BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Vương Tiểu Đồng nghe xong câu thì cảm thấy lo sợ, mau chóng nhìn đến hướng bên kia, thật may....Bạch Tô không có ở đó.
“Được rồi, được rồi.

Ngoan, Tiểu Bạch ngoan, không được tùy tiện giúp mami tìm daddy nữa.”
Câu nói của Vương Tiểu Đồng rất dễ gây hiểu lầm, mami tìm daddy, trông giống như là đang giúp cô tìm nhưng lại giống như mẹ thật vậy.
Nói xong, Vương Tiểu Đồng lại gật đầu với Phó Vân Tiêu, bế Bạch Tiểu Bạch đi ra ngoài cửa.
Cô cố ý đi thật nhanh....tránh làm cho Phó Vân Tiêu nghi ngờ.
Bạch Tô kiếm cớ đi đến nhà vệ sinh, nhưng vẫn luôn ở bên ngoài hội trường đi đi lại lại, lúc cô đi không biết được bao nhiêu vòng, bỗng nhiên thấy Vương Tiểu Đồng bế Bạch Tiểu Bạch đi về hướng mình.
Cô cẩn thận quan sát, thấy không có Phó Vân Tiêu nên mới đi lên, chỉ nói mấy câu với Vương Tiểu Đồng, bảo cô ấy mau chóng đưa Bạch Tiểu Bạch rời khỏi chỗ này.
Bạch Tiểu Bạch lại mở to đôi mắt sáng long lanh, nhìn Bạch Tô một cách vui vẻ.
“Mami, con vừa tìm một daddy mới.”
“Daddy nào chứ?”
Bạch Tô nhíu mày, vừa nhìn Bạch Tiểu Bạch, vừa quan sát xung quanh bằng đôi mắt đầy cảnh giác.
“Chính là cái chú đó.”
“Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu!”
Vương Tiểu Đồng lập tức nhắc nhở: “Người mà Tiểu Bạch nhận là daddy mới chính là Phó Vân Tiêu, tớ sẽ đưa con bé đi trước.”

Tránh làm cho Bạch Tô thêm phiền phức...Câu này, Vương Tiểu Đồng cũng không dám mở miệng.
Bạch Tiểu Bạch cũng không còn nhỏ nữa, nói quá nhiều...!trong lòng con bé sẽ ngày càng hiểu rõ.
Bạch Tô cũng hiểu ý, gật đầu với Vương Tiểu Đồng, để cho cô ấy đưa Bạch Tiểu Bạch rời đi.
Cho đến khi nhìn hai người rời khỏi cửa, Bạch Tô mới hít sâu một hơi, thật sự là sợ chết mất.
Đúng lúc cô đang nhìn xung quanh, chợt nghe sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Em nhìn cái gì vậy?”
Bạch Tô vội vàng hoảng hốt quay đầu lại, phát hiện Phó Vân Tiêu không biết từ lúc nào đi ra rồi, đúng lúc xuất hiện sau lưng cô.
Bạch Tô vô cùng hoảng hốt, nhưng vẻ mặt lập tức bày ra một nụ cười: “Chồng, anh đến à.”
“Sao? Em vừa nãy đang nhìn cái gì vậy?”
Phó Vân Tiêu nhìn về hướng Bạch Tô đang nhìn, mơ hồ cảm thấy Bạch Tô đang quay đầu nhìn về phía đó.
“Không đâu, chỉ là nhìn Bạch Tiểu Bạch.”
“Em rất thích trẻ con?”
Phó Vân Tiêu quan sát Bạch Tô, trước kia hai người bọn họ nhắc đến chuyện sinh con đều chỉ là đùa vui, hơn nữa...trong công việc cũng rất hiếm khi gặp trẻ nhỏ, anh không biết người phụ nữ này lại thích trẻ em đến vậy.
“Ừm, cảm thấy trẻ con rất đáng yêu.”
Bạch Tô thu hồi lại ánh mắt, đưa tay ra khoác lên cánh tay Phó Vân Tiêu, cười nhẹ: “Chồng, chúng ta đi thôi.”
Phó Vân Tiêu cúi đầu nhìn Bạch Tô, ánh mắt khẽ lay động, người phụ nữ này...làm anh cũng không biết phải định nghĩa thế nào về cuộc hôn nhân mấy năm nay.
Bạch Tô rất thông minh, cô ấy làm vợ mấy năm nay, cũng là một người vợ rất có trách nhiệm.

Trong công việc cũng là một thư ký rất giỏi nhưng ngoại trừ những thứ này ra, Phó Vân Tiêu cảm thấy bản thân mình cũng có chỗ không hiểu Bạch Tô.
Giống như là...cô ấy rất thích trẻ con, nhưng trong mấy năm này lại không hề có ý định sinh con cho anh.
“Chồng?”
Bạch Tô lại gọi tên của Phó Vân Tiêu lần nữa, Phó Vân tiêu mới thu hồi lại tầm mắt, chầm chậm nhìn Bạch Tô, theo cô ra khỏi trung tâm hoạt động.

Lúc ngồi trên xe, Bạch Tô mới có thể bình tĩnh lại cảm xúc.
Đã gần đến trưa, Phó Vân Tiêu nhìn một chút, trực tiếp khởi động xe nói: “Chuẩn bị đi đâu ăn?”
“Đi đâu cũng được.

Hôm nay chồng có yêu cầu gì với đồ ăn trưa à?”
Bạch Tô đã quen với việc làm thư ký của Phó Vân Tiêu, vậy nên lúc Phó Vân Tiêu nhắc đến vấn đề này, cô đều hỏi rõ yêu cầu của anh, rồi mới chọn cho Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu cau mày, nghĩ ngợi một hồi mới nói: “Tìm quán em muốn ăn, tốt nhất là nơi em đã từng, anh muốn hiểu thêm về con người em.”
Bạch Tô nhìn sang bên cạnh: “Chồng, bên kia có quán cơm trộn Hàn Quốc ngon lắm, chồng có muốn đi ăn thử với em không?”
“Rất rẻ.

Nhưng siêu ngon luôn!”
Bạch Tô vừa giới thiệu xong, bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn, vội vàng nói với Phó Vân Tiêu: “Hay là anh muốn đi chỗ nào khác ăn, có thể đi.”
“Được rồi.”
Phó Vân Tiêu nhàn nhạt mở miệng: “Ăn chỗ em nói đi, em chỉ đường.”
Trung tâm hoạt động trẻ con nằm trên một con đường lớn, xung quanh là những nhà xuất bản và quán ăn.

Bởi vì hôm nay là ngày 1-6, những quán ăn xung quanh đều rất đông người, còn nơi mà Bạch Tô nói, phải đi qua hai ngã tư, sau đó vào một con đường nhỏ.
Phó Vân Tiêu nghe theo chỉ dẫn của Bạch Tô, đến cổng của một khu hẻm nhỏ.
Bạch Tô quan sát xung quanh, xác định vị trí chắc chắn, sau đó tháo dây an toàn: “Chồng, chỗ này không thu tiền đỗ xe, chúng ta chỉ cần xuyên qua con hẻm nhỏ là đến.”
Bạch Tô chỉ về phía ngõ hẻm bên phải.
Phó Vân Tiêu không nói gì, anh chỉ xuống xe theo Bạch Tô, sau đó đi theo Bạch Tô chầm chậm qua con hẻm.
Đường trong hẻm rất nhỏ, chỉ có thể cho một người đi qua, vì Bạch Tô muốn dẫn đường cho anh nên cô đi trước, Phó Vân Tiêu đi theo sau lưng, anh vẫn luôn chăm chú nhìn vào bóng lưng cô.
Hôm nay Bạch Tô mặc một chiếc hoodie rất trẻ trung, đi giày sneaker, không hề giống như những bộ trang phục công sở ngày thường, trông vô cùng thoải mái.
Có lẽ vì cô muốn đi ăn cơm trộn nên mới đi nhanh như vậy.
Phó Vân Tiêu trước nay chưa từng đi theo sau Bạch Tô.


Hôm nay là lần đầu tiên anh nhìn cô, lại cảm thấy có chút xa lạ.
“Đến rồi, chồng, chính là chỗ này! Siêu gần.

Cũng là một quán ăn lâu đời!”
Bạch Tô vui vẻ chỉ cho Phó Vân Tiêu nhìn, Phó Vân Tiêu vừa đi ra khỏi con hẻm, thấy con đường vừa mới xuất hiện, trên mặt không có chút cảm xúc, chỉ là trong lòng thấy lạ...
Con đường quanh co dẫn đến một con phố nhỏ, con phố này lại là phố ẩm thực, cuối phố là một trường đại học Y.
Bạch Tô lại có thể đi ra từ con đường nhỏ như vậy, chứng tỏ là rất quen thuộc với địa hình nơi này.
Theo suy đoán thì có hai loại khả năng, đây là trường cũ của cô ấy, còn loại kia là trường học của bạn trai cũ của cô.
Bạch Tô chỉ chăm chú đến món cơm trộn, cô hoàn toàn không để ý đến ánh mắt quan sát của Phó Vân Tiêu, sau đó kéo tay của Phó Vân Tiêu đi vào quán cơm trộn.
Lúc này lại đúng vào giờ ăn cơm, học sinh ngồi chật kín trong quá ăn nhỏ hẹp ấm cúng, bởi vì sự xuất hiện của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu mà không ít nữ sinh phải rối rít ngẩng đầu nhìn.
“Ông chủ, cho chúng tôi hai phần cơm trộn.”
Bạch Tô thực sự rất đói rồi, hơn nữa, hôm nay tâm trạng của cô cũng không tốt lắm.

Vì vậy nên cô cũng quên che giấu đi, cũng có thể là do quỷ thần xui khiến nên cô mới đưa Phó Vân Tiêu đến nơi này.
Nơi này, là nơi không nên đưa Phó Vân Tiêu đến nhất....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi