"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau đám người.
Caesar chậm rãi bước tới.
Nhìn thấy Bạch Tô trong vòng tay của Nghiêm Đình, Caesar vội chạy đến, ôm lấy Bạch Tô từ tay anh ta.
"Cô ấy bị làm sao vậy?"
Giọng nói của Caesar lạnh lùng như muốn giết người.
"Ông cụ An hạ thuốc mê cô ấy, một lát nữa sẽ ổn cả thôi."
Nghiêm Đình nhìn Caesar, từ tốn giải thích.
"Anh đưa cô ấy ra ngoài trước đi, chuyện ở đây để tôi."
Nghiêm Đình nói với Caesar, nhưng Caesar lại bình tĩnh suy nghĩ đến tình hình hiện tại, sau đó trao Bạch Tô trong lòng cho Nghiêm Đình, rồi nói: "Anh vẫn nên đưa Bạch Tô ra ngoài trước đi.
Nơi này để tôi lo."
Nói xong, Caesar liền dẫn theo người rồi nhanh chóng chạy đi.
Nghiêm Đình cũng ôm chặt lấy Bạch Tô và chạy ra ngoài.
Cho đến khi chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm, anh ta mới dừng lại và đặt Bạch Tô sang một bên.
Anh ta cẩn thận quan sát xung quanh, tuy rằng Caesar mang theo rất nhiều người đến đây, nhưng dù sao cũng đang ở đất của ông cụ An.
Một lát sau, anh ta tìm thấy một thuộc hạ thân tín của mình.
Anh ta ngăn thuộc hạ đó lại và nói với: "Mang Bạch Tô đi, giấu cô ấy thật kỹ."
Người thân tín đó là người mà Nghiêm Đình rất tin tưởng nên Nghiêm Đình mới giao Bạch Tô cho anh ta.
Người đó cau mày nhìn Bạch Tô, sau đó gật đầu, nói: "Được."
Giao Bạch Tô cho thuộc hạ xong, Nghiêm Đình vội vã xoay người quay trở lại.
Lúc này, Caesar đang dẫn mọi người truy tìm tung tích của ông cụ An.
Nhìn thấy Nghiêm Đình trở về, anh không khỏi nhíu mày.
"Sao anh lại quay lại?"
Giọng nói của Caesar rất bình tĩnh, không lộ ra bất cứ biểu cảm gì.
"Đây không phải là chuyện của một mình anh."
Gương mặt của Nghiêm Đình cũng không chút cảm xúc: "Chỗ này tôi biết rõ hơn anh."
"Anh không cần phải xen vào chuyện lần này, trở về chăm sóc Bạch Tô đi."
Caesar nghiêm túc nhìn Nghiêm Đình, đương nhiên anh biết ý của Nghiêm Đình, bọn họ đã ở cùng ông cụ An lâu như vậy, Caesar cũng biết thân phận của Nghiêm Đình.
Cho nên Caesar cũng không nói nhiều lời vô ích.
Sau khi im lặng một lúc, Nghiêm Đình chậm rãi nói.
"Nếu như anh chết, Bạch Tô sẽ suy sụp.
Còn nếu tôi chết, có thể cô ấy sẽ chỉ buồn một thời gian thôi.
Anh cũng biết thủ đoạn của ông cụ An tàn nhẫn như thế nào rồi đấy."
Trong bầu không khí mơ hồ có chút bi thương, Caesar cau mày nói: "Không cần thiết, anh trở về đi."
Những lời của Nghiêm Đình không rung động được Caesar.
Khi Caesar định dẫn thuộc hạ đi tiếp thì Nghiêm Đình lại bước tới, đứng chắn trước mặt Caesar.
Caesar liếc nhìn Nghiêm Đình, quyết định không thuyết phục anh ta nữa.
Bởi vì anh biết rằng những người như Nghiêm Đình, một khi đã quyết định thì không thể thuyết phục được nữa.
Hai người chia làm hai ngả hành động.
Cuộc giải cứu diễn ra vô cùng suôn sẻ, ngay sau đó, người của Caesar đã chiếm được căn cứ, nhưng họ không tìm thấy ông cụ An và đồng bọn của ông ta đâu.
Lông mày Caesar càng nhíu chặt lại hơn, anh suy nghĩ cẩn thận về tất cả những chi tiết ngay từ đầu cuộc giải cứu, nhưng anh vẫn không biết được mình đã sơ suất ở đâu.
Nghiêm Đình sau khi tìm kiếm một vòng thì gặp được Caesar, anh ta cũng đang vắt óc suy nghĩ xem ông cụ An đang trốn ở đâu.
Đột nhiên, dường như Nghiêm Đình chợt nghĩ ra điều gì đó, anh ta hét lên: "Hỏng rồi!"
"Có chuyện gì vậy?"
Caesar quay sang nhìn Nghiêm Đình.
"Tính tình của ông cụ An rất thận trọng, khi xây căn cứ nhất định sẽ thiết kế thêm phòng bí mật cho mình.
Cho nên trong căn cứ này nhất định sẽ phải có một lối đi ngầm!"
Sắc mặt của Nghiêm Đình vô cùng u ám, anh ta biết rõ hậu quả khủng khiếp nếu như ông cụ An trốn thoát.
Nghiêm Đình vừa dứt lời, thuộc hạ của Caesar đã chạy tới báo cáo.
"Không ổn rồi, chúng ta đã bị bao vây, tất cả các lối ra đều bị phong tỏa hoàn toàn!"
Sắc mặt của Caesar cũng trầm xuống, anh không nói lời nào, nhanh chóng dẫn theo người đi về phía lối ra.
Tại lối ra của căn cứ, ông cụ An cùng mấy chục người đang chặn hết đường lui của bọn họ.
"Tốt, tốt, tốt!"
Ông ông cụ An cười lớn rồi chậm rãi bước ra từ phía sau đám đông.
"Một đứa là con trai mà tôi nhận nuôi từ khi còn nhỏ, một đứa là người mà tôi đã tỉ mỉ bồi dưỡng để tiếp quản AC.
Ngày hôm nay, mọi người đều tới đông đủ cả rồi.
Chúng ta nên kết thúc mọi chuyện ở đây thôi."
Ông cụ An nhìn Caesar và Nghiêm Đình, lạnh lùng nói.
Ánh lửa soi sáng khuôn mặt của ông ta, khiến ông ta trông càng khát máu và đáng sợ hơn!
"Tiếp quản sao? Xóa sạch kí ức của tôi, mượn tay tôi để làm Phó Thị sụp đổi.
Đây là cái tỉ mỉ bồi dưỡng mà ông nói sao?"
Giọng nói Caesar cũng vô cùng lạnh lẽo.
Đồng tử của ông cụ An lập tức co rút lại, ông ta nhìn chằm chằm Caesar.
"Cậu biết từ khi nào?"
Ông ta tò mò nhìn Caesar, mặc dù ông ta cũng đoán ra là Caesar đã khôi phục trí nhớ, nhưng ông ta vẫn không thể biết được Caesar đã phát hiện ra kẽ hở từ khi nào.
"Ông không cần biết, ông chỉ cần biết rằng AC đã kết thúc rồi.
Trong thời gian ông ở căn cứ, tôi đã giao nộp tất cả các bằng chứng mà tôi thu thập được, bao gồm những hoạt động phi pháp mà AC đã làm.
hiện tại, tất cả những tài sản mà AC có được từ những hoạt động đó đều đã bị phong tỏa hết."
Caesar nở một nụ cười.
Chỉ là nhìn nụ cười này, ông cụ An cảm thấy mình đã bị chế giễu.
"Không thể nào!"
Ông cụ An giận tím mặt, nện mạnh cây gậy xuống đất.
"Ông có thể gọi cho công ty ngay bây giờ để xác nhận."
Caesar bình thản nói.
Anh càng bình tĩnh bao nhiêu thì trong lòng ông cụ An lại càng hoảng sợ bấy nhiêu.
"Hahahaha! Các người đang trì hoãn thời gian đúng không? Vô dụng thôi, không ai có thể cứu các người đâu!"
Ông cụ An nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn họ.
Sau đó, ông cụ An vung tay, đám côn đồ phía sau lập tức lao lên đánh nhau với đám người của Caesar.
Cục diện càng lúc càng hỗn loạn, tuy rằng Caesar đã mang theo khá nhiều người, nhưng lúc này cũng không đông bằng đám người mà ông cụ An điều động đến.
Hơn nữa, đám người của ông cụ An tên nào tên nấy đều vô cùng tàn nhẫn, giết người không ghê tay!
Đột nhiên có một hơi lạnh từ phía sau ập đến, Caesar nhanh như chớp lắc mình né sang một bên, lưỡi dao sắc nhọn sượt qua đầu anh.
Thấy chưa đâm trúng Caesar, tên côn đồ cầm dao lại tiếp tục xông đến.
Caesar hất tay tên cầm dao ra, anh giật lấy con dao trên tay tên đó.
Đám người vây cung quanh Caesar ngày lúc càng đông hơn.
Mà thuộc hạ của anh đều đang hết sức chống đỡ lại đối phương, không có cách nào chạy tới giúp đỡ.
Đám người đó rõ ràng là hành động theo lệnh của ông cụ An, bọn họ đều nhằm vào Caesar, muốn lấy mạng của anh.
Trận chiến vẫn tiếp tục kéo dài, sức lực của Caesar đã yếu dần đi.
Hai tên côn đồ phía trước cầm mã tấu lao đến, không thể rút lui được nữa, Caesar đành gắng sức đưa dao lên đỡ rồi chém cả hai tên.
"Choang!"
Một mình chống lại sức lực của cả hai người, Caesar cảm thấy cánh tay mình tê dại.
Ngay sau khi Caesar đẩy lùi hai người trước mặt, chuẩn bị đón đợt công kích thứ hai thì bất ngờ phát hiện sau lưng có một tên côn đồ đang cầm mã tấu xông tới.
Vừa lúc đó, anh chợt nhìn thấy người thuộc hạ định đưa Bạch Tô đi đã bị đám côn đồ của ông cụ An bao vây lại.
Đám người đó nhanh chóng vây chặt xung quanh Bạch Tô.
Đôi mắt Caesar đỏ ngầu lên, anh giống như dã thú, vội vã lao đến chỗ cô.
Anh không kịp né tránh lưỡi dao hay mã tấu, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị chém vào người, lúc này trong mắt anh chỉ có duy nhất Bạch Tô.
Thế nhưng, đã không kịp nữa rồi!.