BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Bạch Tô nằm trên giường, cô cảm thấy mình như đang ở trong mơ, cô muốn mở mắt ra để xem mặt mũi của người đàn ông này, nhưng không biết vì sao anh ta trông rất không chân thật.
Đó là cảm giác nằm mơ.
Khi người kia bước vào, anh ta nói: “Em sơ suất thật đấy, để quên cả ví ở nơi uống rượu.”
Bạch Tô mơ màng vội nhận lấy ví tiền, cô cảm thấy hơi lo lắng trong lòng.
“Anh có mở ví của em ra xem không vậy?”
Giữa cô và Phó Vân Tiêu sẽ giữ riêng tư cho nhau, Phó Vân Tiêu chưa bao giờ lục xem đồ của cô, cô cũng không kiểm tra đồ của anh.
Do đó, trong ví của Bạch Tô có một bức ảnh chụp chung của cô với Bạch Tiểu Bạch, nhân lúc Phó Vân Tiêu đi vắng, cô sẽ nhìn Bạch Tiểu Bạch trong hình một chút.
“Trong đó có thứ gì không muốn cho anh thấy à?”
Đối phương hỏi.
“Không có...”
“Anh đi đi.”
Bạch Tô lắc đầu, vội nói: “Anh mau rời khỏi đây đi, em muốn đi ngủ.”
“Sức uống của em cũng không tệ, tại sao hôm nay em lại say như vậy hả.”
Bạch Tô nghe thấy những lời này bèn cẩn thận nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Cô không kìm được mà nháy mắt để nhìn kỹ mặt mũi của đối phương, sau đó nhìn đối phương một cách nghi ngờ.
Cô lẩm bẩm: “Phó Cảnh Hoài?”
Một lúc lâu sau, đối phương vẫn chưa trả lời cô.
Bạch Tô không biết vì sao cơ thể mình lại trở nên như thế này...!Thật ra qua nhiều năm như vậy, kể từ khi chuyện đó xảy ra, cô chưa lần nào mơ thấy những việc xảy ra lúc ấy.
Chỉ khi trời mưa, cô mới mơ thấy mình quỳ gối dưới đất rất lâu và không đứng dậy nổi, cơn mưa lớn xối ướt người cô, cô cứ quỳ xuống cầu xin Từ Trường Thư nói cho cô biết Phó Cảnh Hoài đã đi đâu.

Tại sao lần này...!cảnh tượng năm ấy lại hiện rõ trước mắt cô chứ.
Khi ấy cô đã uống rất nhiều rượu sau khi gặp Từ Trường Thư.

Sau đó, cô bị người khác đưa đến khách sạn.

Cô rất khát nước nên đã mở cửa đi ra ngoài để mua một chai nước từ máy bán hàng tự động, rồi quay về phòng.

Cô không đóng cửa, ngay khi uống nước xong và nằm xuống giường, một người đàn ông đi vào.
Người đàn ông đó cởi quần áo của cô ra, rồi nhẹ nhàng chiếm lấy cô.
Cô vô thức nghĩ đó là Phó Cảnh Hoài nên đã đáp lại anh ấy, thậm chí còn hỏi anh ấy có quý trọng cô sau khi đã chiếm được cô không.
Nhưng người đàn ông đó không nói một lời với cô.
Cô không thấy rõ gương mặt của người đó, nhưng cảm giác chất chồng lên nhau bây giờ cực kỳ giống một loại trải nghiệm nào đó trước đây.
Khi Bạch Tô cảm nhận được có một đôi tay di động trên người cô, người đó hỏi cô một câu: “Em rất yêu Phó Cảnh Hoài sao?”
Bạch Tô bỗng nhiên tỉnh táo lại và ngồi dậy nhìn đối phương: “Là chồng hả? Tại sao lại là anh? Tại sao anh lại đến phòng của em?”
Nhưng đối phương không trả lời Bạch Tô mà chỉ dịu dàng hôn lên trán của cô, rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới.
Cởi quần áo của cô...
Chiếm lấy cô...
Bạch Tô không biết nên miêu tả cảm giác lần này như thế nào.

Cô cực kỳ thẹn thùng, cực kỳ dè dặt, giống như đây là lần đầu tiên cách đây nhiều năm trước.
Sau đó, cô ngủ thiếp đi.
Nhưng cô chưa ngủ được bao lâu đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Cô vội vàng nghe máy, nhưng đối phương chỉ nói một câu: “Bạch Tô, mau đến bệnh viện đi, mẹ em có chuyển biến mới.”
Khi nghe câu này, Bạch Tô gần như là theo bản năng mặc quần áo vào, sau đó loạng choạng chạy ra ngoài.
Ý thức của cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cô nhớ rõ ràng là mình đã quay đầu nhìn thoáng qua người đang ngủ trên giường, nhưng cô lại không thể biết đó là Phó Cảnh Hoài hay Phó Vân Tiêu.

Cảm giác này giống như đang nằm mơ lúc rất buồn ngủ, rõ ràng là mơ thấy mình đã tỉnh nhưng lại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Bạch Tô hầu như là vịn tường đi suốt đoạn đường.

Khi cô tìm thấy xe của Phó Vân Tiêu, cô nhanh chóng mở cửa và lái xe xuống núi.
Cô muốn nhìn rõ con đường phía trước.

Không biết vì sao mà trên núi giống như nổi sương mù, lờ mờ không thể thấy rõ, cô bật đèn xe cũng không chiếu sáng được.

Lúc này điện thoại di động của cô lại reo lên.

Bạch Tô vừa nghe máy, người bên kia lập tức thúc giục: “Em đang ở đâu?”
“Tôi không biết, tại sao tôi không nhìn thấy gì khi lái xe vậy?”
Bạch Tô vội vàng trả lời đối phương.

“Dừng xe!”
Sau khi nghe Bạch Tô nói câu này, đối phương đột nhiên ra lệnh.
Bạch Tô gần như vô thức làm theo lời của đối phương, sau đó người đó lần lượt nói từng bước cho Bạch Tô, bảo cô kết bạn với mình và gửi chia sẻ vị trí chung ngay lúc này.
Bạch Tô vội vàng gửi rồi tiếp tục lái xe về phía trước, không biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ mình, cô hơi lo lắng, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng “loảng xoảng”.
Ngay sau đó, Bạch Tô không biết gì nữa.
...
Khi Phó Cảnh Hoài lái xe đi tìm Bạch Tô theo vị trí được chia sẻ, anh ấy sợ đến nỗi run tay.

Xe của Bạch Tô đâm vào rào chắn trên núi, nghiêng ngả thiếu chút nữa là rơi thẳng xuống vực thẳm!
Phó Cảnh Hoài mở cửa xe và khi nhìn thấy Bạch Tô, anh ấy càng tức giận đến mức run rẩy toàn thân!
Trên người cô nổi đỏ khác thường.

Anh ấy kiểm tra sơ qua thì phát hiện, đây rõ ràng là do dùng một loại thuốc gây ảo giác để hỗ trợ chuyện giường chiếu gây ra!
Ai đã cho Bạch Tô uống loại thuốc này?!
Còn có thể là ai nữa!
Phó Vân Tiêu!
Vừa nghĩ đến cảnh tượng Phó Vân Tiêu chiếm Bạch Tô ngay trên xe để ra oai với mình vào lần đầu tiên gặp mặt, Phó Cảnh Hoài đã hận đến mức nghiến răng!
Người đàn ông này coi Bạch Tô là gì?

Công cụ để đàn ông trút giận ư?
Tại sao Bạch Tô lại uống loại thuốc này?!
Nhưng bây giờ không còn thời gian để trì hoãn nữa, Phó Cảnh Hoài ôm Bạch Tô ra khỏi xe đến xe của mình, rồi nhanh chóng lái xe tới bệnh viện.
Anh là bác sĩ chuyên về tim não nên không hiểu những điều này.

Trên đường đi, anh đã gọi liên tiếp mười cuộc gọi đoạt mạng cho bạn thân của mình.

Khi Phó Cảnh Hoài ôm Bạch Tô xuất hiện trong phòng khám nội khoa, một người bác sĩ mặc áo khoác trắng trông vừa lịch sự vừa không đứng, anh ta ngáp ngủ nhìn Phó Cảnh Hoài.
“Nhanh lên, khám bệnh cứu người!”
Phó Cảnh Hoài cảnh cáo.
Đối phương chỉ nhìn lướt qua Bạch Tô rồi đáp: “Với dáng vẻ hiện tại của người bệnh, rõ ràng tác dụng của thuốc đang biến mất.

Cậu dùng phương pháp nguyên thủy để giải độc à?”
Đối phương chế giễu nhìn Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài lườm anh ta: “Bạch Thiệu, đừng nói vô nghĩa.”
“Đến khi trời sáng thuốc này sẽ tự nhiên tan mất, không cần kê đơn thuốc, chỉ cần ngủ một giấc là được, trạng thái hiện tại của người bệnh là đang ngủ.

Không biết chạy tới đây làm gì, theo lý mà nói thì nên ở trên giường mới đúng.”
Người được gọi là Bạch Thiệu phân tích..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi