BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô ngồi trên giường nhớ lại lúc An Kỳ mượn mình bao cao su, không khỏi thầm nghĩ, bất tri bất giác cô đã nhiều năm không có đàn ông.

Bây giờ có người mượn cô thứ này, vậy mà mình lại đỏ mặt.
Bạch Tô thu dọn một chút, cởi quần áo chuẩn bị ngủ, ai ngờ lúc này bên cạnh lại truyền đến tiếng kêu của An Kỳ.
“A… Nhẹ một chút…”
“Anh đè lên tóc em.”
“A… Đừng…”
“Anh lợi hại quá…” Giọng nói quyến rũ động lòng người, hết đợt này tới đợt khác.

Cứ như thể Caesar là một anh hùng, An Kỳ muốn ngừng mà không được.
Bạch Tô nghe đỏ mặt, thân thể khô nóng.

Cô hít sâu một hơi, rửa mặt để bình tĩnh một chút.

Tai nghe vừa mua cuối cùng có tác dụng.

Cô lấy tai nghe, bật nhạc tới lớn nhất, nằm trên giường không suy nghĩ chuyện của họ.
Thực tế sau khi Bạch Tô rời đi không lâu, Caesar cũng xuống lầu ăn cơm.

An Kỳ đã ăn rồi nên không đi cùng Caesar mà ở lại chờ Bạch Tô.


Chờ Caesar về phòng, Bạch Tô và An Kỳ đều đã ngủ.

Trong phòng có ba phòng ngủ, Caesar không về phòng có An Kỳ mà đi đến một phòng khác, thu dọn một chút rồi ngủ.
Bạch Tô đeo tai nghe ngủ cả đêm, sáng hôm sau ngủ dậy, cô bắt đầu xoa tai đau đớn.

Bạch Tô trang điểm đơn giản, ăn mặc một chút rồi chuẩn bị ra ngoài.
Vừa ra ngoài, cô gặp Caesar ở cửa.

Caesar lễ phép mỉm cười với cô.

Anh cũng muốn đi họp nên mời Bạch Tô cùng nhau xuống lầu.

Bạch Tô chần chờ nhìn anh, cô muốn từ chối, sợ bị An Kỳ thấy sẽ hiểu nhầm nên muốn giữ khoảng cách với Caesar.

Nhưng nếu cô thật sự làm vậy thì lại như đang chột dạ, cứ như giữa họ thật sự có gì.
Caesar thấy Bạch Tô nhíu mày, anh không biết Bạch Tô suy nghĩ nhiều như vậy, chuẩn bị đi đến gần cô.

Ngay khi Bạch Tô đang suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào thì vừa lúc thấy thấy một người đàn ông có ngoại hình rất giống ngôi sao ra khỏi phòng, cũng chuẩn bị xuống lầu.

Bạch Tô chần chờ một chút, không để ý tới ánh mắt Caesar, trực tiếp chạy lên kéo tay người đàn ông này.
Caesar cười khổ, bất đắc dĩ nhìn Bạch Tô.

Hôm nay trông cô có vẻ là lạ.
“Xin lỗi Caesar, không ngờ lại gặp bạn trai tôi ở đây, tôi không cùng anh xuống lầu nữa.” Bạch Tô ôm cánh tay người đàn ông, vẻ mặt hạnh phúc nói, cứ như thể chuyện này là thật.

Cô có thể nhận thấy người đàn ông này hơi cứng đờ một chút, nhưng cô vẫn giả vờ tươi cười, cố ý tới gần người đàn ông này.

Không ngờ anh ta chẳng những phối hợp mà còn kéo cô vào lòng.
Bạch Tô nhất thời hoảng hốt, muốn chui ra khỏi vòng tay anh ta, nhưng người đàn ông này lại ôm rất chặt, không cho Bạch Tô cơ hội giãy dụa.

Bạch Tô nhíu mày ngẩng đầu, anh ta lại nở nụ cười nhìn cô, còn ôm chặt hơn nữa.
Caesar nhíu mày nhìn Bạch Tô, sau đó chỉ gật đầu, nói một câu: “Vậy thì tôi đi họp trước.” Nói xong, anh lập tức xuống lầu.
Thấy Caesar đã rời đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, giãy dụa thoát khỏi tay người đàn ông.

Bạch Tô chạy ra rồi sửa soạn lại quần áo, sau đó trừng người đàn ông này.


Cô phát hiện người này đang cố ý.

Mặc dù anh ta rất đẹp, nhưng biểu hiện vừa rồi của anh ta thật sự hơi… khó tiếp thu.
“Cảm ơn, tôi đi trước.” Bạch Tô tùy tiện nói rồi nhanh chóng đi xuống.
Ai ngờ người đàn ông này lại đi theo cô, còn nói: “Người theo đuổi à? Lâm thời lấy tôi làm thế thân?”
Nghe vậy, Bạch Tô hơi xấu hổ: “Không phải, cảm ơn anh, tôi phải vào thang máy.” Cô không giải thích mà xoay người muốn đi.

Ai ngờ người đàn ông lại hô một tiếng: “Này!”
Bạch Tô đang định vào thang máy, nghe vậy nghi hoặc quay lại.
“Cô làm rơi đồ.” Anh ta mỉm cười nhìn cô.

Cô nhíu mày, nhớ rõ lúc ra ngoài mình không mang theo thứ gì.
Anh ta nhanh chóng đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô, sau đó kề sát bên tai cô lẩm bẩm: “Đừng chớp mắt.”
Bạch Tô càng khó hiểu.

Anh ta bỗng thò tay ra sau lưng, nắm tay lại rồi biến ra một đóa hoa hồng như ảo thuật.
“Đóa hoa này là do cô làm rơi đúng không? Đại biểu cho tình yêu và may mắn.” Người đàn ông lại gần, đưa cho Bạch Tô.
Thang máy đã đến.

Bạch Tô nhíu mày, rõ ràng không muốn quan tâm người đàn ông này.

Vừa rồi anh ta đã biểu hiện lỗ mãng, bây giờ càng lỗ mãng hơn.
“Nếu anh cho rằng là tôi làm rơi thì cứ coi như thế đi, tặng cho anh, tôi không cần.” Nói xong, Bạch Tô đi thẳng vào thang máy.
Khi thang máy vừa đóng lại, Bạch Tô rõ ràng nghe thấy người đàn ông kia tự giới thiệu: “Ê, tên tôi là Nghiêm Đình!” người đàn ông tên là Nghiêm Đình nhìn thang máy hô lên.
Bạch Tô không đáp lại, trực tiếp cho thang máy đóng cửa lại.
Sau khi xuống lầu, Bạch Tô vào nhà vệ sinh một chuyến, quanh co lòng vòng mới tìm được nơi tổ chức diễn đàn thương mại.


Cô tìm đến chỗ của mình rồi ngồi xuống.

Những người trình diện đều là những ông lớn trong giới kinh doanh quốc tế, người lên sân khấu diễn thuyết đều là trùm kinh doanh quốc tế.

Bạch Tô vừa ngồi xuống không bao lâu, đang cúi đầu cầm di động xử lý chuyện nhỏ nhặt trong công ty, bỗng có giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“À… thì ra cô tên là Bạch Tô.”
Chỗ ngồi cách rất gần nên giọng nói này gần như kề sát bên tai Bạch Tô.

Bạch Tô ngẩng đầu, không ngờ lại thấy Nghiêm Đình ngồi bên cạnh mình.

Bạch Tô lễ phép mỉm cười.
Nghiêm Đình cũng rất đẹp trai, thuộc mẫu người khác hẳn với Phó Vân Tiêu và Caesar.

Mày kiếm môi mỏng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt hoa đào như biết nói, khiến người ta không cẩn thận sẽ dễ chìm đắm.

Lúc này Nghiêm Đình một tay chống cằm, đầu gối gập lại, nghiêng người quan sát Bạch Tô.

Bạch Tô thật sự không quen cách đàn ông xa lạ quá gần, xê dịch ghế sang bên cạnh một chút, không muốn để ý tới Nghiêm Đình.
Thấy động tác của cô, Nghiêm Đình khẽ nhíu mày: “Cô ghét bỏ ân nhân cứu mạng của cô như vậy sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi