BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô tức giận tắt máy, bởi vì tức giận nên cơ thể cô không nhịn được mà run lên.
Bạch Tô đứng im tại chỗ, cô cố gắng trấn tĩnh lại.
Cô liên tục hít sâu, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được bản thân mình.

Nghiêm Đình rơi vào tình huống như vậy là do cô! Ngọn nguồn của tất cả những điều này đều là do cô!
Không được, cô nhất định phải đi cứu Nghiêm Đình.
Bạch Tô đi đi lại lại trong phòng, sau đó cô mới từ từ bình tĩnh hơn một chút, cô nhanh chóng suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Caesar.
Nội dung của tin nhắn chính là tình huống hiện tại mà cô đang gặp phải và nơi cô chuẩn bị đi tới.

Cô không chắc liệu Caesar có thể nhìn thấy tin nhắn này hay không, nhưng sau khi điện thoại báo tin nhắn đã được gửi thành công, cô liền lập tức mang theo áo khoác và lái xe thẳng đến địa chỉ xuất hiện ở cuối đoạn video.
Ở bên kia, Caesar đang ngồi trước bàn làm việc, ngón tay anh gõ nhịp nhịp xuống bàn trong vô thức.
Không biết tại sao nhưng anh chợt cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên.
Điện thoại báo có tin nhắn đến, Caesar chán nản nới lỏng cà vạt rồi cầm máy lên xem.
Ngay lập tức, sắc mặt của anh trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.
Caesar vội bấm điện thoại gọi cho Thư ký: "Tình hình đã thay đổi rồi, tôi sẽ gửi cho cậu địa chỉ mới nhất, cậu mau ngăn Bạch Tô lại rồi đưa cô ấy về!"
"Vâng."
Thư ký nhanh chóng đáp lại.
"Ngoài ra, tìm người giúp tôi sắp xếp chuyến bay sớm nhất đến thành phố A, tôi phải về ngay lập tức!"

Nói xong, Caesar liền cúp điện thoại.
Từ trước đến giờ, dù phải đối mặt với bất cứ chuyện gì, Caesar vẫn luôn bình tĩnh.
Nhưng lần này, anh nóng nảy hơn bao giờ hết.
Thư ký cúp điện thoại, vội vàng đi tới địa điểm mới nhất.
Anh ta vừa cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, dưới chân vừa nhấn ga cho xe tăng tốc thật nhanh.
Tuy nhiên, khi Thư ký đến thì đã muộn rồi.
Địa chỉ mới nhất mà anh ta được biết không có một bóng người, tìm khắp nơi cũng không thấy Bạch Tô đâu, anh ta vội vã báo cáo tình hình cho Caesar biết.
Thành phố A, trụ sở bí mật của nhà họ An.
Bạch Tô nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể cô bất động.
Không phải Bạch Tô tự tìm đến chỗ chết, mà sau khi cô đến địa chỉ đó, ông cụ An đã phái người từ phía sau đi đến bịt miệng Bạch Tô lại, chiếc khăn bịt miệng được tẩm một loại thuốc mê đặc biệt.
Trong nháy mắt Bạch Tô đã hôn mê.
Ông cụ An nhìn Bạch Tô đang bất tỉnh trước mặt, hài lòng gật đầu, liếc mắt nhìn thuộc hạ bên cạnh rồi ra lệnh: "Gọi Nghiêm Đình qua đây!"
Nghiêm Đình bị đám thuộc hạ đưa đến.

Sau khi sai người đến lau thuốc cho Nghiêm Đình thì anh ta vẫn bị giam trong phòng từ lúc đó đến bây giờ.
Nghiêm Đình không do dự quá nhiều khi đám thuộc hạ đến dẫn anh đi, anh ta nhanh chóng đi theo bọn họ đến căn phòng mà ông cụ An đang ở đó.
Nhưng anh ta vừa mới bước vào phòng đã nhìn thấy Bạch Tô đang nằm im bất động, anh ta không khỏi cau mày lại.
"Ngài muốn gì?"
Ánh mắt Nghiêm Đình dần dần lạnh đi, bầu không khí như đông cứng lại khiến người ta phải rùng mình một cái.
"Không phải anh thích cô ta sao? Tôi thành toàn cho anh thôi."
Ông cụ An nhìn Nghiêm Đình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, mà nụ cười này thoạt nhìn đã thấy vô cùng đáng sợ.
"Không phải chỉ là một người phụ nữ sao? Cô ta đã bị đánh thuốc mê rồi, tôi cho anh ngủ với cô ta đấy."
Ông cụ An bình thản nói, như là đang nói những chuyện rất bình thường.
Hai bàn tay của Nghiêm Đình siết chặt lại, các khớp ngón tay đã trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
Anh ta nhìn ông cụ An, rồi lại nhìn sang Bạch Tô, không nói một lời nào, chân tay cũng không nhúc nhích.
"Cởi quần áo cô ta ra."
Thấy Nghiêm Đình vẫn đứng im, ông cụ An liền ra lệnh trực tiếp cho anh ta.
Dường như Nghiêm Đình không nghe thấy gì cả, anh ta vẫn đứng im bất động, không nhìn ra được là anh ta đang nghĩ cái gì.
"Anh muốn tự cởi quần áo cô ta hay để tôi cho người khác cởi?"
Ông ông cụ An cao giọng, ông ta rất khó chịu khi nhìn thấy Nghiêm Đình cứ mãi không nhúc nhích.
"Tôi không thể làm như vậy được."
Nghiêm Đình chậm rãi quay lại, nhìn về phía ông cụ An.

Ông cụ An lập tức nở một nụ cười giễu cợt: "Không làm được chuyện này? Tôi nuôi anh lâu như vậy, cho anh sự giáo dục nghiêm khắc nhất, thế mà lại nuôi ra một chính nhân quân tử như thế này sao?"
"Bởi vì cô ấy là người tôi yêu, tôi muốn bảo vệ cô ấy, tôi không thể làm bất cứ điều gì tổn thương đến cô ấy được."
Ánh mắt anh ta nhìn ông cụ An vô cùng kiên định: “An Kỳ là cháu gái của ngài, thế nhưng ngài đã lợi dụng chuyện tình yêu của cô ấy để làm điều mình muốn, khiến cô ấy phải bỏ mạng.

Nguyện vọng này của tôi, mong ngài có thể thành toàn."
Nghiêm Đình đang cố gắng uy hiếp tới điểm yếu của ông cụ An.
Thế nhưng, không nhắc đến An Kỳ thì không sao, vừa nói đến An Kỳ, ông cụ An như muốn bùng nổ.
Ông ta nện mạnh cây gậy xuống đất, tức giận nhìn Nghiêm Đình: "Nó không nên nảy sinh tình cảm với Caesar, sự xuất hiện của anh ta vốn là một công cụ.

Anh cũng vậy, không nên có tình cảm với Bạch Tô! Bây giờ anh còn định dạy dỗ lại tôi sao?"
"Được…"
Ông cụ An cau mày nhìn Nghiêm Đình: "Được… Được lắm… Coi như anh là chính nhân quân tử.

Nếu anh không muốn làm thì để người khác làm.

Để tôi xem, sau khi cô ta bị người khác làm cho ô uế rồi, anh còn thích cô ta nữa hay không!"
Ông cụ An nổi giận đùng đùng, xua tay ra lệnh.
Đám thuộc hạ nhìn thấy vậy liền nhanh chóng đi về phía Bạch Tô, nhưng lúc này, Nghiêm Đình đã lập tức đứng chắn trước mặt Bạch Tô.
Anh ta nhìn về phía ông cụ An: "Tính mạng của tôi là của ngài.

Ngài biết tôi sẽ không đấu với ngài, tôi cũng không có cách nào cầu xin ngài buông tha cho Bạch Tô.


Vậy thì ngài hãy lấy mạng của tôi đi."
Câu nói này là một lời uy hiếp.
Nghe thấy vậy, ông cụ An tức giận đến mức trên trán nổi đầy gân xanh.
Đám người nhìn thấy Nghiêm Đình đang đứng chắn nên bọn họ cũng không dám manh động.
Ông cụ An thấy vậy càng nổi giận hơn, ông ta tức giận hét lớn với đám thuộc hạ: "Nơi này không có họ Nghiêm, nơi này là địa bàn của tôi!"
Ông cụ An vừa ra lệnh cho bọn họ một lần nữa thì chợt thấy bên ngoài truyến đến âm thanh đánh nhau dữ dội.
Ngay sau đó, một tên thuộc hạ hốt hoảng chạy đến, anh ta vừa lo sợ vừa cuống cuồng báo tin cho ông cụ An.
"Thưa ngài! Không xong rồi! Caesar đã dẫn người đánh tới cửa!"
Ông cụ An nhíu mày, cũng không thèm nhìn Nghiêm Đình nữa, mà vội mang theo người đi ra bên ngoài xem tình hình.
Âm thanh truyền đến càng lúc càng dữ dội hơn...
Thấy bảo vệ ngoài cửa cũng đã đi mất, Nghiêm Đình nhanh chóng ôm lấy Bạch Tô, bế cô chạy ra ngoài.
Nhưng còn chưa ra khỏi hành lang thì một nhóm người có vũ khí đã xuất hiện trước mặt anh ta, chặn anh ta lại.
Nghiêm Đình chậm rãi lùi lại phía sau, anh ta đập vỡ đường ống cứu hỏa ở bên cạnh, từ bên trong lấy ra một cái búa chữa cháy, phòng vệ trước người.
Tuy nhiên, đối phương có rất nhiều nhân lực, lúc này Nghiêm Đình vẫn đang ôm Bạch Tô trong lòng, nếu như đối phương ra tay, anh ta thực sự không phải là đối thủ của đám người này.
Vẻ mặt của những người đó có chút kỳ lạ.
Hiện tại, Nghiêm Đình không thể phân biệt được đâu là bạn đâu là thù.
Chỉ thấy những người đó nhanh chóng di chuyển về hướng Nghiêm Đình, bao vây anh ta lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi