Xem xong video, Bạch Tô không thể bình tĩnh được nữa.
Cô có thể hiểu được ý nghĩa của video này.
Người khác đều cho rằng cuộc sống bình dị sẽ khiến tình yêu hao mòn, song ở chỗ Bạch Tô và Phó Vân Tiêu, cuộc sống bình dị mới càng quý giá.
Bởi vì… họ đã trải qua quá nhiều chuyện, thật sự khiến người ta khó chịu.
Bạch Tô im lặng xem, nước mắt bất giác rơi xuống.
Cô muốn đi tìm khăn giấy, đến chỗ hộp khăn giấy mới phát hiện bên cạnh là kim cương được xếp hành hình trái tim, rõ ràng là đang cầu hôn.
Bạch Tô sửng sốt… Mỗi một lần đều như đang bày tỏ cầu hôn, hơn nữa dường như Phó Vân Tiêu đã tính toán kỹ lưỡng mỗi bước đi của cô, làm gì cũng sẽ gặp bất ngờ.
Bạch Tô bỗng tò mò, rốt cuộc anh là thần cơ diệu toán, đã tính toán hết hay là do sắp đặt tỉ mỉ? Bạch Tô tìm kiếm chung quanh phòng ngủ, chợt phát hiện không phải là thần cơ diệu toán, mà là sắp đặt tỉ mỉ.
Bên giường của cô cũng có hoa hồng.
Chờ đến khi cô đi ra mới phát hiện cả vườn sau đặt đầy hoa hồng, biến thành biển hoa hồng.
Mà trong ngõ ngách của căn phòng đều có những bất ngờ, tất cả đều là hộp quà, hoặc là những thứ được biểu đạt chu đáo.
Bạch Tô ngây người.
Cô kinh ngạc về phòng, ngồi trên giường thật lâu không thể bình tĩnh.
Cô rất cảm động, rất vui vẻ.
Cô không biết nên đối mặt với Phó Vân Tiêu như thế nào.
Tình yêu của Phó Vân Tiêu, sự dụng tâm của Phó Vân Tiêu thoạt nhìn quá nặng trĩu.
Đúng lúc này, tiếng nước trong phòng tắm ngưng bặt, Phó Vân Tiêu rời khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa hỏi Bạch Tô: “Em đã thấy hết chưa?” Giọng thản nhiên như đang hỏi thời tiết hôm nay.
Thấy Phó Vân Tiêu ra vẻ thản nhiên, Bạch Tô cau mày nói: “Thấy rồi, thì sao?” Cô cũng muốn giả vờ không quan tâm.
Phó Vân Tiêu cũng biết Bạch Tô đang giả vờ.
Anh đi đến trước mặt Bạch Tô, nhẹ nhàng hỏi: “Tâm trạng của em lúc này thế nào?”
Bạch Tô mỉm cười: “Tạm được, không rõ anh Phó muốn biểu đạt điều gì.”
Ừm… Nói thế cũng đúng.
Chung quy Phó Vân Tiêu muốn cầu hôn, hoa tươi đã bày ra, kim cương cũng bày ra, lời nói cảm động cũng có, trang sức hầu như đã tặng hết, nhưng dù gì cũng phải có một cái nhẫn chứ, không có nhẫn thì định cầu hôn kiểu gì?
Bạch Tô mỉm cười ung dung nhìn Phó Vân Tiêu, chờ câu trả lời của anh.
Phó Vân Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêm túc nói: “Tôi đã từng muốn cầu hôn em một cách xa hoa lộng lẫy nhất thế giới, nhưng xin lỗi em, tôi không thể làm thế.”
Anh thoáng dừng một chút mới nói với Bạch Tô: “Nếu làm vậy thì tôi nghĩ chắc chắn sẽ gây chấn động, nhưng bây giờ tôi bị rất nhiều người theo dõi, vì làm kinh doanh nên gây thù chuốc oán khắp nơi, mà em cũng sẽ bị người khác đố kỵ.
Em đã chịu quá nhiều đau khổ, cho nên giữa lãng mạn và an toàn thì tôi chỉ có thể chọn an toàn.”
Nghe vậy, cổ họng Bạch Tô như bị tắc nghẽn.
Cô không kìm nén nổi muốn khóc, nhưng vẫn phải giả vờ như không để ý nói: “Ừm… Rồi sao nữa?”
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng nhìn Bạch Tô, nghiêm túc nói: “Cho nên… Gả cho tôi đi.”
Phó Vân Tiêu bất ngờ quỳ một gối xuống đất, cầm nhẫn giơ lên trước mặt Bạch Tô.
Bạch Tô còn chưa kịp hoàn hồn, cũng chưa kịp nói đồng ý thì Phó Vân Tiêu đã đeo nhẫn vào tay cô.
Bạch Tô sửng sốt… Chưa gì hết, chiếc nhẫn đã nằm trên tay cô.
“Tôi còn chưa nói đồng ý đâu.” Nhìn vẻ mặt tự tin của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm.
Song cô vừa dứt lời thì nụ hôn của Phó Vân Tiêu đã rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào môi Bạch Tô, cảm xúc mềm mại truyền đến khiến Bạch Tô không nhịn được mềm nhũn, hơi thở dồn dập, thậm chí không kịp nói đồng ý thì suy nghĩ đã biến thành hành động.
Hôm sau, khi Bạch Tô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Bạch Tô vươn tay chạm vào bên cạnh, phát hiện Phó Vân Tiêu đã không ở trên giường.
Cô sửng sốt một chút, nhanh chóng xuống giường, phát hiện Phó Vân Tiêu đã ngồi dưới lầu.
Thấy Bạch Tô đi xuống, Phó Vân Tiêu mới đặt văn kiện xuống, nhìn cô dịu dàng nói: “Đi rửa mặt rồi ăn cơm.”
Bạch Tô cảm thấy thật hạnh phúc.
Trước kia cô cứ cảm thấy hạnh phúc cũng có hình thức, nhưng bây giờ mới phát hiện, thực ra hạnh phúc không cần bất cứ hình thức gì, hạnh phúc chính là khi mình yêu đúng người, cho dù mỗi ngày đều nói chuyện nhàm chán với anh, làm chuyện vô vị với anh, thậm chí đối phương nói một câu bình thản mình cũng sẽ hạnh phúc.
Bạch Tô vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau khi rửa xong, cô lau nước trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương.
Mặc dù không thay đổi gì so với trước kia, nhưng Bạch Tô có thể nhận thấy sắc mặt mình trở nên hồng hào, hơn nữa khóe môi bất giác cong lên, nở nụ cười khẽ.
Bạch Tô cười một chút rồi nhanh chóng hoàn thành công đoạn dưỡng da, lúc này mới ra ngoài.
Trên bàn ăn đã đặt đầy thức ăn, cô ngồi đối diện Phó Vân Tiêu.
Động tác dùng bữa của Phó Vân Tiêu rất tao nhã.
Bạch Tô chỉ ăn mấy miếng rồi ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu.
Lúc Phó Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn mình, cô lại nhanh chóng dời mắt.
Lặp lại mấy lần như thế, dường như Phó Vân Tiêu cũng không hỏi han, không thấy dấu hiệu phát hiện, Bạch Tô cho rằng Phó Vân Tiêu không biết mình đang nhìn lén anh.
Ai dè khi cô đang định nhìn Phó Vân Tiêu thì anh bỗng nói: “Muốn nhìn tôi thì còn nhiều thời gian, bây giờ ăn cơm trước đi.
Mặc dù tôi biết tôi ngon hơn cơm, nhưng nếu em còn tiếp tục như thế thì em sẽ không thể ăn hết bữa cơm này đâu, tôi sẽ ăn em trước.”
Bạch Tô tức khắc đỏ mặt, vội cúi đầu giả vờ giả vịt ăn cơm.
Phó Vân Tiêu mỉm cười sâu hơn.
Đến khi Bạch Tô ăn no bụng, bỗng thấy mấy người vào nhà..