BÚT KÝ THỜI KHÔNG


Lời của Sơ Nghiên khiến Hoa Nam hay Hoa Diễn đều có chút bất an.

Hoa Nam hơi lùi về sau, càng lùi càng đi xa.

Hoa Diễn nhíu mày, lên tiếng hỏi:
"Tần Quân, ngươi đây là có ý gì?"
Sơ Nghiên tựa vào long ỷ, bình tĩnh mở miệng:
"Lập tân quốc sao? Ý nghĩ hay thật."
Sơ Nghiên vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng chém giết.

Sắc mặt Hoa Diễn thay đổi, hắn từ trong đại điện đi ra, đã thấy quân lính của hắn đều bị khống chế.

Gương mặt Hoa Diễn lạnh xuống:
"Hoàng Gia Quân!"
Hoàng Gia Quân là đội quân huấn luyện đặc biệt, trên đời này chỉ nghe lệnh duy nhất một người, Nhiếp chính vương Tần Hoàng!.

truyen bjyx
Nhưng Tần Hoàng đã chết, sao có thể điều động Hoàng Gia Quân chứ!!?
"Bổn vương không chết, hình như khiến Hoa tướng quân rất thất vọng?"
Một thanh âm lạnh lùng vang lên, Hoàng Gia Quân tránh ra, một người từ phía sau chậm rãi đi đến, người này đúng là Tần Hoàng.
Đồng tử Hoa Diễn co rụt, hắn hơi lảo đảo lùi lại một bước, bàn tay nắm chặt, thanh âm có chút nghiến răng nghiến lợi vang lên:
"Tần Hoàng!!!"
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"
Hoa Diễn lắc lắc đầu, hắn rút kiếm chỉ về phía Tần Hoàng.


"Ngươi rõ ràng đã nhiễm dịch bệnh! Chính mắt thuộc hạ của ta thấy ngươi mê man sốt cao nằm trên giường, cũng chính mắt nhìn thấy bọn họ thiêu xác của ngươi!"
Tần Hoàng cười, lúc này, phía sau hắn lại bước ra một thiếu nữ.

Nàng mặc một bộ bạch y sạch sẽ, mang theo mạn che mặt.
Hoa Diễn nhìn nàng, đồng tử co rụt.
"Thần y Lam Đàn!"
Người này cũng chính là Giản Nguyệt.
Tần Hoàng cười, mọi chuyện lại phải kể từ lúc trước khi hắn đi phía Nam cứu tế.
Hôm đó, hắn và Tần Quân từng bí mật gặp mặt.

Tần Quân gần như đã đoán được gần hết chuyện hắn gặp phải trên đường đến phía Nam.

Kể cả chuyện nhiễm dịch bệnh bất ngờ xảy đến, cả hắn đều không ngờ tới, Nguyệt Nhi lấy thân phận Lam Đàn xuất hiện, nàng y thuật cao minh, chỉ vài ngày đã tìm ra cách trị dịch bệnh, chẳng những vậy còn tìm ra nguồn gốc dịch bệnh.

Giản Nguyệt đến một phần là theo ước hẹn với Sơ Nghiên, còn lại là vì Tần Hoàng, nàng không muốn hắn gặp nguy hiểm.
Tần Hoàng và Giản Nguyệt cùng Sơ Nghiên tạo ra một vở kịch, dụ dỗ Hoa Diễn lộ ra dã tâm, một lưới tóm gọn.
"Hahaha, các ngươi tưởng ta không có chuẩn bị? Đúng là ngây thơ! Ta chinh chiến sa trường nhiều năm, lại biết đến Hoàng Gia Quân tồn tại, sao có thể không chuẩn bị đường lui?"
Hoa Diễn cười lớn, lúc này, phía ngoài lại truyền đến binh biến, lại một toáng quân sĩ tiếng vào, dẫn đầu đúng là Đỗ Chiếu, Đỗ thượng thư.
Tần Hoàng sửng sốt, quân lính này từ đâu mà ra? Đỗ Chiếu chiêu quân từ bao giờ!!?
Tần Hoàng nhìn Đỗ Chiếu dẫn người đi vào, che chở Giản Nguyệt, đề phòng nhìn ông.

Đỗ Chiếu lại hướng Tần Hoàng hành lễ, cười cười:
"Vương gia."
Tần Hoàng nhíu mày, Hoa Diễn lớn tiếng:
"Đỗ đại nhân, ngươi còn không đem đám người này bắt lại?"
Đỗ Chiếu thu hồi tươi cười, hướng phía sau ngoắc tay.

Lập tức, quân sĩ rút đao tiến lên, nhanh chóng hỗ trợ Hoàng Gia Quân bắt giữa quân sĩ của Hoa Diễn.
Hoa Diễn nhìn hành động của Đỗ Chiếu, quát lớn:
"Đỗ đại nhân! Ông đang làm cái gì!!"
Mà lúc này, trong điện, Sơ Nghiên và Toàn Cơ song song bước ra, toàn quân lẫn Đỗ Chiếu hướng tới cô hành lễ, Đỗ Chiếu lên tiếng:
"Vi thần cứu giá chậm trễ, thỉnh bệ hạ trách phạt."
Sơ Nghiên phất tay, khẽ nói:
"Bình thân."
Hoa Diễn nghe lời này, tựa như sét đánh ngang tai.
"Đỗ Chiếu, ngươi..."
Đỗ Chiếu thế nhưng phải bội hắn!
Đỗ Chiếu vuốt ve chòm râu, mỉm cười:
"Hoa Diễn à, ngươi trăm phương ngàn kế, đề phòng Tần Hoàng mọi lúc mọi nơi.

Nhưng người đáng sợ nhất, ngươi lại chưa từng ngó ngàng tới.

Đây là sai lầm lớn nhất trong kế hoạch lần này của ngươi."
Hoa Diễn kinh ngạc quay đầu, lúc này nhìn Sơ Nghiên đứng trước cửa điện, long bào uy nghiêm lại khí phách, ánh mắt nàng tĩnh lặng như nước, rũ mắt xuống nhìn hắn.


Hoa Diễn đột nhiên cảm thấy, lần này, hắn quả thật đã để hỏng một lỗ rất lớn.

Hắn vốn nghĩ Đại Tần chỉ có Tần Hoàng là đáng để kiên kỵ, không ngờ Tần Quân mới là kẻ đứng sau tất cả.
Kẻ đáng sợ nhất Đại Tần, không phải Tần Hoàng, mà là Tần Quân.
"Hahaha..."
Hoa Diễn ngẩng đầu lên trời cười lớn, điên cuồng mà cười.
"Bắt hắn lại."
Tần Hoàng lạnh nhạt ra lệnh.
Vài quân sĩ xông lên, đem Hoa Diễn bắt lại.

Hoa Diễn không phản kháng, hắn lại nhìn chằm chằm Sơ Nghiên, lẩm bẩm.
"Tần Quân, tốt lắm, Tần Quân, hahaha..."
Sơ Nghiên khẽ chớp mắt, cô đảo mắt qua một lượt, chậm rãi mở miệng:
"Hoa Nam đâu?"
Toàn Cơ cũng khẽ nhíu mày, hắn lên tiếng:
"Xem ra là nhân lúc loạn chạy mất rồi."
"Ám Nhất, đi tìm Lâm Viêm, phong tỏa Kinh thành."
Sơ Nghiên chậm rãi lên tiếng phân phó.

Ám Nhất luôn âm thầm ẩn nấp bên cạnh Sơ Nghiên đáp một tiếng, rời đi.
Toàn Cơ nhìn Sơ Nghiên, khóe miệng hơi cong lên.

Tiểu hoàng đế của hắn, Quân Nhi của hắn, trưởng thành rồi, càng ngày càng có phong thái của bậc đế vương.
Khiến hắn cảm thấy khoảng cách của hai người càng lúc càng xa...
Kinh thành dấy lên một trận phong ba, kẻ có âm mưu hay ấp ủ âm mưu gây rối, toàn bộ bị diệt sạch một lần.
Hoa Diễn cùng tàn dư của hắn đều bị bắt, chờ ngày hành hình.
Qua đợt càng quét lần này, triều thần trong triều đều nhìn Sơ Nghiên với ánh mắt khác, đã không phải xem thường, mà là sợ hãi.
Vị hoàng đế này, nào còn là con rối trong tay Tần Hoàng nữa? Hắn từ lâu đã trở thành một thanh kiếm sắc bén, ẩn tàn chờ ngày lộ ra mũi nhọn, một kiếm giết sạch kẻ thù.
Sau khi sự việc kết thúc, Tần Hoàng hỗ trợ Sơ Nghiên thu dọn tàn cuộc, chính thức nhượng lại quyền lực cho cô.
Tần Hoàng trở về làm một Nhiếp Chính Vương an nhàn.

Hoàng Gia Quân là quân đội riêng của hắn, Sơ Nghiên cũng không để ý.


Cô cũng đã lập ra một đội quân không kém Hoàng Gia Quân, Sơ Nghiên suy nghĩ thật lâu cũng không biết nên đặt tên là gì, liền nhờ Toàn Cơ hỗ trợ.

Toàn Cơ giúp nàng lấy một cái tên, gọi là Huyết Lan quân.
Chỉ đáng tiếc, Tần Nam kia vẫn không có chút tin tức.
Mấy ngày sau khi thu dọn tàn cuộc ổn thỏa, cũng là ngày hành hình Hoa Diễn.
Sơ Nghiên không tham dự, cô đứng trên Tử Cấm thành, nhìn xuống kinh thành phồn hoa nhộn nhịp.

Toàn Cơ ở ngay bên cạnh cô.
Sơ Nghiên liếc hắn một cái, tên này gần đây càng ngày càng giống một cái đuôi, mỗi ngày đều đi theo bên cạnh cô, nhưng độ hảo cảm lại không tăng lên chút nào.

Sơ Nghiên có chút phát sầu.
Keo kiệt...
"Báo! Bệ hạ, có tin cấp báo từ pháp trường!"
Một thanh âm vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Sơ Nghiên, cô hơi nghiêng đầu nhìn lại.

Một binh sĩ nhanh chóng chạy đến, quỳ trước mặt cô, báo:
"Bệ hạ, có kẻ cướp pháp trường, phạm nhân khác không sao nhưng Hoa Diễn bị...!bị cướp đi rồi!"
_____
Lời tác giả:
2 chương ít quá, tác giả tặng thêm 1 chương phúc lợi đây
Tâm cảm thấy mình đã viết nhanh lắm rồi mà:>> 1 tuần ra chương nhiều như vậy, còn hơn bão mà mn ‍️‍️
bản thân tui cảm thấy tui rất SIÊNG NĂNG đó
_Baclytam..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi