BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Nghiêm Đình hỏi.

Bạch Tô không khỏi nở nụ cười.
“Lấy đâu ra ân nhân cứu mạng? Cùng lắm là cảm ơn anh đã giúp đỡ, hơn nữa…” Bạch Tô bỗng dừng lại, không tiếp tục nói.
“Hơn nữa cái gì?” Nghiêm Đình rướn người nhìn chằm chằm Bạch Tô.
“Hơn nữa… mục đích của anh cũng không đơn thuần.” Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình nói.
Nghiêm Đình đương nhiên biết Bạch Tô đang ám chỉ cái gì.

Ngồi thẳng người lại, cười ha ha.
“Tôi cũng là vì giúp cô, diễn kịch phải chân thật một chút thì mới khiến người ta tin tưởng, nếu anh ta không chịu đi thì tôi còn chuẩn bị hôn cô nữa cơ.” Nghiêm Đình ngả ngớn nói, ngón tay gõ lên bàn.
Bạch Tô quay đầu đi, không để ý tới anh ta.

Thấy vậy, Nghiêm Đình cũng không để ý tới chung quanh, kéo ghế dựa ngồi đối diện Bạch Tô.
“Cô với người vừa rồi có quan hệ gì?” Nghiêm Đình chống cằm tò mò hỏi.
“Không có quan hệ gì.” Bạch Tô ngẩng đầu lên, bình tĩnh trả lời.
“Ừm…” Nghiêm Đình trầm tư: “Theo lẽ thường thì anh ta là người theo đuổi của cô, nhưng nhìn các cô lúc ở trước thang máy giống như đang cãi nhau, hơn nữa cô lại kiêng dè quan hệ của hai người, chẳng lẽ… cô là tình nhân trước kia được anh ta bao dưỡng, bây giờ muốn thoát khỏi anh ta?” Nghiêm Đình khoa trương che miệng.
Bạch Tô cũng cạn lời.

Khi đó cô không có cách nào nên mới kéo Nghiêm Đình giả vờ là bạn trai của mình.

Không ngờ người này… lại hoang tưởng như thế… Quan trọng nhất là còn bám lấy cô, muốn bỏ cũng không được.

Bạch Tô cảm thấy mình cần thiết giải thích một chút, không thì ai biết cậu ấm này sẽ đoán lung tung cái gì? Lỡ truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của mình và Caesar.

Cô làm thế vốn là để cách xa Caesar, lỡ thật sự truyền vào tai An Kỳ thì thật sự nói không rõ.
Bạch Tô liếc nhìn Nghiêm Đình, vẻ mặt bất đắc dĩ kể lại rõ ràng đầu đuôi sự việc cho anh ta.

Nghiêm Đình “Ừm” một tiếng đầy ẩn ý.
“Vậy thì không bằng chúng ta diễn giả tình thật, lúc này tôi sẽ tiếp tục diễn kịch với cô…” Nghiêm Đình cười xấu xa nhìn Bạch Tô
“Không cần!” Bạch Tô dứt khoát từ chối.
Lúc này cuộc họp đã bắt đầu.

Nghiêm Đình đành phải ngồi về vị trí.

Cuộc họp vừa bắt đầu năm phút, di động của Bạch Tô rung lên, là tin nhắn từ một số điện thoại lạ.
“Tôi là Nghiêm Đình, khi nào cần đàn ông thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Bạch Tô cau mày, lại có tin nhắn gửi tới: “À không, tôi biểu đạt nhầm, ý tôi là khi nào cần bạn trai giả thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Bạch Tô đặt di động xuống, liếc nhìn Nghiêm Đình.

Nghiêm Đình nở nụ cười xấu xa.
Sao anh ta lại biết số điện thoại của mình? Bạch Tô rất khó hiểu.

Cô rất hối hận, không nên vì sắc đẹp mà tìm người đàn ông này đóng vai bạn trai của mình!
Cuộc họp mở cả ngày, buổi trưa Nghiêm Đình kêu Bạch Tô cùng ăn cơm.

Bạch Tô uyển chuyển từ chối.

Suốt buổi chiều, Nghiêm Đình đều không đến dự họp.

Đến tối tan họp, mọi người đều hơi mệt mỏi, lần lượt về phòng.
Bạch Tô rõ ràng nhận thấy sau khi tan họp, Caesar hơi dừng lại trước mặt cô một chút.

Cô vội vàng giả vờ chỉnh lý lại văn kiện, cố ý không đáp lại, Caesar nhìn một lát rồi rời đi.

Bạch Tô vẫn cúi đầu nhìn đồng hồ, cách Caesar rời đi khoảng 5 phút mới chính thức thu dọn đồ đạc, bắt đầu về phòng.
Cô cố ý né tránh Caesar, không muốn cùng anh về phòng.

Thứ nhất là sợ bị An Kỳ thấy sẽ hiểu nhầm, thứ hai là cô không muốn tiếp xúc quá gần gũi với Caesar.

Hơn nữa Bạch Tô rất cẩn thận, để tránh gặp được Caesar, cô không đi thang máy mà đi cầu thang.
Họ họp ở tầng năm, phòng tổng thống trên tầng 23.


Bạch Tô đi được một nửa thì bắt đầu hối hận.

Cầu thang vừa oi bức vừa nóng, mồ hôi chảy từ trên tóc, chảy vào nội y.

Cảm giác này rất tệ.

Nhưng nhìn lại chỉ còn mấy tầng, Bạch Tô cắn răng tiếp tục trèo lên.
Thấy lối ra, Bạch Tô đã mệt thở hổn hển.

Cô một tay chống đầu gối, tay còn lại đỡ tay vịn cầu thang vất vả bước đi.

Khi cô đã bò tới lối ra, đang định thả lỏng một hơi thì vừa ngẩng đầu lên, thấy Caesar đi ra từ thang máy đối diện.

Đúng là sợ cái gì gặp cái đấy, cảnh tượng lúc đó rất xấu hổ.

Bạch Tô đã ướt đẫm, áo sơ mi dán sát vào làn da, dấu vết nội y trên người cực kỳ rõ ràng.

Caesar nhíu mày nhìn cô: “Cô đi cầu thang lên đây hả?”.

Truyện Ngôn Tình
“À… Đúng vậy, già rồi, cảm thấy mỗi ngày nên rèn luyện, cho nên… tôi muốn rèn luyện một chút.” Bạch Tô sững sờ, sau đó bất chấp thở dốc, giơ tay đá chân bắt đầu tập thể dục, còn nói: “Con người phải rèn luyện thì mới có thể sống lâu.

Đúng rồi, anh Caesar muốn sống đến bao nhiêu tuổi? Mục tiêu của tôi là sống tới 100 tuổi.”
Caesar nhìn cô như nhìn kẻ ngốc hồi lâu, nói: “Dưới lầu có phòng tập gym.”
Bạch Tô luống cuống, lập tức dừng lại.
“Cùng nhau về đi.” Caesar lạnh lùng nhìn Bạch Tô hồi lâu mới nói.

“Ừm… Tôi không về, lát nữa tôi sẽ thu dọn đồ đạc đổi sang phòng khác.” Bạch Tô ấp úng nói.
Cô cũng không thể quấy rầy hai người này.

Cô không ngốc, lúc đó An Kỳ nghe thấy cô ngồi trên xe của Caesar nên mới chạy tới đây, tối hôm qua lại xảy ra mấy chuyện, hơn nữa còn cố ý ở lại đây, Bạch Tô đương nhiên không thể làm cản trở hai người.
Nhưng cô vừa nói xong, Caesar lập tức nhíu mày.
“Cuộc họp còn kéo dài hai ngày, lúc nãy tôi đã xuống lầu hỏi, khách sạn này không có dư phòng.” Caesar trầm giọng nói.
Lần này, Bạch Tô hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.

Cô cùng Caesar về cũng không được, không đi cùng cũng không được.

Quan trọng là cô không muốn tiếp tục ở lại đây.

Ngay khi Bạch Tô đang khó xử thì Nghiêm Đình đi ra từ một thang máy khác.

Nghiêm Đình thấy Bạch Tô, Bạch Tô cũng thấy Nghiêm Đình.

Không còn cách nào khác, chỉ còn cách chọn bên ít hại hơn giữa hai bên, cô đành phải nhờ Nghiêm Đình giúp thêm lần nữa.
Bạch Tô gần như chạy tới mặt Nghiêm Đình ngay lập tức, sau đó cười xấu hổ, lớn tiếng nói: “Không sao, lúc trước tôi không biết bạn trai tôi cũng ở đây, bây giờ tôi muốn dọn qua chỗ bạn trai.” Nói rồi, Bạch Tô còn thân mật nhìn Nghiêm Đình.
Caesar khẽ nhíu mày, dường như không muốn nhiều lời, đi thẳng vào phòng.

Bạch Tô thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lúc xoay người, cô lại phát hiện Nghiêm Đình đang cười..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi