BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Từ Sắt nhìn Vương Tiểu Đồng đang nói.
“Anh là Thuận Phong Nhĩ à? Sao anh biết được em nói chuyện gì với Bạch Tô? Chúng em đang nói đến con của chúng ta...”
Vương Tiểu Đồng lè lưỡi.
Từ Sắt nhân tiện sờ bụng Vương Tiểu Đồng.

“Những mánh khóe vặt vãnh này của em, anh đều biết hết, chỉ là anh không nói ra thôi.

Tuy nhiên, chuyện tình cảm của Phó Vân Tiêu và Bạch Tô là chuyện của hai người họ, chúng ta can thiệp vào cũng không tác dụng gì.”
Từ Sắt dịu giọng khuyên nhủ.
Vương Tiểu Đồng nhìn Từ Sắt chán ngán và không nói gì.
...
Hôm nay gặp được Vương Tiểu Đồng, tâm trạng Bạch Tô khá vui vẻ.
Chỉ có điều, nghe được tin tức về Phó Vân Tiêu, khiến cô có chút bất an.
Nhưng sau đó, Bạch Tô cố gắng tự khuyên nhủ bản thân không được nghĩ tới chuyện đó, để chuyển hướng tập trung, Bạch Tô lên giường ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã thấy bữa tối nóng hổi đặt trên bàn, cũng không biết là ai đã đem tới, Bạch Tô ăn một cách ngon lành.
Nếu xung quanh không có tiếng động gì thì rất dễ suy nghĩ lung tung, vì vậy, Bạch Tô quyết định bật ti vi lên vừa ăn vừa xem cho đỡ chán.
Kết quả là, vừa hay trên ti vi đang phát tin tức liên quan đến cảng H.
Phóng viên trên TV đang phát trực tiếp từ cảng H.

Phóng viên giới thiệu: "Một vụ nổ xảy ra tại một nhà kho tại cảng H, tại hiên trường, một chiếc xe lao xuống nước để cứu vợ mình.

Một người chứng kiến cho biết, người lao xuống nước chính là một nhân vật nổi tiếng ở thành phố A, Phó Vân Tiêu, hiện tại vẫn đang huy động nhân lực thực hiện trục vớt thi thể...”
Tim Bạch Tô đập thình thịch, ăn không nổi nữa...
Phó Vân Tiêu chết rồi sao?
Bạch Tô bị sốc đến mức quên cả nhai cơm, chăm chăm xem tin tức phát trực tiếp trên ti vi.
Một khung cảnh hỗn loạn, nhưng ngược lại mặt nước rất êm đềm, rất nhiều người đến hóng hớt chuyện, cũng có rất nhiều người đang kiếm kiếm tìm tìm khắp nơi.
Bạch Tô nhìn cảnh tượng trước mắt, càng xem càng căng thẳng, phóng viên nói rằng dòng chảy rất xiết, có thể nói là nếu rơi xuống thì lành ít dữ nhiều!
Bạch Tô vốn dĩ đang cố kìm nén cảm xúc, không muốn đi tìm Phó Vân Tiêu, ép buộc bản thân mình không được đi tìm Phó Vân Tiêu.

Nhưng, nhìn cảnh tượng càng lúc càng bình lặng...!Bạch Tô thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Bạch Tô không quan tâm đến những chuyện khác, vội vàng mặc quần áo, đi giày chạy ra ngoài.
Lúc này, cô quên mất sức khỏe mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cũng quên luôn chuyện Phó Vân Tiêu không còn yêu cô nữa.
Trong lòng cô lúc này chỉ có một niềm tin.
Phó Vân Tiêu nhất định phải sống!
Bạch Tô loạng choạng, vô tình ngã xuống khi mở cửa.
Phong Kiền sau khi đem bữa tối đến cho Bạch Tô, liền đi vào phòng vệ sinh.
Lúc Phong Kiền đi ra, vừa lúc nhìn thấy Bạch Tô ngã trước cửa.
Phong Kiền vội vàng chạy đến đỡ Bạch Tô lên.
Phong Kiền khẽ cau mày, hai tay nắm lấy vai Bạch Tô, mắng: “Cô định làm gì hả?”
Lúc Phong Kiền nắm lấy vai Bạch Tô, có thể cảm nhận được cả người cô đang run lên.
Bạch Tô đứng dậy, nắm chặt tay Phong Kiền, khổ sở van xin: “Anh có thể đưa tôi đến cảng H được không? Có một vụ nổ xảy ra ở cảng H, Phó Vân Tiêu đang ở đấy.”
Phong Kiền giữ chặt Bạch Tô, càng cau mày hơn.
“Cô bình tĩnh lại! Hiện tại vết thương của cô vẫn chưa lành, mau quay trở về giường bệnh!”
Vừa nghe đế cái tên Phó Vân Tiêu, Phong Kiền liền cảm thấy khó chịu!
Phong Kiền không ngờ rằng Bạch Tô lại kích động như vậy, anh ấy vừa nói vừa dùng lực đẩy Bạch Tô vào trong.
“Tôi cầu xin anh, đưa tôi đến xem một chút thôi, biết Phó Vân Tiêu không sao tôi sẽ quay về ngay lập tức.”
Bạch Tô vùng vẫy muốn chạy ra ngoài.

Phong Kiền cau mày, nhìn xuống vết thương của Bạch Tô, bởi vì Bạch Tô dùng lực quá mạnh, nên trên miếng băng đã thấy rỉ một chút máu.

“Không được, cô nhìn vết máu trên băng gạc kìa, ở lại dưỡng thương đi.


Phó Vân Tiêu mỗi ngày đều có đầy người quan tâm, anh ta có thể xảy ra chuyện gì chứ, vụ nổ ở cảng H, anh ta cũng không chết được đâu, tôi tin rằng loại người ghê tởm như anh ta còn phải gây hại cho đời hàng nghìn năm nữa.”
Phong Kiền rõ ràng không muốn Bạch Tô rời đi.
Bạch Tô bất động, để vậy cho Phong Kiền ra sức dìu lên, nhưng cô không muốn đứng lên, mà ngồi ngây trên mặt đất, ngước nhìn Phong Kiền.
“Nếu anh không đưa tôi đi, thì đừng cản tôi nữa, tôi tự bắt xe đi!”
Bạch Tô nhìn Phong Kiền, chờ anh ấy trả lời.
Phong Kiền càng nhíu chặt mày, anh chưa từng thấy người phụ nữ nào cứng đầu như Bạch Tô!
“Phó Vân Tiêu đã không cần cô nữa, cô vẫn muốn đi tìm anh ta?”
“Đúng vậy, tôi rẻ rúm, tôi muốn đi tìm anh ấy!”
Bạch Tô không còn cách nào khác.
Cô cũng biết, Phó Vân Tiêu không cần cô nữa, nếu bây giờ cô đi tìm Phó Vân Tiêu, chứng tỏ cô rất mất giá, nhưng cô vẫn muốn đi, cô không quan tâm đến những thứ khác, chỉ muốn đi xem Phó Vân Tiêu hiện tại ra sao.
Phong Kiền bị câu nói “Tôi rẻ rúm” của Bạch Tô khiến cho cười phát tức.
Phong Kiền bất lực nhìn Bạch Tô, thở dài, đỡ Bạch Tô từ dưới đất đứng lên, đi về phía trước, nói “Đi thôi!”
...
Lúc Bạch Tô và Phong Kiền đến, hiện trường tại cảng H đã chật kín người, cảnh sát đứng canh gác, cố gắng sơ tán đám đông.
Bạch Tô xuống xe liền hòa vào đám đông, chen lên phía trước nhất.
Chiếc xe rơi xuống nước đã được trục vớt lên, Bạch Tô nhìn chiếc xe, nước mắt bất giác rơi lã chã.
Đúng là xe của Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô đờ đẫn ngồi thụp xuống mặt đất, không thể tin được đây là xe của Phó Vân Tiêu...
Đúng lúc cô đang buồn muốn khóc rống lên, thì nhìn thấy phía xa xa trên mặt nước, có người đang bơi tới.
Bạch Tô không dám tin vào mắt mình, run rẩy đứng lên.
Vừa lên khỏi bờ, Phó Vân Tiêu liền nhìn thấy Bạch Tô, nhưng anh chỉ liếc nhìn Bạch Tô một cách thản nhiên, rồi quay người lên xe cứu thương.

Sau khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu leo lên xe cứu thương, Bạch Tô liền tỉnh táo hơn rất nhiều, cô thu lại ánh mắt quan tâm lo lắng kia, quay lại nói với Phong Kiền: "Chúng ta đi về thôi.”
Tại hiện trường, sau khi Phó Vân Tiêu lên bờ, đã thu hút rất nhiều lời bàn tán.
“Này, cậu có nhìn thấy không? Người vừa bơi vào bờ là Phó Vân Tiêu đấy.”
“Nghe nói vị hôn thê của anh ta cũng là một đại minh tinh, tai nạn này xảy ra, cũng là vì Phó Vân Tiêu muốn cứu vị hôn thê của mình...”
“Vậy vị hôn thê của anh ta đâu? Chết rồi sao?”
“Vẫn chưa tìm thấy, hơn nữa, tôi còn nghe nói...”
“Cái gì? Người không ở trong xe? Vẫn đang trong tay bọn bắt cóc?” Một người khác kinh ngạc hỏi.
“Suỵt, nói nhỏ thôi!”
Bạch Tô tỏ vẻ thất vọng quay về, cô không muốn nghe, cũng không muốn quan tâm những chuyện tiếp sau đó.
Bên cạnh Phó Vân Tiêu đã có Sophie, những chuyện này cũng đều do Sophie gây ra, vậy thì có liên quan gì đến cô chứ?
Cô đến cũng chỉ uổng công vô ích thôi!
Bạch Tô và Phong Kiền đi về hướng xe của họ, kết quả là vừa đi được hai bước, Bạch Tô đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc phía trước mặt, có người đang dựa lưng vào xe nghe điện thoại.
Ở khoảng cách khá xa, Bạch Tô tiến lại thêm hai bước.
Thì ra là xe Thư ký của Lâm Lập!
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Lâm Lập?!
Nhưng cô biết Lâm Lập, trong ấn tượng của Bạch Tô, thì Lâm Lập là người ngay thẳng, cho nên, khi Vương Tiểu Đồng nói với Bạch Tô rằng Lâm Lập và Phó Vân Tiêu đang cạnh tranh gay gắt, Bạch Tô thực sự không tin cho lắm.
Nhưng bây giờ, lại thấy xe của Lâm Lập ở đây, điều này nên được lí giải như thế nào?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi