BÚT KÝ THỜI KHÔNG


Sơ Nghiên rũ mắt, Toàn Cơ lại cau mày.
"Cứ hạ lệnh truy nã."
"Vâng!"
Binh sĩ tựa hồ không nghĩ Sơ Nghiên lại phản ứng như vậy, hắn sửng sốt một chút mới đáp một tiếng, lui ra.
Toàn Cơ quay sang cô:
"Ngươi nghĩ sao?"
Chuyện này tám chín phần là tên Hoa Nam trốn thoát kia làm.

Nhưng hắn có bản lĩnh cướp người tại kinh thành đang truy nã hắn, thì quả thật không chút tầm thường.
Sơ Nghiên phụ tay phía sau, nâng mắt nhìn cảnh vật phía xa, nàng lên tiếng:
"Hoa Diễn chinh chiến sa trường nhiều năm, uy vọng trong quân cực cao.

Có thể là thuộc hạ dưới trướng."
Toàn Cơ nghe cô nói vậy, liền tiếp lời.
"Nghe nói huynh đệ Hoa Diễn Hoa Nam tình cảm rất tốt, hẳn là Hoa Nam quay lại cứu ca ca."
Sơ Nghiên gật đầu.

Chỉ là Hoa Diễn hiện tại không có binh quyền, nghe nói trong địa lao bị tra tấn, một tay đã phế, hiện tại cũng coi như không có uy hiếp quá lớn.
Nếu có, cũng chỉ sợ hắn đầu quân kẻ thù, quay lại đánh Đại Tần.

Chỉ hy vọng Hoa Diễn còn có lòng thương yêu dân chúng, không làm phản đồ.
_____
Ba năm yên bình cứ thế trôi qua, Đại Tần dưới sự dẫn dắt của Sơ Nghiên, ngày càng phồn thịnh, dân chúng cơm no áo ấm, chính cô cũng được hết mực ca ngợi, danh vọng cực cao.
Mà về Tần Hoàng và Giản Nguyệt, hai vị này xảy ra một số chuyện, lại hiểu lầm lẫn nhau, Giản Nguyệt rời kinh thành ngao du thiên hạ, Tần Hoàng lần này không giống cốt truyện bị triều chính quấn lấy, lập tức đuổi theo.
Danh hiệu Phượng tinh của Giản Nguyệt cũng không phải chơi, thế lực khắp nơi tìm cách tiếp cận, người muốn có được nàng không ít.
Đến Tần Hoàng cũng từng hướng Sơ Nghiên đặt câu hỏi.
"Ngươi biết Nguyệt Nhi chính là Phượng tinh trong lời tuyên đoán của Quốc sư, vì sao lại bỏ qua không đánh chủ ý lên nàng?"
Sơ Nghiên chỉ lạnh nhạt trả lời:
"Phượng tinh? Còn chưa vào được mắt trẫm."
Tần Hoàng mặc dù rất vui vì Sơ Nghiên không đánh chủ ý lên Giản Nguyệt, nhưng lại cảm thấy câu trả lời này thật đủ cuồng vọng.
Tần Hoàng rời đi, công việc trên người Sơ Nghiên chỉ có tăng chứ không giảm.

Mặc dù cô không cảm thấy có gì áp lực, nhưng Đại Tần cũng nên có vị vị trữ quân.
Hậu cung nơi đó, Sơ Nghiên cũng chưa từng bước vào.

Triều thần lại hết mực khuyên nhủ cô mau chóng có có con nối dõi, để kế thừa cơ nghiệp.
Thái Hậu mặc dù bị cung phi khóc lóc kể lễ, nhưng cũng không hướng Sơ Nghiên thúc giục.


So với tất cả, bà ta là người rõ nhất, Sơ Nghiên không thể nào có con với nữ nhân.
Sơ Nghiên muốn lập trữ, cô liền gọi hết thân thích hoàng tộc Tần thị đến, từ trong đó chọn ra một người ưu tú.
Sơ Nghiên nhìn trúng một tiểu tử.

Tiểu tử này tuổi không lớn, chỉ vừa tròn sáu tuổi, nhưng tính cách điềm tĩnh ổn trọng, khác với tiểu hài tử.

Hơn nữa hắn còn biết giấu tài, rõ ràng thiên phú hơn người, nhưng biểu hiện trong mắt người khác lại rất bình thường.

Tiểu tử này tên Tần Sở Dục.

Chỉ là thứ tử bị thất sủng của một vị phiên vương, mẫu thân đã mất.
Có dũng có mưu, thân phận cũng phù hợp không quá nổi bậc, rất vừa ý cô.
Sơ Nghiên lập Tần Sở Dục làm thái tử, giữ lại trong cung học tập, dạy hắn cách trị thiên hạ.

Ba năm này, Tần Sở Dục biểu hiện quả thực không khiến cô thất vọng, tiểu tử này cực kỳ thích hợp vị trí này.
"Phụ hoàng, sư phụ lại đến tìm người."
Sơ Nghiên đang rũ mắt đọc sách, Tần Sở Dục bên cạnh liền lên tiếng, hắn năm nay đã chín tuổi, bộ dáng hiện tại so với trước càng trầm ổn, dung mạo cũng không tồi, lớn lên hẳn sẽ là một mỹ nam tử.

Cô nâng mi, quả nhiên Toàn Cơ từ bên ngoài đi vào.

Hắn hướng cô hành lễ:
"Tham kiến bệ hạ, thái tử điện hạ."
"Tham kiến sư phụ."
Tần Sở Dục cũng đứng lên, hướng hắn hành lễ.

Toàn Cơ khẽ gật đầu.
"Ừm."
Sơ Nghiên cũng đáp lại một tiếng, Toàn Cơ lại hướng Tần Sở Dục nói:
"Thái tử điện hạ, ngài ra ngoài luyện kiếm đi.

Lát nữa ta đến tìm ngài."
Tần Sở Dục từ thư án đứng lên, hướng về cô hành lễ:
"Vâng, phụ hoàng, sư phụ, Dục Nhi cáo từ."
Tần Sở Dục đi rồi, Toàn Cơ lại đến bên cạnh Sơ Nghiên ngồi xuống.
"Gần đây ngươi cũng thật bận rộn."
Sơ Nghiên buông sách ra, nhìn hắn:

"Ngươi có chuyện gì sao?"
Toàn Cơ khẽ lắc đầu, hắn im lặng chốc lát, mới tiếp tục nói:
"Huynh đệ Hoa Diễn ba năm nay không chút tin tức nào, ngươi không lo lắng chút nào sao?"
Sơ Nghiên chậm rãi lên tiếng:
"Bọn họ sao? Hiện tại không phải Mạc Bắc cũng là Lũng Sa."
Toàn Cơ sửng sốt một chút, hỏi:
"Sao ngươi khẳng định như vậy?"
"Ở Đại Tần bị truy nã, nếu không muốn trốn chui trốn nhũi thì chỉ có thể đi quốc gia khác."
Toàn Cơ gật gù, hắn lại nói:
"Hoa Diễn dẫn binh canh giữ biên giới Mạc Bắc nhiều năm, không ai hiểu Đại Tần hơn hắn.

Nếu hắn an phận thì tốt, chỉ sợ hắn đầu quân cho Mạc Bắc quân, dẫn quân quay lại xâm chiếm Đại Tần."
Sơ Nghiên ừ một tiếng, chỉ một mình Mạc Bắc không làm được gì Đại Tần, chỉ sợ bọn họ cấu kết Lũng Sa, đánh úp Đại Tần, vậy thì khó giải quyết một chút.
"Lần đó để Hoa Nam và Hoa Diễn chạy thoát, đúng là sơ xuất."
Nghe Toàn Cơ cảm thán, Sơ Nghiên lại không nghĩ như vậy, cô nói:
"Đó là đường lui cuối cùng bọn họ chuẩn bị."
Hoa Diễn không ngu xuẩn như vậy, hắn đều có chuẩn bị kỹ lưỡng mà đến.

Dù sau Hoa tướng quân dẫn binh chinh chiến sa trường nhiều năm, sau có thể không suy nghĩ thấu đáo ổn trọng.
Đó cũng là lí do lúc đó Hoa Diễn không hề phản kháng.
Chỉ là chắc hắn không ngờ, trong địa lao, trước lúc hành hình lại bị hành hạ phế mất một cánh tay đi.
Toàn Cơ nhìn cô, cười nhẹ một tiếng.

Hắn đúng là ngày càng nhìn không thấu hắn.
"Tiểu Điện hạ chờ bên ngoài cũng lâu rồi, ta ra ngoài với nó."
Toàn Cơ đứng lên, nói một tiếng.

Hắn không biết vì sao, Sơ Nghiên không quan tâm hậu cung phi tần, xưa nay cũng chưa từng sủng hạnh bất kỳ ai.

Nàng lập Tần Sở Dục làm thái tử, xem ra cũng không có dự tính có hài tử của chính mình.
Đôi khi hắn thực sự muốn hỏi, có phải ngươi cũng có cảm giác với ta không? Nhưng lại không cách nào mở lời.
Khoảnh cách của hai người, đã không chỉ là quân và thần.

Hắn sợ một khi nói ra, nàng sẽ tránh xa hắn, thậm chí ghê tởm hắn.
Tấm màn mỏng giữa hai người, đời này kiếp này cũng không nên phá vỡ.

Sơ Nghiên cũng đứng lên, cùng hắn ra ngoài.
"Ta đi với ngươi."
Toàn Cơ nghe lời cô nói, hơi mỉm cười.

Hai người song song bước đi.
Thời tiết vừa bước vào thu, không khí vô cùng dịu mát, cây cối trong cung của Sơ Nghiên cũng đã bắt đầu thay lá, khắp sân đều rơi đầy lá vàng.

Tần Sở Dục ở giữa sân múa kiếm, mỗi một kiếm xuất ra nhanh nhẹn lại dứt khoát.

Bước chân hắn cũng khá linh hoạt, mỗi bước đều mang theo gió, gạt tung lá khô dưới đất.
Sơ Nghiên và Toàn Cơ đứng song song với nhau, ánh mắt đều hướng về phía Tần Sở Dục.

Sơ Nghiên đột nhiên cảm thấy thật có cảm giác của một gia đình.
[ Ký chủ, có phải chị động tâm với Toàn Cơ rồi không?]
Thiên Hoa nhìn suy nghĩ đột nhiên toát ra của ký chủ nhà nó, không khỏi hào hứng lên tiếng.
Ký chủ nhà nó có suy nghĩ này, có phải đã biết yêu rồi không? Oa, thật là đáng mừng a!
Sơ Nghiên biết nó đọc suy nghĩ của mình, nhưng cô cũng lười quản.

Cô lạnh nhạt đáp:
"Không có."
Sao có thể là động tâm?
Toàn Cơ chẳng qua chỉ là một phàm nhân, cuộc đời của hắn ngắn ngủi đến mức giống như một cái chớp mắt đối với cô.
Sinh mệnh nhỏ bé như vậy, trong mắt cô cũng chẳng có chút ý nghĩa.

Nếu có cũng chỉ là người khiến cô học được cảm giác tức giận.
Cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Người sống càng lâu, đối với tình cảm sẽ càng lãnh đạm, rất khó để động tâm với người khác.

Càng huống hồ là kẻ thiếu khuyết cảm xúc như Sơ Nghiên?
______
Vài ngày sau, điều mà Toàn Cơ lo sợ cuối cùng cũng đến.

Biên giới phía Bắc và phía Nam đều đồng thời truyền tin khẩn về, Mạc Bắc và Lũng Sa đồng thời dẫn quân xâm lược, bất ngờ tập kích trong đêm, hiện tại đã mất liên tiếp ba thành trì phía Bắc, phía Nam cũng mất đi một thành trì! Nếu còn tiếp tục, Đại Tần sợ là sắp vong rồi!
Sơ Nghiên đứng trên triều đường, nhìn một đám đại thần sốt sắn lo lắng bên dưới, chậm rãi mở miệng:
"Ai nguyện ý dẫn binh tiếp ứng?"
"Bệ hạ, thần nguyện ý dẫn quân."
"Bệ hạ, thần cũng nguyện ý!"
"..."
Liên tục bốn năm vị tướng quân đều đề nghị đứng ra lãnh binh, Sơ Nghiên cũng không từ chối, lập tức trao binh quyền, một đội hướng phía Bắc thẳng tiến, một đội tức khắc hướng về phía Nam chi viện.

Tuy nhiên...
"Lần này, trẫm đích thân xuất chiến."
Lời Sơ Nghiên vừa ra, toàn triều chấn động.


Bệ hạ tuổi còn trẻ, lại chưa từng có kinh nghiệm chinh chiến sa trường.

Đích thân ngự giá thân chinh, bọn họ đương nhiên không tán đồng.
"Bệ hạ, chiến trường hung hiểm, xin bệ hạ cân nhắc."
"Xin bệ ra rút lại ý chỉ."
"Bệ hạ, tuyệt đối không được."
"..."
"Xin bệ hạ suy xét."
Toàn bộ triều đường đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói.
Sơ Nghiên phất tay áo, chậm rãi nói:
"Trận này, trẫm bắt buộc phải đi."
Lần này nếu cô không đi, Đại Tần quốc này chắc chắn xong rồi.

Nói về võ nghệ lẫn binh pháp, không ai giỏi hơn Hoa Diễn.

Luận mưu lược, Hoa Nam cũng không hề yếu kém.

Hai huynh đệ này có dũng có mưu, đã không phải một hai tướng sĩ bình thường có thể thắng.

Cho dù Hoa Diễn bị phế một cánh tay, nhưng hắn vẫn còn một tay, hơn nữa luận về binh pháp trận thuật, tên này cũng không thể xem thường.
Nếu có thể sợ là cũng chỉ có Toàn Cơ có thể đánh lại, chỉ là Toàn Cơ hiện tại, thân phận này của hắn không thể tùy tiện xuất cung.
Lần này tình hình nguy cấp, cả hai nước này đều không chỉ hướng Đại Tần, mà còn một phần vì Phượng tinh Giản Nguyệt mà đến.

Lời tuyên đoán của Toàn Cơ, vẫn rất có tầm ảnh hưởng.

Sơ Nghiên từng nhìn qua lúc Toàn Cơ tiên đoán, lúc hắn tiên đoán quả thực xuất ra linh lực.

Mặc dù yếu ớt, nhưng ở một vị diện bình thường này đã rất phi thường rồi.
Sơ Nghiên gửi tin cho Tần Hoàng và Giản Nguyệt, để bọn họ chi viện cho phía Tây.
Lần này, Sơ Nghiên sẽ dẫn theo Huyết Lan Quân, xuất chinh về phía Bắc.
Hôm đó sau khi hạ triều, Toàn Cơ đến tìm cô.

Hắn nhìn Sơ Nghiên an tĩnh ngồi trên đình mát trong ngự hoa viên, liền đi đến.

Hắn đứng phía sau cô, nhìn cây hồng mai năm đó trồng đã cao lớn xum xuê.

Hiện tại vào thu, sắp đến đông rồi, năm nay nó hẳn là sẽ ra hoa đi?
"Bệ hạ, người định ngự giá thân chinh sao?"
____////
Nghiên lão đại: *khẽ chớp mắt* Bão chương sao? Trẫm không chuẩn.
Tác giả: Đợi chờ là hạnh phúc =)).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi