Một người phụ nữ đứng trước bàn làm việc của Dương Nguyên, “Thư kí Lâm, phiền cô xem và lập bản báo cáo chi tiết cho tôi về doanh thu của tập đoàn trong quý này, đây là những tài liệu có liên quan.” Cô ta chỉ tay vào đống tài liệu trên bàn của Dương Nguyên sau đó nói tiếp, “Trước giờ nghỉ việc ngày hôm nay, cô phải mang tới phòng làm việc của tôi cho tôi xem, nếu trong ngày hôm nay cô không làm xong thì thì trừ tiền lương của cô trong tháng này.”
“Vì sao tôi phải làm những việc này?”
“Vì cô là một nhân viên trong công ty, làm việc cho công ty và nhận lương của công ty, đương nhiên cô phải làm việc cho công ty rồi.”
Dương Nguyên nở nụ cười trên môi, nụ cười này thực chất là nụ cười của sự chiến thắng, nhìn thẳng vào người phụ nữ kia, “Đúng, phó chủ tịch Lục nói không sai, tôi là một nhân viên của công ty, nhận lương của công ty và phải làm việc cho công ty. Nhưng tôi nói cho cô biết, thứ nhất: những tài liệu này không có liên quan đến chức vụ của tôi mà là của cô và cô cũng là một nhân viên của công ty sao cô không tự làm đi, thứ hai: Tôi là thư kí của chủ tịch Hàn chứ không phải là thư kí của cô đâu, phó chủ tịch Lục.”
“Thư kí Lâm, cô càng ngày càng không biết trời cao đất dày rồi thì phải?” Phó chủ tịch Lục quát lớn.
Hàn Thiên vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy phòng thư kí có xích mích, “Có chuyện gì mà ồn ào thế?”
Lục Cẩm Vân chạy đến khoác tay Hàn Thiên, “Chủ tịch, thư kí của anh đang trốn tránh trách nhiệm.”
Hàn Thiên nhìn chằm chằm vào Dương Nguyên, môi nở nụ cười nửa miệng, “Thư kí Lâm, cô đang trốn tránh trách nhiệm sao?”
Dương Nguyên cũng chẳng vừa, cô không hề sợ, ánh mắt cô nhìn lại Hàn Thiên, “Chủ tịch Hàn, tôi có thể hỏi ngài một số câu hỏi được không?”
Hàn Thiên gật đầu, “Đương nhiên là được rồi!”
“Vậy công việc của mình mà giao cho người khác làm thì có phải là trốn tránh trách nhiệm không?”
“Phải!”
“Vậy tôi có phải là thư kí của ngài không?”
“Phải!”
“Làm thư kí của ngài thì tôi phải làm những gì?”
“Đương nhiên là làm những việc tôi giao cho cô rồi.”
Sau khi nghe được tất cả câu trả lời của Hàn Thiên, môi cô nở nụ cười rạng rỡ hơn, cô quay sang Lục Cẩm Vân nói, “Phó chủ tịch Lục, cô nghe thấy rõ chưa, người thiếu trách nhiệm không phải là tôi mà là cô.” Dương Nguyên lấy tất cả tài liệu không có liên quan tới công việc của cô đưa cho Lục Cẩm Vân, “Phó chủ tịch Lục, phiền cô mang những tài liệu này đi!”
Cẩm Vân tức điên, cô giật tài liệu trên tay Dương Nguyên rồi đi vào phòng làm việc của mình.
“Thư kí Lâm, đi vào phòng làm việc của tôi.” Hàn Thiên nói với Dương Nguyên rồi đi vào phòng làm việc.
Dương Nguyên đi theo sau Hàn Thiên vào phòng của chủ tịch. Vừa vào đến nơi và đóng cửa lại thì cô bị Hàn Thiên ép vào tường.
“Dương Nguyên, rốt cuộc cô là ai?”
“Không phải tôi là Dương Nguyên sao?” Dương Nguyên cười nhạt, “Nếu tôi nói tôi không phải là Dương Nguyên mà là một công chúa được cưng chiều từ nhỏ, anh có tin không?”
Không thấy Hàn Thiên trả lời, Dương Nguyên đẩy Hàn Thiên ra, chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy tiếng Hàn Thiên nói.
“Đương nhiên là có, vốn dĩ cô đã là một công chúa mà!”
Dương Nguyên không nói gì, cô biết là Hàn thiên đã hiểu theo ý khác. Nhưng theo như những gì cô biết từ quản gia Trần thì Dương Nguyên trước kia đâu có được sung sướng như vậy? Dương Nguyên mở cửa đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng chủ tịch, cô bị mấy đồng nghiệp vây kín và bị kéo ngồi vào chỗ của mình.
“Dương Nguyên của chúng ta sau hơn ba tháng không gặp, giờ đã trở lại và lợi hại hơn xưa. Dương Nguyên tôi bái phục cô.”
“Dương Nguyên, vừa rồi trông cô thật ngầu nha!”
“Dương Nguyên, cô là thần tượng của tôi!”
“Ê, mà mọi người có nhìn thấy vẻ mặt của phó chủ tịch Lục không? Cô ta như vậy mình thấy rất vui.”
Dương Nguyên cười, cô xem ti vi thấy làm việc nơi công sở này thì cái miệng của phụ nữ là nhiều nhất, ở đâu cũng có thể buôn dưa lê bán dưa chuột được, “Chủ tịch ra kìa!”
Lời Dương Nguyên vừa dứt, tất cả thư kí trong phòng đều chạy nhanh ngồi vào bàn làm việc của mình. Nhưng một lúc sau, họ chẳng nghe thấy bất kì tiếng động nào, ngẩng mặt lên thì chẳng thấy bóng của chủ tịch đâu.
“Dương Nguyên, cô biết dọa người từ khi nào vậy?”
Dương Nguyên không nói gì, chỉ cười cười cho qua chuyện. Cô cá là nếu cô không nhắc họ thì có sáng hôm sau cũng chẳng hết chuyện.