Cô sợ chính bản thân mình sẽ bật khóc, đứng thẳng dậy, nhìn sang Phó Vân Tiêu nói một câu: “Bụng em không được thoải mái, em đi nhà vệ sinh một chút.”
Phó Vân Tiêu gật đầu, Bạch Tô mau chóng rời đi
Cô cứ nghĩ rằng mình bình tĩnh đủ lâu rồi nhưng lúc quay lại, đúng lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch diễn đoạn tìm lại được ba mẹ.
Cô bé bay qua chỗ con thiên nga trắng, khuôn mặt vui vẻ sáng bừng, cất giọng trong trẻo: “Ba! Ba! Ba!”
Sau đó lại nói thêm: “Con biết là con cũng có ba mà!”
Bạch Tô quả thật không kìm nén được! Những áy náy trong lòng cô cũng như được dâng trào lên! Vốn dĩ cô luôn cảm thấy mình mắc nợ Bạch Tiểu Bạch, cô nợ con bé quá nhiều!
Bây giờ!
Bây giờ nhìn thấy con gái mình nỗ lực diễn trên sân khấu, cô đứng dưới lại giả vờ không quen con bé...
Thật là tàn nhẫn.
Bạch Tô quyết định rồi! Cô sẽ nói cho Phó Vân Tiêu, Bạch Tiểu Bạch là con gái cô, lúc đó để trị bệnh cho mẹ và nuôi dưỡng con gái mà đã bị ép gả cho Phó Vân Tiêu! Cô không muốn cách xa con của mình nữa.
Truyện Bách Hợp
Muốn ly hôn trước thời hạn.
Bạch Tô quay người lại, nhìn chăm chú vào Phó Vân Tiêu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Chồng, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bạch Tô hít một hơi sâu nói.
Phó Vân Tiêu cũng xoay người lại, nhìn Bạch Tô: “Có chuyện gì?”
“Em...”
Bạch Tô vừa định mở miệng, bỗng nhiên có giọng nói truyền đến: “Thật xin lỗi, tôi đến muộn rồi, làm phiền nhường bước, cho tôi vào ngồi một lát.”
Giọng nói này là của Vương Tiểu Đồng, lúc Bạch Tô quay đầu lại, Vương Tiểu Đồng cười với cô, trực tiếp ngồi ở vị trí “phụ huynh em Bạch Tiểu Bạch”.
Sau đó còn lên tiếng chào hỏi Bạch Tô đang ngồi phía trước: “Hi, thật trùng hợp.”
Bạch Tô gật đầu, lúc quay lại nhìn lên sân khấu, vở kịch đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Bây giờ cô không thể ly hôn với Phó Vân Tiêu, cô vẫn còn cần tiền, cô còn chưa tích góp đủ tiền...!Tất cả những thứ đã nói trước kia và ý nghĩ muốn ly hôn là không có lý trí, là cô sai.
Một khi ly hôn, Bạch Tiểu Bạch sẽ chẳng thể nào đi học ở một trường mẫu giáo tốt, còn mẹ cô cũng chẳng thể nào chữa khỏi bệnh.
“Vừa nãy em định nói gì?”
Trên sân khấu, khúc nhạc kết thúc vang lên, điệu nhảy cũng đã kết thúc rồi.
Phó Vân Tiêu chậm rãi hỏi, giọng nói trầm thấp của anh rất quyến rũ, nghe vô cùng có sức hấp dẫn.
Bạch Tô lại chỉ mỉm cười nhẹ, lắc đầu một cái, chỉ lên Bạch Tiểu Bạch phía trên sân khấu nói: “Chồng, em muốn nói với anh, cô bé thiên nga đứng chính giữa sân khấu là con bạn thân của em- Vương Tiểu Đồng.”
“Em nói đến Bạch Tiểu Bạch?”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tiểu Bạch trên sân khấu, nhíu mày suy tư, lại nhìn vào Bạch Tiểu Bạch.
“...”
Trong lòng Bạch Tô vô cùng hỗn loạn!
Bạch Tiểu Bạch! Lại nói với Phó Vân Tiêu tên của mình rồi!
Sao mình có thể...
Bạch Tô ngượng ngùng cười, ho khan nói:: “Ừm, Bạch Tiểu Bạch.”
“Vì sao con của Vương Tiểu Đồng lại mang họ của em?”
Phó Vân Tiêu lại hỏi lại Bạch Tô, chỉ là ánh mắt đã u ám đến khó lường.
“Em giấu anh, cùng bạn em sinh đứa nhỏ ra?”
Phó Vân Tiêu lại mở miệng, Bạch Tô lập tức muốn ngã ngửa...lời nói của Phó Vân Tiêu đúng là làm cô không đỡ nổi!
Làm sao để giải thích đây? Đứa nhỏ này!
Bạch Tô âm thầm cắn răng, nhìn sang Vương Tiểu Đồng, chỉ có thể nói thầm trong lòng: Vương Tiểu Đồng, tớ có lỗi với câu rồi.
“Haha, chồng, anh biết nói đùa thật đấy! Đứa bé này không phải con của em, là con của Vương Tiểu Đồng và anh họ của em.”
“Anh họ em họ Bạch, vậy nên Tiểu Bạch mới mang họ Bạch.”
“Anh lại không biết là em có anh họ đấy.”
Lúc Phó Vân Tiêu nói câu này, lại quan sát vẻ ngoài của Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tô chỉ đành tiếp tục nói dối: “Anh...anh họ em đã mất rồi! Qua đời do tai nạn xe! Haizz, nói ra thì rất thê thảm, Vương Tiểu Đồng và anh họ em vẫn chưa kết hôn, vừa mới chuẩn bị kết hôn, anh họ em đã gặp chuyện rồi mất.
Chỉ để một mình Vương Tiểu Đồng nuôi đứa nhỏ lớn.”
Cũng may...Bạch Tô không có anh họ.
Nếu không thì mấy câu qua đời do tai nạn xe này, cô thật sự không nói nổi.
Phó Vân Tiêu chăm chú quan sát Bạch Tô mấy giây, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Bạch Tô từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng nói với Phó Vân Tiêu: “Chồng, không biết bụng em hôm nay bị làm sao, em muốn vào nhà vệ sinh.”
Nói xong, Bạch Tô cũng rời đi lần nữa.
Sau khi Bạch Tiểu Bạch hạ màn trên sân khấu, cũng muốn đi tìm Bạch Tô nhưng lại phát hiện Bạch Tô đã rời đi rồi...nhưng mà vẫn may, chú vẫn còn ở lại.
Cô bé mau chóng chạy đến trước mặt Phó Vân Tiêu, ngoan ngoãn gọi: “Chú.”
Phó Vân Tiêu hạ mắt xuống, nói “ừm”.
Lại nói tạm biệt: “Mẹ của cháu đến rồi, chú đi trước đây, cháu biểu diễn rất tốt.”
Đây chắc chắn là lời khen, lời biểu dương lớn nhất mà Phó Vân Tiêu dành cho trẻ em.
Kết quả, Phó Vân Tiêu vừa đi được một bước, Bạch Tiểu Bạch đã mau chóng đi đến trước mặt Phó Vân Tiêu, khuôn mặt trong sáng nhỏ nhắn ngẩng lên, ngây thơ nói.
“Chú ơi, cháu còn có một chuyện chưa nói hết.”
“Cháu nói đi.”
Phó Vân Tiêu cũng không biết tại sao mình lại có thể kiên nhẫn khó tin với cô bé trước mặt này.
“Chú, chú có thể cưới mami của cháu, trở thành daddy của cháu không.”
“Mami của cháu?”
Phó Vân Tiêu cau mày, quay đầu lại nhìn Vương Tiểu Đồng, người mặc một chiếc quần rộng, chiếc áo T-shirt đơn giản, đeo chiếc kính gọng đen, vừa nhìn đã biết là một bác sĩ kia.
Không phải là gu mà anh thích.
Hơn nữa, anh cũng không thích giúp người ta chăm sóc mẹ con đơn thân.
“Này cô bé, cưới mẹ cháu thì không được rồi, chú đã có vợ.”
“Chú ơi! Chú có thích cháu không? Chú thấy cháu có đáng yêu không? Xinh đẹp không?”
Bạch Tiểu Bạch hoàn toàn không hề để ý đến mấy câu nói của Phó Vân Tiêu, ngẩng đầu lên, còn nháy mắt với Phó Vân Tiêu.
Bạch Tiểu Bạch vô cùng tự tin với vẻ ngoài của mình, trong nhà trẻ còn có mấy bạn nam hay tặng cô bé đồ ăn.
“Cháu rất đáng yêu, cũng rất xinh xắn.”
Mi mắt của Bạch Tiểu Bạch hơi giống Bạch Tô, dĩ nhiên Phó Vân Tiêu cảm thấy xinh đẹp đáng yêu rồi.
“Mẹ của cháu cũng rất đáng yêu, rất xinh đẹp, chú lấy mẹ cháu đi, cháu không có daddy.
Daddy của cháu ở trong rừng sâu, không thấy về nhà.
Cháu muốn có một daddy.”
Bạch Tiểu Bạch chu môi, dáng vẻ nói chuyện rất nghiêm túc.
Phó Vân Tiêu không nhịn được nhướn mày: “Cho nên cháu muốn có một daddy à?”
“Bây giờ có hai người mẹ, vậy thì daddy chắc cũng có thể có hai người!”
Bạch Tiểu Bạch nghiêm túc đếm lại, chắc chắn là hai nên mới nói ra.
Vương Tiểu Đồng đến rất đúng lúc, cô ấy nhìn thấy Phó Vân Tiêu và Tiểu Bạch nói chuyện, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Đúng là không thể đoán được, cô nhanh chóng đi đến trước mặt Phó Vân Tiêu.
Gật đầu với Phó Vân Tiêu, trực tiếp ôm lấy Bạch Tiểu Bạch: “Đi thôi, con múa đẹp lắm, mami đưa con đi ăn đồ ăn ngon.”
Vương Tiểu Đồng nói xong, muốn bế Bạch Tiểu Bạch rời đi.
Kết quả, Bạch Tiểu Bạch lại không chịu, giãy giụa trong lòng: “Đợi một chút, chúng ta gọi daddy đi cùng đi.”
Daddy?
Vương Tiểu Đồng ngây người, quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Phó Vân Tiêu!.