BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Sau khi ra ngoài, Bạch Tiểu Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ, nói với mọi người là mình còn có suất diễn nên không thể ở đây, bèn vội vàng rời đi.

Erica im lặng cùng Bạch Tiểu Bạch lên xe, nói với Phó Vân Tiêu và Bạch Tô: “Con đi đưa chị gái, sau đó lại kêu tài xế chở con về nhà.” Nói xong, cậu bé không chờ Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đồng ý đã nhanh chóng nhảy lên xe, vẫy tay với hai người.

Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn cậu bé.
Chiếc xe chậm rãi chạy đi, Bạch Tô mới quay sang nhìn Phó Vân Tiêu: “Anh đã nghĩ tên cho Erica từ khi nào?”
“Mấy năm trước thì phải, tôi nghĩ khi nào em sinh con trai cho tôi thì sẽ đặt tên như thế.” Phó Vân Tiêu bình thản nói.

Bạch Tô không nhịn được muốn cười.

Mấy năm trước… Mấy năm trước, Phó Vân Tiêu đã nghĩ đến chuyện tương lai của họ rồi sao? Thoạt nhìn Phó Vân Tiêu không phải là loại người lưu luyến tình yêu, nhưng nhớ tới hành động của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô lại cảm thấy Phó Vân Tiêu chính là mẫu người vô cùng thâm tình.
Bạch Tô nói: “Chúng ta về thôi.”
Phó Vân Tiêu và Bạch Tô chậm rãi đi đến chỗ đậu xe.

Họ cùng nhau lên xe, Bạch Tô chủ động nắm tay Phó Vân Tiêu, đan mười ngón tay với nhau, sau đó nhìn anh nói: “Tôi nghĩ sau này ở bên anh thì ký ức của tôi sẽ dần dần trở về.”
“Nếu em không nhớ lại thì cũng không sao, chúng ta có thể sáng tạo ký ức mới.” Phó Vân Tiêu nói.
Bạch Tô nở nụ cười, sau đó lẳng lặng tựa lưng lên ghế.

Hai người không nói gì nữa, Bạch Tô cũng không nói chuyện, chỉ tựa vào ghế nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nhớ lại mọi chuyện.


Chuyện hôm nay, chỉ cần ngẫm lại cũng đủ khiến cô mỉm cười.
“Cảm ơn anh, Phó Vân Tiêu.” Bạch Tô nhìn anh nói.
Phó Vân Tiêu quay sang nhìn cô: “Không cần cảm ơn, tôi cũng phải cảm ơn em, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời tôi.” Nói xong, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu đan mười ngón tay vào nhau, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mãi đến khi tài xế lái xe về nhà, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô mới xuống xe, Bạch Tô vào nhà thì lập tức vào nhà tắm, Phó Vân Tiêu vào thư phòng xem mấy thứ.

Chờ sau khi Bạch Tô ra phòng tắm, thấy thư phòng của Phó Vân Tiêu sáng đèn, cô bèn vào thư phòng tìm Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu đang đọc sách, Bạch Tô đương nhiên không quấy rầy.

Chẳng qua khi Phó Vân Tiêu chú ý thấy Bạch Tô vào phòng thì ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Em đưa cuốn sách bên cạnh em cho tôi.”
Bạch Tô nghi hoặc nhìn cuốn sách đó, đưa cho Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu không ngẩng đầu lên mà nói: “Em lật đến trang 15.”
Bạch Tô lật đến trang 15 theo yêu cầu của anh.

Cô phát hiện trang thứ 15 là… tiêu đề “Nhân Danh Tình Yêu”.
Phó Vân Tiêu lại nói: “Em lật tiếp tới trang 150.”
Bạch Tô tiếp tục lật sách, phát hiện tiêu đề trên trang này là: Cầu Hôn Em.
Ban đầu cô còn không có cảm giác gì, nhưng khi thấy mấy chữ “cầu hôn em”, Bạch Tô vẫn hơi ngây người.

Cô khó hiểu nhìn Phó Vân Tiêu… Cầu hôn? Dùng cách này ư? Bạch Tô giả vờ không hiểu.

Cách này chẳng lãng mạn gì cả.

Bạch Tô đặt cuốn sách lại chỗ cũ, không hề đáp lại Phó Vân Tiêu.

Ai dè Phó Vân Tiêu cũng không sốt ruột, trực tiếp khép văn kiện lại rồi đi đến bên cạnh ôm Bạch Tô: “Chúng ta đi ngủ thôi, đã khuya rồi.”
Bạch Tô thoáng ngẩn người.

Vừa rồi Phó Vân Tiêu cầu hôn cũng thật là mờ nhạt, chỉ tùy tiện kêu cô lật sách, sau đó thấy một dòng chữ nhân danh tình yêu, kế tiếp là cầu hôn em, cũng không hỏi cô có đồng ý hay không, bây giờ Phó Vân Tiêu lại thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bạch Tô cau mày không vui, cũng không biết Phó Vân Tiêu đang làm gì, nhưng cô nghĩ địch bất động ta bất động, thế là cô cùng Phó Vân Tiêu đi vào phòng ngủ.
Sau khi về phòng ngủ, Phó Vân Tiêu bèn vào nhà tắm tắm rửa.


Lúc Phó Vân Tiêu vừa mở cửa phòng tắm, Bạch Tô gọi anh: “Phó Vân Tiêu, anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Phó Vân Tiêu biểu hiện quá bình tĩnh, Bạch Tô đã mất kiên nhẫn.
Nghe vậy, Phó Vân Tiêu khó hiểu quay sang nhìn cô: “Tôi nên nói gì với em?”
Bạch Tô nhíu mày nhìn anh: “Không sao, anh không muốn nói thì đi tắm đi.” Hiển nhiên là bất mãn.
Phó Vân Tiêu tiếp tục giả vờ hồ đồ nhìn Bạch Tô, đáp: “Được rồi.” Nói xong, anh xoay người vào nhà tắm.
Bạch Tô tức giận.

Cô quyết định đi ngủ, không quan tâm Phó Vân Tiêu.

Còn mặc đồ ngủ xinh đẹp gì nữa.

Bạch Tô đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, chuẩn bị mở tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ bình thường để thay.

Ai dè vừa mở tủ quần áo thì một hộp quà rơi xuống.

Bạch Tô khó hiểu mở hộp quà, phát hiện bên trong là một chiếc vòng cổ, còn có một tờ giấy viết: Gả cho tôi.
Bạch Tô nhìn vòng cổ, kim cương lấp lánh đắt đỏ, nhưng nào có chuyện không có nhẫn mà đòi cầu hôn? Cô đương nhiên là không muốn gả, cũng không muốn trả lời, trực tiếp đặt vòng cổ vào trong hộp.
Có điều vì biểu hiện này nên cô quyết định mặc bộ đồ ngủ này.

Sau đó cô đóng tủ quần áo, nằm lên giường, bật máy chiếu muốn xem điện ảnh một lát.

Nhưng vì không có điều khiển ở gần đó nên cô lại ngồi dậy đi tìm điều khiển.
Bạch Tô mở ngăn kéo chuẩn bị tìm điều khiển, không ngờ lại thấy một hộp quà.

Trong hộp quà là một chiếc vòng tay, bên dưới cũng có tờ giấy viết: Gả cho tôi.

Bạch Tô nở nụ cười.

Nhưng… Nào có người cầu hôn bằng vòng tay? Đương nhiên là không gả.
Bạch Tô lấy điều khiển mở máy chiếu, trên máy chiếu hiện lên đoạn clip cắt ghép từ hình ảnh trong quá khứ.

Xem chất lượng video có thể nhận ra là từ camera trong sân, hơn nữa đều là cảnh tượng ngày thường rất tự nhiên, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu cùng nhau đi làm, cùng nhau về nhà.

Trang phục mỗi ngày khác nhau chứng minh là nhiều ngày khác nhau.

Đôi khi lúc trở về hai người trò chuyện, hoặc là làm việc đều có thể phân biệt ra đã qua ngày khác.

Thoạt nhìn là những ghi chép rất nhàm chán… Nhưng Bạch Tô càng xem càng muốn khóc.

Bởi vì từ nét mặt của mình, cô đã nhận ra lúc đó mình đã nhìn Phó Vân Tiêu bằng đôi mắt sáng ngời.
Cô yêu anh ấy.
Sau khi Bạch Tô xem xong đoạn video này, màn hình bỗng xuất hiện một dòng chữ: Trong khoảng thời gian bình dị ấy, vì em mà trở nên sống động.

Trước kia tôi truy đuổi oanh oanh liệt liệt, nhưng bây giờ tôi lại muốn bảo vệ cho sự bình yên của em..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi