Bạch Tô nghe xong suýt nữa thì phun rượu vào mặt mọi người.
May mà cô kịp thời kiếm chế lại nhưng vẫn bị sặc đến mức ho khan.
Phó Vân Tiêu tốt bụng đưa cho Bạch Tô một ly nước để cô uống, nhưng mà...dường như mọi người không có ý định từ bỏ mà vẫn tiếp tục hỏi vẫn đề này.
Bạch Tô cảm thấy bản thân trước đây có khi quen nhầm Phó Vân Tiêu giả mạo, tại sao anh không giải thoát cho cô chứ?
“Trò chơi này nếu như em không nói sự thật thì có thể trừng phạt cái gì đó, như uống rượu em có thể uống.”
Bạch Tô giơ tay chuẩn bị tiếp nhận hình phạt, suy cho cùng trước mặt mọi người nói lần đầu tiên giữa cô và Phó Vân Tiêu cô thật sự không mở miệng nói được.
Từ Sắt dáng vẻ không ngờ Bạch Tô sẽ dùng cái cách này, lặng lẽ kéo rượu đem về hướng của mình nói: “Vốn dĩ lão nhị có chỉ số IQ rất cao nên mới chơi trò này.
Chị nói chúng em chọn đúng chị lẽ nào là chỉ để chị uống một ly rượu là xong sao?”
Bạch Tô ngại ngùng nói:
“Vậy thì đổi câu khác được không?”
Mặc dù lời này là nói với Từ Sắt nhưng cô lại nhìn Phó Vân Tiêu, cô hi vọng anh có thể giải vây giúp cô.
Kết quả Phó Vân Tiêu ngược lại nhàn nhã nhấc ly rượu lên uống cạn nói: “Câu hỏi này rất hay!”
Hỏi! Rất! Hay!
Bạch Tô thực sự muốn cắn đứt lưỡi! Đây sao là hay chứ!
Phó Vân Tiêu không cứu cô thì thôi đi lại còn cổ vũ người khác khơi lên chuyện riêng tư của hai người...Nếu anh đã thích chơi thì em sẽ chơi với anh.
“Ừm hừm.”
Bạch Tô ho nhẹ một tiếng, hắng giọng giống như đang suy nghĩ rồi từ từ mở miệng: “Lần đầu tiên à...Khá ít tư thế.”
Bạch Tô cố tình nhìn Phó Vân Tiêu nói.
Lần đầu tiên của cô và Phó Vân Tiêu thật sự rất ít tư thế, nhưng đó là vì cô quá chật với cả hôm đó cô rất mệt nên một hiệp xong thì ngủ luôn.
Ngày thứ hai mặt trời lên đỉnh đầu cô mới tỉnh, mà Phó Vân Tiêu sớm đã đi làm rồi.
Bạch Tô trầm mặc nhìn Phó Vân Tiêu một cái, dường như anh cũng chẳng để ý tới câu trả lời của cô.
Chỉ là nhấc ly rượu lên chậm rãi nói một câu: “Vậy chuyện giường chiếu sau này phải nhờ vào vợ rồi.”
Lập tức cả đám người bỗng cười ầm lên.
Sắc mặt Bạch Tô liền đỏ ửng lên, cô hung hăng trợn mắt nhìn Phó Vân Tiêu một cái nhưng anh lại thản nhiên như không có chuyện gì.
Mọi người tiếp tục chơi vòng hai.
Không biết cái trò truyền hoa này làm sao, cứ đến Phó Vân Tiêu không dừng mà dường như mỗi lần cứ đến Bạch Tô cô đều bị bắt trúng.
Cô đúng là đen đủ đường?
Những vấn đề mà mấy người này hỏi đúng là đa dạng đủ mẫu mã.
“Thích nhất bộ phận nào trên người Phó Vân Tiêu.”
Bạch Tô trả lời: “Mặt, vì đẹp trai.”
“Phó Vân Tiêu làm chị cảm động nhất là khi nào?”
Bạch Tô trả lời: “Lúc cho tiền.”
“Nếu như mà có cơ hội vượt quá giới hạn, chị có vượt không?”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, nhìn rất lâu trả lời: “Sẽ không.”
“Yêu Phó Vân Tiêu không?”
Câu hỏi cuối cùng này là vợ của lão đại hỏi, Bạch Tô uống rượu ngày càng nhiều, cũng ngày càng thả lỏng hơn.
Nhưng khi nghe câu này cô bỗng nghẹn họng, có chút do dự nhìn Phó Vân Tiêu.
Bên cạnh không biết từ lúc nào trầm lặng không một tiếng động, Thẩm Mạc Bá bỗng mở miệng: “Được rồi, trò này chơi tiếp sẽ không còn gì hay ho nữa, chúng ta đi ăn đồ gì đó đi.”
Vừa nói Thẩm Mạc Bá dẫn mọi người vào hướng phòng ăn.
Không biết là cố ý hay vô ý mà mọi người để Bạch Tô và Phó Vân Tiêu đi cuối cùng.
Sau khi trả lời những câu hỏi này xong Bạch Tô ngại không dám đối diện với Phó Vân Tiêu.
Vì vậy cô mượn cớ đi rửa tay rồi vội vàng chuồn mất.
Bạch Tô rửa tay xong, đi ra đúng lúc gặp Từ Sắt cũng đang rửa tay.
Bạch Tô theo bản năng gật đầu với Từ Sắt sau đó nhích sang một bên rời đi.
Trò chơi vừa rồi những câu hỏi kì quái đều là Từ Sắt bày ra để hỏi cô, là để nắn chỉnh cô.
Gặp mặt Bạch Tô vẫn không được tự nhiên.
Nhưng hình như lúc Bạch Tô đang rửa tay Từ Sắt đã cố ý nhích lại gần.
Anh ta vừa lấy giấy lau tay vừa ngượng ngùng nói: “Chị dâu, thật ngại quá, lúc đấy chúng em là muốn trêu lão nhị thôi không ngờ kết quả toàn là chị dính, thật xin lỗi.”
“Không sao.”
Bạch Tô lắc đầu.
Xong liền đi ra ngoài nhưng lúc đó Từ Sắt vẫn đi theo cô, vừa đi nhanh đuổi theo cô vừa nói: “Để lời xin lỗi có thành ý, em sẽ nói cho chị hai chuyện có liên quan đến lão nhị nhé?”
Bạch Tô quay đầu nhìn Từ Sắt một cái.
Từ Sắt trực tiếp mở miệng: “Nhìn lão nhị có vẻ phóng đãng nhưng lão nhị là người có nguyên tắc nhất hội.
Chị dâu là người phụ nữ đầu tiên nên thực sự có ý nghĩa đối với lão nhị.”
Bạch Tô nhịn không được cau mày...Vẻ mặt của Từ Sắt giống như đang đùa.
“Cái gì gọi là thực sự ý nghĩa? Không ý nghĩa anh ta còn có rất nhiều người phụ nữ khác?”
Bạch Tô ngẫm nghĩ nắm bắt từng chữ một.
“Cứ xem như tình một đêm đi, lão nhị cũng không biết người phụ nữ đó là ai.”
Từ Sắt nói xong câu này thì từ xa đã nhìn thấy mọi người đang nướng thịt, anh vội chạy qua đó làm Bạch Tô sững sờ tại chỗ rất lâu.
Thật là, cô đột nhiên phát hiện bản thân dường như không hề hiểu Phó Vân Tiêu, ngày trước cô giúp anh đuổi những người phụ nữa kia đi, thực tế không hề lên giường?
Vậy.....
Bạch Tô vẫn đang nghĩ thì cô nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang vẫy tay với mình, cô vội vàng đi tới gia nhập đội nướng thịt.
Thẩm Mạc Bá lần này lấy được loại rượu có mùi vị rất ngon, Phó Vân Tiêu uống một ly, Bạch Tô cũng uống một ly.
Bạch Tô bình thường uống rượu không được tốt cho lắm, không biết có phải vì rượu quá mạnh hay không mà cô vừa uống xong liền cảm thấy người tự nhiên nóng ran rất khó chịu.
Cô nói với Thẩm Mạc Bá mình không thoải mái lắm nên anh ta đã dẫn Bạch Tô vào trong phòng nghỉ ngơi.
Bạch Tô vào phòng đợi đến khi Thẩm Mạc Bá đi, cô vội vã chạy vào phòng tắm nhưng không biết tại sao cái nóng trong cơ thể vẫn không áp chế được.
Lúc cô mất hết sức lực nằm bò trên giường thì đột nhiên có tiếng điện thoại.
Trong điện thoại âm thanh của người đàn ông có vẻ trầm ấm mà dễ nghe, Bạch Tô không biết là ai gọi đến vì ý thức của cô lúc này có chút mơ hồ.
Chỉ là nghe đối phương nói cái gì mà cô ta không đi được, phải để cô ta ở trong phòng, cô sẽ mang người kia đến.
Sau đó cô nghe thấy tiếng mở cửa, cũng nhìn thấy người đàn ông kia.
Trong nháy mắt, sâu trong cô bỗng nổi lên một khát vọng vô cùng tận..