- Trưởng phòng Trương, anh cũng quá độc ác rồi, nhận tiền hối lộ của người khác mà bắt em phải đến lấy, hơn nữa còn tuyên bố sẽ đưa đến ủy ban kỷ luật, anh đang ức hiếp chị đây sao?
Nghê Thu Nguyệt cười khanh khách nói, tuy nói chuyện qua điện thoại nhưng Trương Thanh Vân vẫn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng quyến rũ câu hồn của nàng, vì vậy mà mặt chợt nóng lên.
- Nghiêm túc một chút, đã hơn một tuần lễ rồi, em gọi điện cũng đã muộn, em đến ủy ban kỷ luật mà đưa thẻ ngân hàng về.
Trương Thanh Vân dùng giọng nghiêm túc nói.
Nghê Thu Nguyệt chợt kinh hoàng, nàng nói:
- Anh sẽ không đưa đến ủy ban kỷ luật thật chứ? Anh...
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên xảo quyệt, giọng điệu lại càng nghiêm khắc, hắn nói:
- Em đi mà hỏi Đồng Tiểu Lệ kia xem, tưởng rằng anh non nớt thích đùa giỡn sao cũng được, em cho rằng với tính cách của anh thì cô ấy thích làm gì thì làm à?
- Ui da, xấu, xấu quá nha!
Nghê Thu Nguyệt cuối cùng cũng không còn hào hứng, nàng nghiêm mặt nói:
- Lúc này anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh.
Trương Thanh Vân chợt hừ một tiếng, hắn nói:
- Mọi chuyện đều đã là như vậy, sao hôm nay lại muốn đến gặp anh?
- Khoảng thời gian này em không có mặt ở Thành Đô, oan gia của em à! Anh cũng đúng là hung ác, không, không phải, Đồng Tiểu Lệ đúng là khốn kiếp, sao lại không có ánh mắt, cần gì phải chọc vào bồ tát như anh. Anh có biết không, nếu chuyện này mà náo động lớn thì hậu quả khó thể tưởng nổi.
Nghê Thu Nguyệt nói, vì kích động mà có vẻ thở gấp.
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nói:
- Hôm nay đúng là xấu hổ rồi, chúng ta không thể gặp mặt được, em làm sao cho giám đốc Đồng biết ăn năn hối cải đi.
- Đừng, Thanh Vân, việc này chị không lừa em, chị cũng vì muốn tốt cho em, dù thế nào chị cũng phải gặp em.
Nghê Thu Nguyệt nũng nịu nói.
Nghê Thu Nguyệt vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã cười ha hả, hắn dùng giọng không có chút ý tốt nói:
- Đừng mà chị, chị à, kêu em một tiếng chồng ơi, em sẽ giúp chị xóa bỏ chuyện lần này.
- Á...Anh...
Nghê Thu Nguyệt hô lên một tiếng kinh hoàng trong điện thoại, khoảnh khắc này nàng mới biết Trương Thanh Vân đang trêu mình, vì vậy mà vừa tức, vừa thẹn, vừa vui. Nếu lúc này mà ở ngay bên cạnh thì chắc chắn nàng sẽ cắn chết hắn, khi đang định mở miệng thì Trương Thanh Vân đã nhân tiện nói:
- Hôm nay quả thật anh không có thời gian, cha mẹ anh đã đến, anh phải về biệt thự Nam Sơn. Trước tiên em phải liên hệ với giám đốc Đồng đi, anh cũng không muốn sau này đến khách sạn Hán Dũng dùng cơm đều có người tặng rượu.
Trương Thanh Vân nói xong thì cúp điện thoại, hắn cười lên ha hả rồi nhấn chân ga chạy về phía trước.
Mấy ngày này Đồng Tiểu Lệ giống như ngồi trên ổ kiến lửa, từ sau sự kiện lần trước trong lòng nàng bắt đầu sinh ra cảm giác không yên, cảm giác mình đã nhìn không rõ trưởng phòng Trương.
Vì câu nói cuối cùng của Trương Thanh Vân làm toàn thân Đồng Tiểu Lệ vã ra mồ hôi lạnh, dù là Cao Khiêm hay Nghê Thu Nguyệt, Trương Thanh Vân có thể gọi thẳng tên riêng, hơn nữa còn nói rõ mình thuộc Cao gia, chứng tỏ là người có tâm cơ, chắc chắn không giống như những kẻ tầm thường khác.
Nhưng Đồng Tiểu Lệ cũng không quá mức căng thẳng, nàng có quan hệ khá sâu với Nghê Thu Nguyệt, hơn nữa Bộ Hiểu Bình cũng là một nút thắt khá quan trọng của Cao gia ở Giang Nam. Có hai điều này, Đồng Tiểu Lệ tin chắc chỉ cần Trương Thanh Vân là một người bình thường thì sẽ không bước chân vào con đường cực đoan.
Đồng Tiểu Lệ muốn Nghê Thu Nguyệt ra mặt hòa giải, hơn nữa mình đã biết sai, sự kiện lần trước sẽ nắm chắc mười phần sẽ ổn thỏa. Còn chuyện chồng mình có được xuống tuyến dưới rèn luyện hay không thì cuối cùng còn phải xem xét vào cái nhìn của lãnh đạo. Con đường đi qua Trương Thanh Vân đã bị chặt đứt, nhưng Cao gia vẫn còn rất nhiều con đường khác, chỉ cần có chủ tịch Khâu giúp đỡ thì cũng chẳng phải không có hy vọng.
Mọi chuyện cũng phát triển giống như những gì Đồng Tiểu Lệ từng suy nghĩ, khi sự việc bắt đầu thì nàng đã gọi điện cho Nghê Thu Nguyệt, dù Nghê Thu Nguyệt có chút ấp úng nhưng đồng ý sẽ giải quyết sảng khoái.
Đồng Tiểu Lệ tưởng rằng sẽ không có chuyện gì, nào ngờ qua một tuần lễ mà Nghê Thu Nguyệt còn chưa quay về Thành Đô, hai người vừa thấy mặt thì Nghê Thu Nguyệt đã chủi mắng một trận tơi bời. Đồng Tiểu Lệ cảm thấy rất uất ức, đồng thời cũng thấy thần kinh của Nghê Thu Nguyệt quá nhạy cảm, vì vậy mới nói thầm một câu:
- Tên họ Trương kia có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là một phó phòng tổ chức được phân công quản lý sao?
Nào ngờ Đồng Tiểu Lệ vừa nói ra lời này thì Nghê Thu Nguyệt lại càng tức giận, nàng dùng từ rất nghiêm khắc. Điều này làm Đồng Tiểu Lệ có chút ngây ngốc, nhưng Nghê Thu Nguyệt chỉ mắng cho hả giận, sợ rằng mọi chuyện đã làm xong.
Sau khi Nghê Thu Nguyệt phát tiết xong thì tâm tình cũng giãn ra rất nhiều, đồng thời trong lòng cũng nghiến răng nghiến lợi với oan gia Trương Thanh Vân. Trước đó Trương Thanh Vân đã dặn dò nàng phải sửa Đồng Tiểu Lệ một phen, nhưng tên ma quỷ kia lại không chịu lưu tình, sửa trị cấp dưới không phải đang vỗ đầu nàng sao?
Nhưng Nghê Thu Nguyệt nghĩ lại thì thấy cũng đúng, Trương Thanh Vân là người cao ngạo, Đồng Tiểu Lệ lại không có mắt, ỷ vào Cao gia ở sau lưng mà dám công khai đưa tiền, sỉ nhục tư tưởng giác ngộ của Trương Thanh Vân, cơn tức này đối phương có thể nhịn được sao? Đây cũng là cơ hội để Nghê Thu Nguyệt sửa bảo Đồng Tiểu Lệ, để người này biết là Giang Nam cũng không phải sân vườn của Cao gia.
Thuật trị người luôn là cây gậy và củ cà rốt, sau khi Nghê Thu Nguyệt dùng những lời lẽ lợi hại thì tâm tình cũng hòa hoãn. Nàng biết rõ Đồng Tiểu Lệ tuy biểu hiện cung kính nhưng trong lòng không phục. Ánh mắt Nghê Thu Nguyệt chợt xoay chuyển, nàng bắt đầu thêm mắm dặm muối về những chuyện cũ của Trương Thanh Vân.
Nghê Thu Nguyệt nói rõ tình cảnh Trương Thanh Vân tiến thẳng với khí thế khủng bố ở phòng giám sát, như thế nào chẳng thèm nể mặt chính mình, sau đó làm sao để cướp Triệu tiểu thư bỏ chạy khỏi thủ đô. Lúc sau lại kéo đến chuyện ở Vũ Lăng, ngay cả vấn đề bí thư Tạ và chủ tịch Âu ở Vũ Lăng rớt đài cũng nằm trên người Trương Thanh Vân.
Lúc đầu Đồng Tiểu Lệ cũng còn không thấy gì, nhưng càng nghe về sau lại càng tưởng rằng chuyện thần thoại. Thật ra trước đây nàng làm trong kinh doanh, xuất thân cũng tương đối thấp. Sau này kết nhân duyên với Bộ Hiểu Bình cũng coi là chắp vá nửa đường, vì lúc đó vợ của Bộ Hiểu Bình vừa mất, Nghê Thu Nguyệt tác hợp hai người lại với nhau mất vài năm mới thành công.
Vì vậy Đồng Tiểu Lệ cũng không biết được vài phần về quan trường, sau khi nàng được gả cho Bộ Hiểu Bình thì trở thành vợ quan. Bộ Hiểu Bình là thư ký của chủ tịch tỉnh, tất nhiên sẽ có rất nhiều kẻ nịnh bợ, thậm chí những lãnh đạo tỉnh ủy cũng phải đến tặng quà vào dịp tết nhất.
Trước kia Đồng Tiểu Lệ sao được hưởng thụ qua những cảnh tượng thế này? Vì vậy mà những năm gần đây cảm thấy rất hài lòng, nàng cũng dần dần dưỡng ra tính cách không coi ai ra gì. Lúc này nàng nhìn người chủ yếu xem xét cấp bậc, khi nghĩ đến vấn đề Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là phó phòng tổ chức, cũng là người cùng cấp với Bộ Hiểu Bình, nhưng dù sao chồng mình cũng là thư ký chủ tịch tỉnh, nếu xét về phương diện nào đó thì mạnh hơn rất nhiều lần so với Trương Thanh Vân.
Đồng Tiểu Lệ mang theo tâm tìn như vậy mà gặp mặt Trương Thanh Vân, dù nàng có sự khách sáo vốn có của người làm kinh doanh nhưng trong lòng cũng không coi trọng đối phương, tất nhiên sẽ dùng tiền để làm việc.
Nhưng khi nghe thấy Nghê Thu Nguyệt nói như vậy thì Đồng Tiểu Lệ đã chính thức hoảng sợ, nàng không biết nhiều nhưng cũng biết Triệu gia, mà Trương Thanh Vân có thể hùng dũng cướp Triệu Giai Ngọc đi, Cao gia cũng không thua kém gì Triệu gia, hai bên chẳng làm gì được hắn sao?
Thực tế cũng là như vậy, dựa theo lời nói của Nghê Thu Nguyệt thì khi đối phương là trưởng ban đã là người thân của bí thư Hoàng, Bộ Hiểu Bình nhà mình có được phước đức như vậy sao? Càng buồn cười chính là đối phương có vợ là Triệu Giai Ngọc, Đồng Tiểu Lệ lăn lộn trên thương trường nhiều năm, Triệu Giai Ngọc là ai nàng biết rất rõ.
Đáng thương là Đồng Tiểu Lệ còn khờ dại muốn dùng tiền mua đứt Trương Thanh Vân, sợ rằng dốc hết tất cả của cải cũng không bằng một móng tay của đối phương.
Đồng Tiểu Lệ nghĩ đến đây thì chẳng quan tâm đến mặt mũi mà vội vàng vúi đầu nhận sai, nhất định sẽ nghe lời Nghê Thu Nguyệt, dù là điều kiện gì cũng được. Lúc này Nghê Thu Nguyệt lại không thể nhịn cười, trong lòng cảm thấy có chút hương vị về những chuyện vừa kể về Trương Thanh Vân. Trong miệng kể về Trương Thanh Vân, nhưng trong lòng lại nghĩ về tình cảnh hai người quen biết, hiểu nhau, tương giao với nhau. Khi thấy Đồng Tiểu Lệ nghe những chuyện đơn giản về Trương Thanh Vân mà mền nhũn hai chân, Nghê Thu Nguyệt cảm thấy có chút thú vị và tự hào.
Dù Trương Thanh Vân có bao nhiêu người phụ nữ thì trong lòng của Nghê Thu Nguyệt cũng chỉ coi một mình hắn là đàn ông của mình. Rõ ràng đàn ông của mình rất vĩ đại, bình thường nàng không có cách nào để khoe khoang nhưng bây giờ nhìn thấy Đồng Tiểu Lệ sợ đến mức run rẩy thì trong lòng Nghê Thu Nguyệt cảm thấy rất ngọt ngào và hưng phấn.
- Tiểu Lệ, chúng ta cũng đã quen biết nhiều năm, tôi tất nhiên sẽ giúp chị, nhưng cởi dây phải cần người buộc dây, quan trọng là phải xem xét vào chính chị.
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng ôn hòa nói, tâm tình trở nên tốt đẹp thì giọng điệu cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
- Thu Nguyệt, chúng ta là chị em, chị cũng đừng nên thừa nước đục thả câu. Những năm gần đây tôi được ngày hôm nay cũng nhờ vào chị, lúc này tương lai cũng không phải là người của chị sao?
Đồng Tiểu Lệ dùng giọng chân thành nói, trong lòng đã sớm tâm phục khẩu phục.
Nghê Thu Nguyệt dựng ngược mày, nàng cảm thấy rấ hài lòng. Trương Thanh Vân là người thích mềm không thích cứng, chỉ cần chân thành nhận sai, thái độ tốt thì hắn sẽ không xé to chuyện ra làm gì. Hơn nữa Đồng Tiểu Lệ cũng không phải là Bộ Hiểu Bình, không phải cán bộ đảng nên không bị trói buộc theo kỷ luật đảng. Nếu có gì xảy ra thì Đồng Tiểu Lệ sẽ nói chỉ là lén chồng đưa tiền, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết.
Nghê Thu Nguyệt nói như vậy thì Đồng Tiểu Lệ cũng coi như ôm được cọc cứu mạng, nhưng khi tan tầm về nhà thì cố gắng thế nào cũng không có dũng khí đến xin lỗi. Điều này cũng không vì quá mất mặt mà nàng cảm thấy sợ hãi từ tận đá lòng, người mưu cầu danh lợi thường sợ quyền thế, rõ ràng Đồng Tiểu Lệ cũng là loại người này.
Đồng Tiểu Lệ sợ mình không cẩn thận lại chọc giận Trương Thanh Vân, nếu người ta cố gắng xé chuyện thì đút lót là tội lớn. Nàng là một người phụ nữ, sau khi vất vả nhiều năm mới có được một chốn đi về, nếu phá hủy mất kết cấu lúc này thì trong lòng cực ký căng thẳng và không muốn.
Sau khi suy xét từ đầu đến cuối thì Đồng Tiểu Lệ cũng nhịn không được phải kể ra cho Bộ Hiểu Bình nghe, khi đó Bộ Hiểu Bình cực kỳ choáng váng, thân thể chợt nhảy dựng lên khỏi ghế sa lông như đỉa phải vôi.
Đồng Tiểu Lệ thấy bộ dạng của chồng như vậy thì sợ đến mức khóc thét lên. Bộ Hiểu Bình vốn cũng định mở miệng mắng chửi, nhưng cũng khó thể nổi giận, vợ mình đã như vậy thì mắng cũng không được.
Dù sao Bộ Hiểu Bình cũng là thư ký của lãnh đạo, cũng là cán bộ cao cấp, vì vậy mà bình tĩnh lại rất nhanh. Sau đó hắn lập tức tìm ra đối sách, lời nói của hắn không khác gì Nghê Thu Nguyệt, Đồng Tiểu Lệ thấy suy nghĩ của chồng và Nghê Thu Nguyệt không khác gì nhau thì trong lòng cũng cảm thấy có chút yên tâm hơn.
Nhưng khi Đồng Tiểu Lệ trở nên thoải mái hơn thì Bộ Hiểu Bình lại như chết lặng, hắn đã bốn mươi bảy tuổi, đã làm ở văn phòng hơn năm năm. Lúc này khi có cơ hội xuống tuyến dưới nhận chức thì lại gặp phải một đối thủ là Quách Chu Quần của Quách gia, người này có cùng lý lịch với mình ở văn phòng, bối cảnh cũng thuộc loại tốt, cũng vì vậy mà chuyện xấu đổ lên đầu.
Mà lúc này Đồng Tiểu Lệ lại có hành động như vậy, điều này làm trong lòng Bộ Hiểu Bình chợt nguội lạnh. Hắn cũng không quá quen thuộc với phòng tổ chức, nhưng lại nghe qua danh tiếng của Trương Thanh Vân. Thứ nhất hắn đã biết qua những chuyện làm đối phương nổi danh, thứ hai cũng vì nguyên nhân Trần Cảnh Huy. Bộ Hiểu Bình biết rõ trước sau mọi chuyện liên quan đến Trần Cảnh Huy, người này là bà con của chủ tịch Khâu, nhưng Trương Thanh Vân còn bóp nặn Trần Cảnh Huy, mình Bộ Hiểu Bình hắn là cái quái gì?
Trong lòng Đồng Tiểu Lệ đã có quyết tâm, sáu giờ tối ngày hôm sau đã chạy vào khu Ung Cảnh, nhưng sau ba ngày liên tiếp nàng không thể gặp được Trương Thanh Vân. Mỗi ngày về nhà Bộ Hiểu Bình đều hỏi nàng một lần, câu trả lời lúc nào cũng là không gặp mặt Trương Thanh Vân.
Trong lòng Bộ Hiểu Bình càng trở nên lạnh lẽo, việc đã đến nước này thì hắn hầu như không còn ôm hy vọng. Hắn biết vợ mình vô dụng, nhưng mỗi đêm hắn đều không thể ngủ ngon giấc, khuya nào cũng than thở. Điều này cũng chính thức làm cho Đồng Tiểu Lệ trở nên cực kỳ chết lặng.
Đồng Tiểu Lệ từ nhỏ ở nông thôn, có thể nói có được kết quả ngày hôm nay cũng trải qua không ít đau khổ, đã gặp qua nhiều tình cảnh cực kỳ uất ức. Sau vài ngày không gặp mặt thì Đồng Tiểu Lệ quyết định đến khu Ung Cảnh từ lúc mười hai giờ, đúng là trời không phụ lòng người, năm giờ chiều thì thấy được xe của Trương Thanh Vân.
Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân ít khi quay về khu Ung Cảnh, tan tầm thì lập tức về biệt thự ở Nam Sơn với vợ và người nhà. Nhưng ngày mai bí thư Chiêm sẽ xuống thị sát, Trương Thanh Vân cũng bị phòng tổ chức chỉ thị theo sau.
Vì bí thư đi khảo sát thường có rất nhiều hành động, ngay cả vấn đề thí điểm công tác cải cách ở Vũ Lăng cũng phải nói cho rõ ràng, vì vậy tối nay Trương Thanh Vân không quay về biệt thự Nam Sơn mà về phòng làm việc yên tĩnh trong nhà ở khu Ung Cảnh. Hắn muốn chuẩn bị một vài tài liệu, tranh thủ đợt khảo sát của bí thư Chiêm mà tiến thêm một bước chứng thực ở vấn đề cải cách cán bộ ở Vũ Lăng. Hắn phải hành động thật nhanh, phải tranh thủ tạo ra thành tích.
Khi Trương Thanh Vân vừa lái xe vào cổng thì có người gọi lớn:
- Trưởng phòng Trương, trưởng phòng Trương, anh chờ một chút, chờ một chút.
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, giọng nói quá lớn, tiết tấu rất nóng vội giống như có người đang kêu cứu. Hắn dừng xe lại rồi bước xuống, lúc này mới nhìn thấy một người phụ nữ chạy thục mạng về phía mình, khi nhìn kỹ lại thì thấy rõ đây là giám đốc khách sạn Hán Dũng.
Đồng Tiểu Lệ mang giày cao gót, căn bản không thể chạy nhanh, nhưng sau khi đợi nhiều ngày mà không thấy vị bồ tát Trương Thanh Vân, bây giờ thấy được đối phương thì không cần quan tâm đến hình tượng, không quan tâm đến vấn đề có bị trẹo chân hay không. Nàng chạy như điên, vừa chạy vừa kêu gào.
Khi chạy đến gần Trương Thanh Vân thì hơi thở của Đồng Tiểu Lệ đã sớm trở nên dồn dập, nàng nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi...Tôi...
Đồng Tiểu Lệ quá kích động, mái tóc rối bời, những lời đã nghĩ trước đó chợt quên mất, nàng nôn nóng đến mức chảy nước mắt.
- Có lời gì cứ từ từ nói, Chị đặc biệt chờ tôi ở đây sao?
Trương Thanh Vân cười nói.
Đồng Tiểu Lệ liên tục gật đầu, vẻ mặt đỏ bừng nhưng lại không tiện mở miệng. Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười một tiếng nói:
- Lên nhà trước rồi nói chuyện sau, chị lúc này cũng còn chưa ở vào trạng thái tốt.
Đồng Tiểu Lệ cẩn thận đi theo sau lưng Trương Thanh Vân lên lầu, khi vào cửa thì lập tức bị những trang thiết bị xa hoa trong nhà đập vào làm mắt khó thể mở lên, vì vậy càng trở nên thận trọng. Trương Thanh Vân đặt cặp xuống, hắn mời Đồng Tiểu Lệ ngồi xuống ghế sa lông rồi rót hai ly trà, hắn đưa cho nàng một ly rồi nói:
- Chị vội vàng như vậy làm gì? Vừa rồi tôi còn nghĩ rằng có người bị cướp, thiếu chút nữa đã chuẩn bị anh hùng cứu mỹ nhân.
Đồng Tiểu Lệ chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt chợt nóng lên rồi nở nụ cười ngượng ngùng nhưng trong lòng đã hòa hoãn rất nhiều. Nghê Thu Nguyệt quả nhiên nói đúng, Trưởng phòng Trương này thích mềm mà không ưa cứng.
Sau khi tâm tình bình tĩnh trở lại thì Đồng Tiểu Lệ khôi phục lại đầu óc nhanh nhạy, nàng vội vàng nói lời xin lỗi, sau đó lại nói:
- Trưởng phòng Trương, không sợ anh chê cười, tuy tôi làm giám đốc khách sạn Hán Dũng nhưng trước nay cũng không học cao, lần trước gây ra chuyện cũng lén anh Bộ làm việc. Anh Bộ là người thành thật, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện thế này.
Trương Thanh Vân nhếch mép cười, hắn nhìn chằm chằm làm Đồng Tiểu Lệ mất tự nhiên, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Tôi thấy đây cũng không phải những gì chị đã nghĩ ra, chị thành thật nói cho tôi biết, có phải Nghê Thu Nguyệt bắt chị phải phân giới hạn với thư ký Bộ hay không?
Trái tim Đồng Tiểu Lệ chợt nhảy dựng lên, trong lòng lại chợt căng thẳng, nàng thầm nghĩ trưởng phòng Trương nào giống như những người trẻ tuổi khác, thậm chí còn cáo già hơn so với lão quỷ. Ngay cả người nào nói gì với mình cũng đoán ra được, vì vậy Đồng Tiểu Lệ cũng không tiếp tục giấu diếm mà nói ra tất cả mọi việc.
Trương Thanh Vân nói:
- Biết sai mà sửa rõ ràng là chuyện tốt, tôi cũng biết đây không phải là ý kiến của anh Bộ. Ăn đòn đau thì sẽ biết nhìn xa trông rộng, phải như vậy thì sau này chị mới không còn tự động làm việc mà không có ý kiến của chồng nữa, có phải không?
Đồng Tiểu Lệ liên tục xưng vâng, lúc này cúi đầu cũng càng ngày càng thấp. Nàng đã thấy qua rất nhiều tình cảnh, nhưng lần này sai lầm quá lớn, Nghê Thu Nguyệt lại thổi phồng quá mạnh, nói về Trương Thanh Vân như kể chuyện truyền kỳ, điều này làm cho Đồng Tiểu Lệ cảm thấy ớn lạnh.
Lúc này Đồng Tiểu Lệ thấy Trương Thanh Vân hòa ái như vậy thì cảm thấy rất bất ngờ, cũng không giở giọng giống như những gì nàng tưởng tượng trước đây, vì vậy mà tâm tình cũng dần buông lỏng, đã hoàn toàn ở vào trạng thái rất tốt. Lúc này khí độ ung dung của một giám đốc dần khôi phục trở lại, sau khi nhìn lại Trương Thanh Vân thì cảm thấy mình đúng là có mắt không nhìn thấy núi thái sơn.
Người này chỉ lớn hơn con đầu của chồng mình vài tuổi nhưng đã ngồi đến vị trí hiện tại, như vậy có thể là kẻ đầu đường xó chợ được sao? Hơn nữa vấn đề ăn nói và khí chất lãnh đạo cũng biểu hiện rất rõ, mình trước đó bị ma quỷ ám ảnh hay sao mà không thấy những thứ này?
Trương Thanh Vân lấy từ trong cặp ra tấm thẻ ngân hàng, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm thẻ rồi đưa cho Đồng Tiểu Lệ nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Chị là vợ của anh Bộ, tuy tôi và anh Bộ không quen biết nhưng cũng coi như cùng đi làm ở tỉnh ủy, nếu xét từ phương diện này tôi nên gọi chị một tiếng chị gái.
- Lần này tôi muốn làm như vậy vì nhắc nhở chị hiểu cho rõ, không phải chồng làm quan lớn thì cả nhà có thể làm bậy, có lẽ hành vi của chị cũng làm cho anh Bộ rất phiền phức phải không?
Đồng Tiểu Lệ nhận lấy thẻ ngân hàng mà vô cùng xấu hổ, nàng nhớ đến bộ dạng lo lắng của chồng mà trong lòng lại càng áy náy, đồng thời cũng chợt thấy cảm kích Trương Thanh Vân không hiểu nguyên nhân.