BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


“Sao anh biết tôi muốn uống cháo đậu đỏ?” Bạch Tô nghi hoặc hỏi Caesar.

Bây giờ tinh thần của cô đã tốt hơn nhiều, sau khi truyền nước thì cũng bắt đầu hạ sốt.
“Tôi không đoán, tôi chỉ mua một loại trong số các loại cháo.” Caesar đáp.

Nhưng sự thực là khi đó Caesar đã phân vân khi đứng trước một đống cháo, anh không rõ Bạch Tô thích loại cháo gì, nhưng trong đầu anh như cam chịu Bạch Tô thích loại này.
“À, vậy thì cũng cảm ơn anh đã chọn cháo đậu đỏ.” Nói xong, Bạch Tô lại ăn một miếng cháo.
Hai người đang trò chuyện thì y tá đi vào đổi bình truyền nước cho Bạch Tô.

Thấy Bạch Tô và Caesar đều ở đây, y tá thoáng kinh ngạc.
“Sao anh còn ở đây?” Y tá hỏi Caesar: “Cả đêm không ngủ, anh không mệt à?” Lúc quay sang nhìn Bạch Tô, y tá không nhịn được hâm mộ: “Trời ơi, cô hạnh phúc quá, chồng cô thật làm cho người khác hâm mộ.”
“Chúng tôi không phải là vợ chồng.” Bạch Tô vội giải thích.
“Vậy thì là người yêu chứ gì? Không sao, người yêu sau này cũng sẽ biến thành chồng, dù sao đều là chuyện sớm hay muộn.

Vừa đẹp trai vừa săn sóc cô như thế, cô tìm bạn trai ở đâu vậy?” Y tá vẫn trêu ghẹo Bạch Tô, khiến Bạch Tô càng ngượng ngùng hơn.
“Cô hiểu nhầm rồi.” Bạch Tô tiếp tục giải thích.
Y tá lại cười mờ ám: “Vậy là anh ấy đang theo đuổi cô chứ gì?”
“Không sao đâu, không sao đâu.” Nói xong, y tá đã thay bình truyền nước, cũng không cho Bạch Tô giải thích tiếp mà xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Tô và Caesar.

Bạch Tô xấu hổ nhìn Caesar: “Xin lỗi anh, cô ấy hiểu nhầm mất rồi…” Bạch Tô nhớ tới chuyện Caesar cả đêm không ngủ, vội nói: “Anh mau về đi, tôi không sao rồi.

Anh mau về nghỉ ngơi đi.

Tôi xin lỗi vì đã chậm trễ thời gian của anh.”
Caesar nhìn Bạch Tô một chút mới nói: “Ừm… được rồi.”.

||||| Truyện đề cử: Sống Chung |||||
Bạch Tô nhìn Caesar rời đi rồi lại nằm xuống giường một hồi.

Nhưng nhìn kim đồng hồ di chuyển trên đồng hồ, Bạch Tô vẫn hơi lo lắng.

Hôm nay vì chuyện này mà cô làm chậm trễ Caesar, không biết hiện trường dựng cảnh sao rồi.

Cô sờ lên trán mình, đã hạ sốt.

Bạch Tô chần chờ một chút rồi xuống giường, mặc quần áo lén lút chuồn khỏi phòng bệnh.

Sự kiện của công ty cô và tập đoàn AC mấy ngày nay sẽ bắt đầu, cô không giám sát hiện trường thì sẽ không yên lòng.
Bạch Tô bắt taxi đi thẳng tới hiện trường ở công viên nước.

Nơi này còn đang dựng cảnh, nhân viên kỹ thuật cúi đầu nghiêm túc làm việc, tiếng binh binh bốp bốp truyền ra.

Thỉnh thoảng cô lại tiến lên kiểm tra chi tiết thi công, bảo đảm mỗi một nơi đều có thể hoàn hảo.
Một lát sau, chuyên viên dựng cảnh đi tới hỏi Bạch Tô về vật liệu cảnh tượng.

Bạch Tô lập tức bắt đầu lựa chọn.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên: “Sao cô lại ở đây? Không phải tôi đã kêu cô ở bệnh viện nghỉ ngơi sao?”
Nghe thấy tiếng kêu này, Bạch Tô quay đầu lại thì phát hiện không biết từ khi nào, Caesar đã lạnh mặt đứng sau lưng cô.
“Tôi cũng kêu anh về ngủ mà, sao anh cũng chạy tới hiện trường thi công?”

Caesar nhíu mày: “Tôi đã quen rồi.”
“Vậy thì tôi cũng nghỉ ngơi đủ rồi.”
Hai người người hỏi kẻ đáp, Bạch Tô cũng nhíu mày nhìn Caesar.

Caesar không nhịn được bật cười: “Phụ nữ thì đừng hiếu thắng, trong công việc thể lực của phụ nữ vốn đã không bằng đàn ông.”
Nghe vậy, Bạch Tô bĩu môi.

Cô biết Caesar muốn cô nghỉ ngơi nên mới nói thế.

Nhưng cô vẫn không nhịn được nói: “Tôi thật sự quen rồi.

Trước kia chồng tôi xảy ra tai nạn, cho nên tôi phải vực dậy công ty.” Vậy thì phải trả giá rất nhiều, chiến đấu như đàn ông.
Câu nói của Bạch Tô khiến Caesar không nhịn được nhíu mày, quan sát phản ứng của cô.

Khi anh đang định nói gì đó thì một giọng nói trong trẻo vang lên: “Chị ơi! Chị ơi!”
Bạch Tô và Caesar quay đầu lại, thấy một người phụ nữ dẫn một cô bé đứng ở cửa.

Cô bé vui vẻ nhìn Bạch Tô kêu to.

Cô bé đó chính là người Bạch Tô cứu lúc trước.

Bạch Tô cười, đi về phía họ.
“Thật sự cảm ơn cô, nếu không có cô thì hôm qua Tiểu Mông đã gặp nguy hiểm rồi.” Người phụ nữ mang ơn nhìn Bạch Tô, sau đó đưa một cái phong bì cho cô.
Bạch Tô nhanh chóng từ chối: “Thực ra không sao đâu, nếu là người khác thì cũng sẽ làm như vậy.”

“Đây là chút lòng thành… Là điểm tâm mà tôi với Tiểu Mông cùng nhau làm, cùng với chút hoa quả.”
“Chị ơi, chị mau nhận đi, con thỏ kia là do em làm.” Tiểu Mông sợ Bạch Tô không nhận nên nhanh chóng đưa điểm tâm cho Bạch Tô.
Mấy thứ này đều là do đối phương làm, là lòng thành của đối phương, Bạch Tô cũng không thể từ chối.
“Khi đó Tiểu Mông quá sợ hãi, chúng tôi còn lo lắng đến đây sẽ không thấy cô.” Mẹ Tiểu Mông cười nói: “Nhưng khi đó Tiểu Mông nói chị gái xinh đẹp nhất nơi này, đến đây rồi sẽ tìm thấy.”
Nghe vậy, Bạch Tô hơi xấu hổ, vội nói: “Chị làm tôi ngượng quá.

Cũng là duyên phận, trong nhà tôi cũng có một cô con gái nên hôm đó thấy Tiểu Mông cũng như thấy con gái mình.”
“Chị cũng có con ạ?” Tiểu Mông rất hoạt bát, nghe vậy thì chớp mắt hỏi.
Bạch Tô cười, ngồi xổm xuống sửa sang lại cổ áo cho Tiểu Mông rồi mới nói: “Đúng, con của chị lớn hơn em một chút.

Ngoan, em với mẹ đi nơi khác chơi đi, ở đây rất nguy hiểm.”
“Mẹ…” Nghe vậy, Tiểu Mông quay sang nhìn mẹ rồi lại nhìn Bạch Tô: “Chị ơi, em có thể chụp ảnh chung với chị được không?”
“Được chứ.” Bạch Tô cười nói.
Bên cạnh, Caesar đang đứng, Tiểu Mông khát vọng nhìn Caesar, rõ ràng là khí thế của anh quá mạnh khiến cô bé không dáng đến gần.

Bạch Tô phát hiện ý đồ của cô bé, cười cưng chiều rồi hỏi: “Em muốn mời chú kia đúng không? Chị giúp em.”
Nói rồi, cô đi đến bên cạnh Caesar: “Anh có phiền cùng nhau chụp một bức ảnh không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi