Hình như Caesar nở nụ cười một chút, nhìn Bạch Tô nói: “Không phải đối xử với ai tôi cũng ôn hòa cẩn thận.
Tất cả đều là vì lý niệm của cô thuyết phục được tôi, khiến tôi cảm thấy có lẽ cô đáng giá để tôi mua bữa sáng cho cô một lần.”
Nghe vậy, Bạch Tô không nhịn được nhíu mày, sau đó mở hộp cơm ra, lúc này mới chợt hiểu Caesar đang nói đùa.
Truyện cười nhạt kiểu Caesar đúng là chẳng hài hước chút nào.
Nhưng cô vẫn bất đắc dĩ cười, bắt đầu chuẩn bị ăn sáng.
Nhưng đúng lúc này, cô bỗng thấy trước chỗ thi công, một cô bé không biết từ khi nào đã đứng ở đó.
Cô bé tò mò nhìn họ làm việc, nhảy nhót nhìn chung quanh.
Cảnh tượng còn đang được dựng nên đồ vật còn chưa cố định.
Đống ván gỗ, giá sắt các thứ đều rất nguy hiểm.
Mặc dù cô bé này không nặng lắm, nhưng cứ đi qua đi lại ở đây thì cũng rất nguy hiểm.
Bạch Tô lập tức dừng tay, chăm chú nhìn cô bé đó.
Mà lúc này, cô bé còn nhảy lên một chút, một cây then lắc lư ở trên đầu cô bé sắp rớt xuống.
Bạch Tô lập tức đứng dậy.
Hình như cô bé kia cũng phát hiện nguy hiểm, nhưng cô bé quá sợ hãi nên ngây người, thậm chí không kịp phản ứng, đứng ở đó bật khóc.
Thấy cái then sắp rơi trúng người cô bé, Bạch Tô nhanh chân xông tới, đẩy cô bé kia sang một bên.
Nhưng vì Bạch Tô chạy quá nhanh, vừa mới phanh gấp lại nên bị mất thăng bằng, lảo đảo ngã vào hồ nước.
Bạch Tô phản xạ muốn kêu cứu, vừa há miệng thì nước tràn vào.
Đây là hồ nước chảy, bên dưới có mạch nước ngầm, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Bạch Tô đã bị dòng nước đẩy ra xa.
Bạch Tô muốn giãy dụa, nhưng cô cũng không hiểu tại sao thân thể lại như không có chút sức lực nào, có thể cảm nhận rõ ràng mỗi khi mình giãy dụa thêm một lần thì thân thể sẽ càng chìm xuống.
Đám đông tụ tập bên hồ càng ngày càng nhiều, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng họ đang ồn ào.
Cô mơ hồ nhìn thấy Caesar không rảnh cởi quần áo, lập tức nhảy xuống nước ngay khi cô bị dòng nước đẩy đi.
Người đàn ông kia cách cô càng ngày càng gần, thân thể của cô dần dần chìm xuống…
Cảm giác thời gian trôi qua dần bị kéo dài, tai không còn nghe thấy tiếng động gì, trước mắt biến thành màu xanh của hồ nước, tri giác và ý thức dần dần bị dòng nước nuốt chửng.
Cô dần dần chìm xuống đáy hồ, bởi vì áp lực của nước nên màng tai như sắp vỡ ra, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Bỗng nhiên, cô cảm nhận được một đôi tay ôm lấy mình.
Cô không còn đủ tỉnh táo để giãy dụa, mặc cho đôi tay kia kéo mình bơi lên mặt nước.
Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn ngất xỉu.
Bạch Tô không biết mình đã ngủ bao lâu.
Đến khi tỉnh dậy, cô đã nằm trên giường bệnh viện.
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói quen thuộc truyền tới.
Bạch Tô quay sang, thấy Caesar đang ngồi bên giường mình.
Bạch Tô gật đầu, cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào.
Caesar nhíu mày: “Cô muốn gì? Tôi đi lấy cho cô.”
“Muốn uống nước.” Bạch Tô từ bỏ giãy dụa, nằm xuống giường nói.
Caesar rót một ly nước ấm cho cô.
Bạch Tô uống hai ngụm mới đặt nước lại trên bàn.
“Anh đã cứu tôi đúng không?” Bạch Tô hỏi.
Caesar gật đầu, hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Bạch Tô lắc đầu, nói mình không có khẩu vị.
Từ khi tỉnh dậy đến bây giờ, Bạch Tô luôn cảm thấy trán mình càng ngày càng nóng, cho dù đắp chăn thì vẫn cảm thấy lạnh cóng.
Nhận thấy sự khác thường của cô, Caesar vươn tay sờ lên trán cô.
“Cô bị sốt rồi, nằm yên đừng nhúc nhích, tôi đi gọi bác sĩ.” Nói xong, Caesar đứng dậy đi ra ngoài.
Sau đó, bác sĩ truyền nước cho Bạch Tô.
Caesar cùng bác sĩ đi ra ngoài.
“Cô ấy có sao không?” Caesar hỏi bác sĩ.
“Không có vấn đề gì lớn, ngủ không đủ giấc lại thêm rơi xuống nước nên bị sốt cũng là bình thường.”
Nghe đến đây, Caesar nhíu mày: “Cô ngủ không đủ giấc?” Mặc dù sáng nay đã thấy quầng thâm mắt của Bạch Tô, nhưng Caesar vẫn không nhịn được hỏi một câu.
Bạch Tô hơi ngượng ngùng.
Cô gật đầu nói: “Chính là hôm trước nghỉ ngơi không đủ, chắc là không đến nỗi nghiêm trọng đâu.” Thực ra cô không muốn khiến Caesar lo lắng.
“Anh yên tâm, tôi không sao, anh có thể đi làm việc trước, tôi ở đây nghỉ ngơi là được.” Cô cũng không biết ngủ bao lâu, đương nhiên không rõ trong lúc mình hôn mê đã làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của Caesar, chỉ nghĩ mau chóng khiến Caesar rời đi, cô đã rất áy náy rồi.
Caesar lại không nói gì, chỉ giơ tay lên xem đồng hồ một chút, sau đó mới nói với Bạch Tô: “Cô ở đây nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong, Caesar mau chóng ra ngoài.
Bạch Tô cho rằng Caesar đã đi, không ngờ một lát sau, Caesar lại quay về.
Anh còn cầm theo một phần cháo đậu đỏ cùng điểm tâm.
Bạch Tô khó hiểu nhìn Caesar: “Sao anh lại quay về?”
“Đừng nhúc nhích.” Caesar ra lệnh cho Bạch Tô.
Bạch Tô còn đang truyền nước nên Caesar tiến lên giúp cô ngồi vững, luc này mới đặt điểm tâm và cháo lên bàn.
“Lúc nãy cô chưa ăn sáng, bác sĩ nói cô bị suy dinh dưỡng nặng lại thêm mất ngủ, tình trạng như vậy thì càng nên chịu khó ăn đồ ăn.” Caesar nghiêm túc giải thích.
Anh muốn đưa đồ ăn cho Bạch Tô rồi rời đi, nhưng lại phát hiện… Bạch Tô đang được truyền nước biển, không có cách nào uống cháo.
Caesar nhìn thoáng qua, ánh mắt trầm xuống, không thấy rõ suy nghĩ của anh, chỉ cầm cháo lên đút cho cô ăn.
Mới ăn một ngụm, Bạch Tô bỗng vui sướng mở to mắt: “Anh mua… cháo đậu đỏ!”
Caesar gật đầu.
Có thể thấy được vẻ vui sướng của Bạch Tô khi biết đây là cháo đậu đỏ.
“Đây là loại cháo cô thích à?” Caesar múc một muỗng cháo đút cho Bạch Tô, hỏi.
“Vâng.” Bạch Tô đáp..