BOSS! TÔI LÀ CÔNG CHÚA

Một ngày làm việc mệt nhọc cuối cùng cũng kết thúc. Những kiến thức của cô hiện giờ tuy không bằng Dương Nguyên trước đây nhưng cũng không phải thuộc dạng tầm thường. Nhưng đây là lần đầu tiên cô được thực hành trên thực tế nên có chút khó khăn, nhưng cô tin chỉ cần cố gắng hết mình vì công việc thì sẽ không có gì phải lo.

Dương Nguyên chuẩn bị lái xe thì có người mở cửa ngồi vào bên trong – đó là Hàn Thiên.

“Xe tôi bị hỏng.”

Dương Nguyên không nói gì, từ từ lái xe ra khỏi hầm để xe. Cô mở hệ thống định vị ra rồi lái xe theo.

“Cô tới đây làm gì?” Đến nơi Hàn Thiên không biết Dương Nguyên tới hoàng cung để làm gì, bây giờ đến tham quan thì ai mà cho vào.

Dương Nguyên cười, “Thích thì tới thôi.”

Dương Nguyên từ từ tiến lại tới phía cổng thì có một chú mặc quần áo bảo vệ chạy ra ngăn cô lại, “Xin lỗi quý khách, giờ này đã hết giờ tham quan rồi, quý khách có thể đến đây vào sáng hôm sau.”

Dương Nguyên đứng thất thần ở ngoài cửa cười khổ. Cô muốn vào nhà mình mà không được, nghĩ đến trước kia, bất kể là đi đâu trong hoàng cung này thì không ai dám cản.

Dương Nguyên cố kìm nước mắt không để nước mắt rơi xuống, cô quay sang Hàn Thiên, “Chúng ta…đi thôi!”

Dương nguyên đi nhanh tới xe, khi Hàn Thiên vào trong xe, cô liền hỏi, “Anh có biết ở gần đây có quán rượu nào không?”

“Có!” Sau đó, Hàn Thiên chỉ đường cho Dương Nguyên tới chỗ đó.

Cách giải sầu tốt nhất là uống rượu, uống rượu để quên đi mọi thứ nên khi tới quán rượu Dương Nguyên cứ hết ly này đến ly khác, uống rượu mà cứ như uống nước lã vậy.

Hàn Thiên cướp ly rượu trên tay Dương Nguyên, “Cô uống say rồi, chúng ta về thôi!”

Dương Nguyên hất tay Hàn Thiên ra, “Tôi không say, tôi không phải là Dương Nguyên, anh có quyền gì mà ngăn cản tôi không cho tôi uống rượu chứ!” Dương Nguyên cố với tay giật lấy ly rượu nhưng không được. Không lấy được ly rượu thì cô cầm cả chai tu ừng ựng.

Hàn Thiên thấy vậy giật lấy chai rượu của Dương Nguyên, quát lớn, “Cô quậy đủ chưa? Đủ rồi thì đi về nhà!”

Lúc này Dương Nguyên òa khóc thật to khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về chỗ họ, “Tôi không về, tôi muốn uống rượu, anh có quyền gì mà quản tôi chứ. Trước đây, cuộc sống của tôi rất tốt, nói một bọn họ chẳng dám nói hai, muốn đi đâu thì không ai dám cản. Nếu biết trước tôi thành như thế này thì lúc đó tôi không làm như vậy. Giờ biết sự thật thì đã quá muộn, cuối cùng người tôi lấy không phải là hắn mà là người tôi thầm thích.” Dương Nguyên chỉ tay vào Hàn Thiên mà cười, “Tôi nói cho anh biết một bí mật nhé! Tôi sẽ trở lại là tôi, trở về nhà của mình nhưng không biết là đến khi nào. Anh có biết tại sao tôi lại biết điều này không? Vì có một thứ không thể thay đổi được đó là…đó là…” Dương Nguyên ngã vào lòng Hàn Thiên sau đó ngủ luôn.

Khi tỉnh dậy, Dương Nguyên cảm thấy đầu mình đau nhức, cô không thể nhớ là tối qua mình đã về nhà bằng cách nào, khẽ nhúc nhích thì bị Hàn Thiên ôm chặt.

Dương Nguyên bừng tỉnh, cô nhìn xuống quần áo mình, thở phào nhẹ nhõm vì cô vẫn đang mặc quần áo. Nhưng được mấy giây, Dương Nguyên lại giật mình, vì cô đang mặc đồ ngủ mà ai là người thay đồ cho cô? Chẳng lẽ là Hàn Thiên?

“Cấm không được cử động nếu không hậu quả tự chịu.” Bên tai cô, giọng Hàn Thiên vang lên trầm trầm.

Dương Nguyên dùng hết sức đẩy Hàn Thiên ra nhưng anh lại càng ôm chặt hơn, “Buông tôi ra, tôi phải dậy đi làm!”

“Cả đêm hôm qua cô làm tôi mất ngủ, nên sáng nay cô phải chịu trách nhiệm!” Giọng Hàn Thiên trở nên trầm khàn hơn.

Dương Nguyên không biết cô đã làm gì mà Hàn Thiên lại mất ngủ, cô ngây thơ hỏi, “Tôi đã làm gì mà anh mất ngủ?”

“Nên nhớ tôi là một người đàn ông. Lúc nãy tôi đã cảnh cáo cô rồi, bây giờ có cầu xin cũng vô dụng.” Nói xong, môi Hàn Thiên chiếm trọn môi của Dương Nguyên, hôn một cách cuồng nhiệt.

Dương Nguyên cố gắng giãy giụa nhưng vô ích, hai tay của cô đã bị một tay của Hàn Thiên giữ chặt, chân thì bị chân anh ép trên giường.

Hàn Thiên lúc này như một con sói xám lâu ngày không được ăn mà tự nhiên lại xuất hiện một con cừu non dâng đến tận miệng thì tội gì mà không thưởng thức chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi