Cuối cùng Triệu Giai Ngọc cũng đến Thành Đô, tuy chỉ là tạm thời vài ngày nhưng Trương Thanh Vân vẫn rất vui, tất nhiên vui nhất chính là hai ông bà Trương Đức Giang, hai ông bà cả ngày cười đến mức không ngậm miệng lại được. Doãn Tố Nga nghĩ cách, Trương Đức Giang chấp hành, hai ông bà làm vài món ăn ngon cho cô con dâu quý. Đây là tâm ý của hai ông bà, Triệu Giai Ngọc sao có thể chối từ? Nhưng dù sao sức ăn cũng có hạn, hơn nữa cũng không dám ăn nhiều vì sợ mập, lúc này kẻ khổ nhất lại là Trương Thanh Vân.
Tối về nhà dùng cơm, Triệu Giai Ngọc đều dịu dàng giúp Trương Thanh Vân gắp rau gắp thịt, xới cơm, rõ ràng ăn không vô vẫn cố gắng nuốt xuống bụng. Trương Thanh Vân không ngừng kêu khổ, nhưng tình cảnh vợ chồng son trong mắt hai ông bà Trương Đức Giang rất đậm, vì vậy mà trong lòng cũng rất vui.
Mà không lâu sau thì Cảnh Sương cũng từ nước ngoài quay về, nàng đến Thành Đô thì trực tiếp đến biệt thự Nam Sơn ở với Triệu Giai Ngọc vài ngày. Gần một năm không gặp, Cảnh Sương lại càng quyến rũ hơn trước, con người lại càng trưởng thành, có khí thế của người thành đạt.
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì Trương Thanh Vân thấy được áp lực của Cảnh Sương là rất lớn, lông my không giãn ra như ngày xưa, mỗi hành động cũng không còn được tiêu sái tự nhiên. Dù ngồi ngay ngắn cũng thường hay suy nghĩ ngơ ngẩn.
Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy rất đau, nhưng ở biệt thự Nam Sơn hắn lại không dám có bất kỳ hành động nào quá phận. Mà hai người phụ nữ lại ở với nhau vài ngày không rời, Trương Thanh Vân đánh giá các nàng đang có mưu đồ bí mật gì đó nên không quấy rầy, dù là đến tối cũng phải ngủ trong phòng dành cho khách, tất nhiên sẽ chẳng thể dễ chịu.
Vào ngày hôm nay, cuối cùng Cảnh Sương cũng rời khỏi biệt thự Nam Sơn, Doãn Tố Nga đặc biệt gọi điện thoại cho Trương Thanh Vân, bà không hiểu quan hệ giữa đám trẻ nhưng cũng biết Cảnh Sương. Tuy Cảnh Sương không trở thành con dâu nhưng Trương Thanh Vân cũng phải giải thích nguyên nhân rõ ràng cho hai ông bà.
Hai ông bà Trương Đức Giang cũng nghĩ rằng Cảnh Sương là cô gái số khổ, bây giờ lại khá thân thiết với con dâu nhà mình, điều này chứng tỏ tâm tình rất chất phác. Vì vậy Doãn Tố Nga dặn dò Trương Thanh Vân, trước khi Cảnh Sương rời đi phải gọi điện cho mình, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ trung thực chấp hành.
Khi nhận được điện thoại của mẹ thì Trương Thanh Vân cũng không chú ý đến công tác bận rộn trên đầu mà phóng ô tô về phía hoa viên Thanh Giang. Khi đến trước cửa phòng của Cảnh Sương, hắn nhấn chuông nhưng không động tĩnh. Hắn rất uể oải, hắn đứng trước cửa trong chốc lát, thầm nghĩ nha đầu kia làm việc điên cuồng, có lẽ tám phần đã đi đến Hoàng Hải, dù muốn đuổi theo cũng không kịp.
Trương Thanh Vân cảm thấy rất phiền muộn, khi hắn xoay người định bỏ đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói sâu kín:
- Sao vậy? Sao còn chưa đi?
Trương Thanh Vân chợt khựng người lại, hắn quay đầu thì thấy một gương mặt xinh đẹp động lòng người, không phải Cảnh Sương thì là ai? Trương Thanh Vân vội vàng nhìn khắp xung quanh, sau đó vội vàng bước vào cửa, cũng không quan tâm đến đối phương có đồng ý hay không mà đóng ầm cửa lại. Trương Thanh Vân ôm Cảnh Sương vào lòng, môi đưa đến rồi một nụ hôn dài ngây ngất. Tất nhiên Cảnh Sương cũng không ngờ vừa gặp mặt đã có lễ lớn như vậy, lúc đầu căn bản không kịp thích ứng, nhưng khi thấy phản kháng không có hiệu quả thì bắt đầu hưởng ứng.
Chỉ là một đợt hưởng ứng nhưng ăn tủy mới biết mùi xương, những u oán tích góp trước đó đều tiêu tán, những lớp vỏ bọc rụt rè bên ngoài chợt bị cởi bỏ, trong nhân bánh mì là cảm giác êm dịu vô hạn.
Trương Thanh Vân cũng không quá mức lột trần Cảnh Sương, hai người ngã xuống ghế sa lông, hai tay hắn liên tục xoa nắm những bộ vị mẫn cảm trên người Cảnh Sương. Rõ ràng sau khoảng thời gian dài không gặp thân thể nàng như một lò lửa nóng, bộ ngực cao ngất cứng như sắt. Trương Thanh Vân vội vàng cởi bỏ quần áo của chính mình, hắn chỉ kịp vén váy Cảnh Sương lên rồi tiến vào, cảm giác chật khít làm cả hai hít thở điên cuồng.
Sau đó lại trải qua một lượt thay đổi các tư thế, cuối cùng nước sữa cũng giao hòa, hai người hợp thành một thể.
- Anh đúng là người không có lương tâm, lúc quan trọng lại không ở cùng Triệu tiểu thư, hơn nữa...
Cảnh Sương nằm trong lồng ngực Trương Thanh Vân, nàng sẵng giọng nói.
Trương Thanh Vân cảm thấy mặt mình nóng lên, hắn cúi đầu nhìn Cảnh Sương, biết rõ nàng đang mắng mình không chịu chủ động liên lạc. Nhưng nha đầu này xưa nay da mặt mỏng, ngược lại chỉ biết trách mình không đi cùng vợ, những câu thiệt thòi như vậy mà cung có thể nói ra đàng hoàng, đúng là...
- A Sương, chuyện của em không lừa được anh, ai bảo em tâm tính cao ngất, cố gắng sang Mỹ lưu lạc, xa cách trùng dương lại phải hoạt động một mình, em sao lại khổ như vậy?
Trương Thanh Vân chậm rãi nói, hắn ôm chặt Cảnh Sương vào lòng, trong lòng tràn đầy thương tiếc.
Thân thể Cảnh Sương chợt chấn động, nàng cảm nhận được tâm tư của đàn ông, lúc này cũng nhấc mắt lên nhìn Trương Thanh Vân, sau đó lại vươn tay sờ mặt hắn nói:
- Em biết anh cũng có áp lực rất lớn, công tác nào cũng phải hoàn thiện, Triệu tiểu thư cũng như vậy, cũng không có ai được rãnh rổi.
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nói:
- Từ xưa đến nay đàn ông đều phải làm việc, ai bảo anh đường đường là đàn ông?
Cảnh Sương co quắp miệng, khi nhìn bộ dạng của Trương Thanh Vân thì lại nhớ về chàng thanh niên khí thế kinh người ở Ung Bình. Kẻ này trời không sợ đất không sợ, Cảnh Sương không nhịn được cười, vì vậy mà hào quang bùng ra khắp phòng, quả nhiên mềm mại vô hạn.
- Em đã thương lượng với Triệu tiểu thư, trước tiên phải kéo nắm đấm về, vấn đề bên nước Mỹ cứ nên chậm rãi, trước tiên phải làm cho căn cơ ổn định trước.
Cảnh Sương nói, Trương Thanh Vân hỏi vài câu, nàng dùng giọng dịu dàng trả lời.
Thì ra hai nha đầu thương lượng vài ngày là chuẩn bị kế hoạch liên thủ, tình hình trước mắt chứng tỏ tiềm lực thị trường tư bản trong nước là rất lớn, hai người quyết định mạo hiểm cùng nhau đầu tư, kéo tất cả lực lượng tập trung lại. Không riêng gì thit trường chứng khoán, đầu tư dài hạn...Có thể nói là công tác luyện công, dùng thế không thay đổi nghênh đón vạn biến.
Lúc này dù là Cảnh Sương hày Triệu Giai Ngọc thì đều là các phú hào năm trong tay hơn chục tỷ đô la, tâm tình đã hoàn toàn trưởng thành, đáng thương là Trương Thanh Vân vẫn nghĩ rằng bọn họ là những cô gái mơ hồ như năm xưa, tự dưng sinh ra buồn lo vô cớ.
Ý nghĩ của hai nàng đã quá rõ ràng, đó chính là rút tay về, chú ý trung tâm nghiệp vụ, tạo ra sức cạnh tranh, bỏ qua vài hạng mục đầu tư nguy hiểm ở nước ngoài và những hạng mục có tính ngẫu nhiên quá lớn. Trước tiên phải tạo ra khí thế vững vàng cho chính mình, dù người khác dùng bất kỳ kế sách gì cũng không sợ.
- Tốt, các em lợi hại, làm hại anh lo lắng cả ngày, sợ người nhà tổn thất quá lớn mà mất đi tỉnh táo, sợ mọi người sẽ bày ra thế cục đánh cuộc một lần, điều này làm anh rất lo!
Trương Thanh Vân cười ha hả nói, hắn véo chiếc mũi ngọc của Cảnh Sương.
Hai gò má Cảnh Sương chợt ửng hồng nhưng trong lòng bùng lên cảm giác thân thiết. Những năm gần đây nàng cao cao tại thượng, đi đến chỗ nào cũng được người ta gọi một tiếng giám đốc Cảnh, cũng đã lâu rồi không được véo mũi như thế này. Cũng chỉ khi nào nằm trong lòng Trương Thanh Vân thì chính Cảnh Sương mới quay về là Cảnh Sương, nàng đau khổ vì hắn, hắn yêu thương nàng. Lúc này nàng cảm thấy mình cứ nép vào Trương Thanh Vân như một chú chim nhỏ thì rất tốt, nhiều năm qua đi ra ngoài nếm đủ kinh nghiệm và khổ sở, khoảnh khắc này giống như tất cả biến thành mật ngọt.
Hai người cùng nhau ân ái vài lượt đến tối, Cảnh Sương chợt dùng giọng dịu dàng gọi Trương Thanh Vân dậy như một người vợ chính thống. Nàng giúp hắn mặc quần áo, dặn dò đi đường phải cẩn thận, hai người từ biệt trong cảm giác lưu luyến không rời.
Trương Thanh Vân lái xe về nhà mà tâm tình giãn ra rất nhiều.
Mỗi người đều cần tình cảm gia đình như thế này, Cảnh Sương cần, Giai Ngọc cũng cần, mà mình lại càng cần.
Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân cùng người nhà ở cùng với nhau, tâm cảnh trong lòng hắn cũng dần thay đổi, xử lý mọi chuyện rất tiêu sái tự nhiên, cũng tự nhiên có cái nhìn với những vấn đề sâu sắc. Lúc này hắn đã chẳng còn cảm giác không lưu loát và tay chân cứng nhắc, dần dần trở nên quả quyết và khí thế, dù là ở bên trong phòng tổ chức hay tất cả thành phố tuyến dưới, uy tín của trưởng phòng Trương ngày càng được xác lập.
Bí thư tỉnh ủy Chiêm Giang Huy đã đến nhận chức, mà vấn đề cải cách thể chế cán bộ ở địa phương thí điểm Vũ Lăng cũng đã được khởi động. Lúc này các hạng mục công tác đã chuẩn bị sẵn sàng, các phương án áp dụng rất khéo, có rất nhiều đề nghị đã được đưa lên tỉnh ủy chờ chỉ thị, chờ tỉnh ủy đưa ra quyết định cuối cùng. Vấn đề cải cách cán bộ ở Vũ Lăng đã được phủ lên một tấm màn che kín, lúc đó Trương Thanh Vân sẽ trở thành ông chủ trên bàn cờ Vũ Lăng, đây là khoảnh khắc mà hắn rất chờ mong.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Trương Thanh Vân nhét tai nghe vài tai, hắn nhấn nút nghe. Đối phương chưa nói gì đã cười khanh khách hai tiếng, Trương Thanh Vân cảm thấy toàn thân tê dại, chân chợt giẫm phanh. Cô nàng Nghê Thu Nguyệt này đúng là, bây giờ mới gọi điện đến sao?