vấn đề này với Phó Vân Tiêu thì cô sẽ rất lo lắng, tại vì sau đó Phó Vân Tiêu sẽ lại hành cô thêm một trận nữa thì cô sẽ không đi được mất.
Hình như dạo gần đây Phó Vân Tiêu ngày càng thèm muốn cô hơn rồi.
Mặc dù cơ thể của cô rất thành thực thế nhưng cô vẫn cảm thấy hai người nên kiềm chế hơn một chút.
Bạch Tô cầm túi xách, sau khi đeo kính râm và đội mũ chuẩn bị đi ra ngoài thì Phó Vân Tiêu cũng đi theo, hắn mở cửa xe sau đó nói với Bạch Tô: “Đi thôi, tôi đưa em đi.”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, lần này nghiêm túc nói: “Bây giờ bên ngoài đều đang mắng chửi chúng ta đó.

Để tôi tự đi đón Tiểu Bạch đi, như này tầm ngắm cũng hẹp đi một chút.”
Phó Vân Tiêu cũng nghiêm túc nắm lấy tay Bạch Tô: “Vốn dĩ tôi công bố chuyện tình cảm của hai chúng ta là vì tôi mong em có thể quang minh chính đại yêu tôi.

Nếu như điều đó mang rắc rối tới cho em thì tôi sẽ không cảm thấy vui nữa.”
“Vậy tôi đi làm việc, em đi đón Tiểu Bạch trước đi.
Nói xong câu đó, Phó Vân Tiêu cũng không ép Bạch Tô nữa.

Hắn đưa chìa khóa xe trong tay cho Bạch Tô còn mình thì lái một chiếc xe khác đi làm.

Phó Vân Tiêu vừa mới tới công ty liền kêu Lâm Đạt viết một bản thông cáo, thông báo cụ thể chuyện tình cảm của hắn và Bạch Tô.
Nhưng mà cách viết của Lâm Đạt rất cứng nhắc, sau khi Phó Vân Tiêu xem xong thì nhíu mày, hắn không hài lòng.
Hắn kêu Lâm Đạt sửa lại mấy lần thế nhưng vẫn không hài lòng.

Cuối cùng hắn đăng nhập weibo xong đăng lên mấy chữ: Nếu như không thể theo đuổi tnhf yêu vậy thì đời người thật vô nghĩa.


Cảm ơn sự thông cảm của những người có tình yêu.”
Đăng tải xong những lời đó hắn liền đăng xuất khỏi weibo.
Sau đó Phó Vân Tiêu lập tức triệu tập giám đốc của các bộ phận, phòng ban để mở cuộc họp, tuyên bố một số việc lớn.
Đầu tiên là lấy danh nghĩa của Bạch Tô quyên góp 5 cơ sở ý tế giúp các mẹ đơn thân thăm khám miễn phí.
Sau đó lấy danh nghĩa của Bạch Tiểu Bạch quyên góp với mong muốn ngày càng có nhiều trẻ em được tới trường hơn.
Cuối cùng Phó Vân Tiêu chỉ thành khẩn yêu cầu mọi người có thể để cho hắn và Bạch Tô có chút không gian riêng.
Không chỉ như thế, Phó Vân Tiêu còn lấy danh nghĩa của Mộ Vãn Vãn giúp cô ta thành lập riêng một công ty điện ảnh, đồng thời liên hệ với những doanh nghiệp top đầu của ngành.
Đó đều là những thương hiệu mà Mộ Vãn Vãn mong ước được hợp tác cùng, hơn nữa dựa vào sức ảnh hưởng của Mộ Vãn Vãn lúc này thì không thể với tới những thương hiệu đó.
Trước kia những điều đó là bởi vì yêu nên mới làm, sau này là do công việc của Mộ Vãn Vãn có chút khó khăn.

Phó Vân Tiêu đích thân gọi điện cho người phụ trách của những thương hiệu đó sau đó nói năng rất khiêm nhường.
Cuối cùng mới tiếp tục bàn bạc.
Sau khi làm xong những việc đó, Phó Vân Tiêu mới quay lại văn phòng để đợi những biện pháp cụ thể tiếp theo.
Hắn ngồi tựa dưng vào ghế, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì chuông điện thoại đột ngột reo lên.
Là Bạch Tô gọi tới.
“Lạ quá, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ bị nhiều phóng viên chặn đường lắm cơ, thế nhưng hôm nay mọi việc rất thuận lợi.

Tiểu Bạch ở trường cũng không bị ảnh hưởng gì.
Bạch Tôi vui vẻ nói trong điện thoại, giọng nói của cô còn rất thoải mái.
Khi Phó Vân Tiêu nhận được điện thoại của Bạch Tô, khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười, giọng điệu hơi đùa cợt: “Có lẽ là vì em ngụy trang tốt đấy.”
Bạch Tô suy nghĩ một lát sau đó nói: “Đúng, có lẽ là do tôi ngụy trang tốt,”
Nói xong Bạch Tô liền cúp máy sau đó cô đi về công ty.
Khi bước chân vào công ty cô liền cảm nhận được bầu không khí kỳ quái.


Mặc dù cô là vợ trước của Phó Vân Tiêu, thêm việc gần đây hai người họ yêu đương lại là chuyện mà ai cũng biết cả rồi.
Nhưng mà mấy hôm trước hai người toàn phải hứng tin tức xấu.

Sau khi Bạch Tô vào văn phòng thì ánh mắt xung quanh văn phòng đều đổ dồn về phía cô.
Thế nhưng hôm nay ánh mắt của mọi người lại tràn ngập ngưỡng mộ!
Bạch Tô cảm thấy hơi lạ… tại sao lại ngưỡng mộ chứ?
Cô buồn bực đi tới văn phòng tổng giám đốc.

Vừa mới tới cửa thì đụng phải Lâm Đạt, cô ấy nói: “Thật sự cảm thấy tổng giám đốc yêu thật rồi, vì cô mà làm những chuyện này>”
Lâm Đạt rất bận rộn, khi đi ngang qua người Bạch Tô cô ấy chỉ nói mỗi một câu.
Câu nói đó khiến Bạch Tô càng cảm thấy khó hiểu.
Bạch Tô vội vàng đuổi theo Lâm Đạt, hỏi xem Phó Vân Tiêu đã làm gì.
Kết quả khi nghe xong Bạch Tô liền đứng sững người, cô không biết bây giờ mình có thể phản ứng như thế nào!
Phó Vân Tiêu đang làm gì vậy?
Buổi sáng cô chỉ tỏ ra thấp thỏm một xíu thôi thế nhưng Phó Vân Tiêu lại nhận ra lời tỏ tình của hắn đã mang lại nhiều rắc rối cho cô nên vì cô mà đi làm từ thiện? Chỉ vì để có thể khiến cô có hình ảnh tốt trong mắt người đời?!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi