BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Sau khi Phong Kiền rời đi, Bạch Tô nhanh chóng đổi chủ đề.
Thường thì Vương Tiểu Đồng sẽ đi cùng Từ Sắt, nhưng lần này, Vương Tiểu Đồng đến đây một mình.
Bụng Vương Tiểu Đồng to như vậy rồi, chẳng lẽ hai người bọn họ cãi nhau?
Bạch Tô dò hỏi Vương Tiểu Đồng: "Cậu đến đây một mình?”
Vương Tiểu Đồng gật đầu, nhìn Bạch Tô nói: "Đúng vậy.”
“Cậu...!cãi nhau với Từ Sắt sao?” Bạch Tô tỏ vẻ quan tâm.
“Là anh ta bắt nạt cậu à?”
Bạch Tô vừa nói vừa định leo khỏi giường, chuẩn bị mặc quần áo tìm Từ Sắt tính sổ.
Vương Tiểu Đồng vội ngăn Bạch Tô lại.
“Anh ấy sao có thể bắt nạt tớ chứ.” Vương Tiểu Đồng vội đè Bạch Tô nằm xuống.
Vương Tiểu Đồng rót cho mình một ly nước, rồi rót một ly khác đưa cho Bạch Tô.
“Từ Sắt dạo gần đây cứ thần bí kiểu gì ý, tớ cũng không biết anh ấy đang bận cái gì nữa.”
Nói đến đây, Vương Tiểu Đồng liền thở dài.
Uống một ngụm nước, Vương Tiểu Đồng nói tiếp: "Phó Vân Tiêu gần đây cũng không biết bận bịu việc gì, mấy hôm trước nghe Từ Sắt kể...”
Vương Tiểu Đồng chưa nói dứt lời đã bị Bạch Tô nhanh chóng ngắt lời.
“Tớ không muốn quan tâm đến chuyện của Phó Vân Tiêu.”

Bạch Tô hơi cúi đầu, lúc này cô cảm thấy khó chịu khi có ai đó nhắc đến cái tên Phó Vân Tiêu trước mặt mình.
Dù sao, bản thân cô cũng đã tự thấy mình rẻ rúm, và không muốn rẻ rúm thêm nữa.
Vương Tiểu Đồng không hề biết chuyện gì đã xảy ra giữa Phó Vân Tiêu và Bạch Tô, nhưng nhìn vẻ mặt Bạch Tô, Vương Tiểu Đồng vẫn nghĩ Bạch Tô còn so đo tính toán đang chuyện Phó Vân Tiêu bỏ rơi cô.
Vương Tiểu Đồng cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, quay người lại thấy chiếc máy chơi game Phong Kiền mua cho Bạch Tô.
Vương Tiểu Đồng liền gọi Bạch Tô qua: "Tay cậu giờ chơi game được rồi cơ à?”
Bạch Tô nói: "Tất nhiên rồi.”
Chơi được một lúc, Bạch Tô lại vứt máy chơi game xuống.
Vương Tiểu Đồng cũng thấy Bạch Tô không có hứng thú lắm, liền thở dài.
Vương Tiểu Đồng biết Bạch Tô vẫn còn quan tâm đến Phó Vân Tiêu, vừa nãy nhắc đến Phó Vân Tiêu, Bạch Tô thực ra rất muốn biết tình hình hiện tại của Phó Vân Tiêu, nhưng lại sợ nghe được những thông tin khiến bản thân thêm buồn.
Vương Tiểu Đồng cũng bỏ máy chơi game xuống, dìu Bạch Tô ngồi trở lại giường.
Vương Tiểu Đồng trầm tư hồi lâu, cuối cùng như hạ quyết tâm, nghiêm túc nhìn Bạch Tô, nói.

“Mình biết một vài thông tin về Phó Vân Tiêu có liên quan đến cậu, cậu có muốn nghe không?”
Bạch Tô không nói gì, Vương Tiểu Đồng coi như Bạch Tô đã đồng ý.
“Cậu còn nhớ chuyện Phó Vân Tiêu đầu tư vào một công ty du thuyền không?” Vương Tiểu Đồng nghiêm túc hỏi Bạch Tô.
Bạch Tô gật gật đầu, có chút khó hiểu, không hiểu sao Vương Tiểu Đồng lại nhắc đến công ty du thuyền này.

Vương Tiểu Đồng uống một ngụm nước, sau đó nói: "Vài ngày trước, công ty du thuyền Phó Vân Tiêu đầu tư đã xảy ra chuyện, hành khách đã gặp tai nạn trên biển, tất cả đã tử vong, nghe nói sự cố này ảnh hưởng rất lớn đến Phó Vân Tiêu.”
Bạch Tô nhìn Vương Tiểu Đồng, nói: “Sau đó thì sao?”
Vương Tiểu Đồng vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Bạch Tô: "Nghe nói gia đình của tất cả các hành khách gặp nạn đều đang làm loạn, còn mời rất nhiều nhà báo phóng viên, một số tin tức truyền thông đã bị Phó Vân Tiêu khống chế, còn một số lớn tin tức đã truyền ra ngoài.”
Sau khi nghe xong, Bạch Tô có chút lo lắng, cô nhìn về phía Vương Tiểu Đồng.
Nhìn thấy biểu cảm lúc này của Bạch Tô, Vương Tiểu Đồng cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Ngoài ra, còn nghe nói, một số người thân của hành khách gặp nạn đã bắt cóc Sophie, trói và nhốt Sophie ở một nhà kho tại cảng H.

Hiện tại, Phó Vân Tiêu đang cho người tìm kiếm Sophie, nhưng đã mấy ngày trôi qua vẫn chưa tìm thấy.”
Nghe Vương Tiểu Đồng nhắc đến Sophie, rõ ràng Bạch Tô không muốn biết chuyện liên quan giữa Phó Vân Tiêu và Sophie, cô vội xua tay nói không quan tâm đến những chuyện này, bảo Vương Tiểu Đồng đừng nói nữa.
Vương Tiểu Đồng còn chưa nói xong, thấy Bạch Tô tỏ vẻ không muốn nghe nữa, liền nhanh chóng bỏ qua đoạn này.
“Ngoài ra...”
“Mình có một suy đoán như này...”
“Không biết có nên nói cho cậu nghe không...”
Vương Tiểu Đồng úp úp mở mở, có vẻ rất do dự.
Bạch Tô cau mày nói: "Suy đoán gì? Chuyện tốt hay xấu?”
Vương Tiểu Đồng nhìn Bạch Tô, vẫn có chút do dự.
“Có lẽ là chuyện tốt.” Vương Tiểu Đồng nói.

“Vậy thì cậu nói ra xem.”
Bạch Tô cũng rất tò mò về điều mà Vương Tiểu Đồng sắp nói tiếp theo.
“Mình thấy, Phó Vân Tiêu vẫn còn yêu cậu.”
Vương Tiểu Đồng nhìn Bạch Tô, nói chắc nịch.

Đúng lúc Bạch Tô đang cầm ly nước lên uống, cô bị sặc khi nghe được lời suy đoán kinh thiên động địa này của Vương Tiểu Đồng.
Vương Tiểu Đồng vội vàng vỗ lưng Bạch Tô.
Vương Tiểu Đồng sắp xếp lại câu chữ trong lời nói của mình: "Tớ nghĩ Phó Vân Tiêu cố tình muốn đẩy cậu ra xa.”
Vương Tiểu Đồng tiếp tục nói: "Bởi vì dạo gần đây Lâm Lập và Phó Vân Tiêu đối đầu nhau rất gay gắt, hai công ty dường như đã chuyển từ cạnh tranh thương mại sang tấn công an ninh.

Gần đây công ty của Phó Vân Tiêu động tý lại có quan chức cấp cao qua đời do tai nạn.”
Vương Tiểu Đồng quan sát phản ứng của Bạch Tô, hiện tại vẫn chưa thấy Bạch Tô có biểu hiện gì bất thường.
“Nếu là một hai giám đốc điều hành thì không sao, nhưng cho đến bây giờ, công ty của Phó Vân Tiêu đã liên tiếp xảy ra rất nhiều vụ tai nạn, cho nên, tớ nghĩ là do Lâm Lập giở trò thủ đoạn.”
“Ngoài ra, Phó Vân Tiêu muốn bảo vệ cậu, nên mới cố tình làm như vậy để cậu rời đi!”
Nói đến đây, Vương Tiểu Đồng có chút kích động.
Bạch Tô cũng bị sốc trước những lời kết luận của Vương Tiểu Đồng.
Nhưng, đây cũng chỉ là suy đoán, suy đoán thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi…
Bạch Tô đã năm lần bảy lượt bị Phó Vân Tiêu làm tổn thương, đến mức không muốn nhắc đến những chuyện như này nữa, Bạch Tô cũng không dám để Vương Tiểu Đồng nói tiếp...!Bởi vì cô sợ không khống chế được bản thân.
Bạch Tô ngăn Vương Tiểu Đồng lại, không để Vương Tiểu Đồng nói tiếp.

Vương Tiểu Đồng lưỡng lự, vẫn muốn thuyết phục Bạch Tô, kết quả là vừa mở miệng đã nghe tiếng bước chân của Từ Sắt bên ngoài cửa, Từ Sắt xuất hiện trước cửa phòng bệnh của Bạch Tô.
“Anh nói em thoắt cái đã không thấy đâu rồi, quả nhiên là đến tìm Bạch Tô, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Vương Tiểu Đồng không muốn Từ Sắt biết chuyện mình đến tìm Bạch Tô để thông báo về chuyện của Phó Vân Tiêu, vì vậy Vương Tiểu Đồng liền đổi sang chủ đề khác.
“Thì nói về cục cưng nhà chúng ta, em qua đây lấy chút kinh nghiệm, không được sao?”
Từ Sắt hơi nhíu mày lại, hiển nhiên là không tin lời Vương Tiểu Đồng lắm: "Thật sự chỉ nói chuyện này? Vậy tại sao vừa bước vào phòng lại cảm giác Bạch Tô có chút lo lắng?”
Từ Sắt nhìn Bạch Tô, hỏi.
Bạch Tô nhanh chóng nhìn Từ Sắt, rồi nhìn Vương Tiểu Đồng, hiểu được dụng ý những lời vừa rồi của Vương Tiểu Đồng, cô ấy không muốn để Từ Sắt biết được là mình đã biết những thông tin kia.
Cho nên, Bạch Tô cũng nhanh chóng hùa theo Vương Tiểu Đồng: "Tôi đương nhiên là lo lắng rồi, anh không đưa cậu ấy đến, mà để cậu ấy một thân một mình chạy đến đây, anh không biết bây giờ cậu ấy quý hơn vàng ngọc như nào sao?”
Từ Sắt vẫn tỏ vẻ mặt nghi hoặc, nhưng anh ta cũng không so đo với Bạch Tô về vấn đề này nữa.
Anh ta nhìn đồng hồ, nói với Vương Tiểu Đồng: "Thôi được rồi, chúng ta không nói nữa, để hôm khác lại đến thăm Bạch Tô, bây giờ anh đưa em về nhà.”
Mục đích của chuyến đi lần này của Vương Tiểu Đồng là nói cho Bạch Tô biết chuyện này.

Bây giờ, Bạch Tô đã biết, Vương Tiểu Đồng cũng không cần ở lại, cho nên cô ấy không nói thêm gì, chào Bạch Tô và ra về cùng Từ Sắt.
Vương Tiểu Đồng cùng Từ Sắt ra khỏi phòng, vào thang máy, và rời khỏi bệnh viện.
Trên đường, Từ Sắt không có biểu hiện gì quá bất thường, chỉ là sau khi lên xe, sắc mặt Từ Sắt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Sau này đừng nói chuyện linh tinh với Bạch Tô nữa.”
Từ Sắt nhìn Vương Tiểu Đồng nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi