CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tầm mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn nhìn vào trong gương, khóe môi hiện ra độ cong tựa như cười mà không phải cười, anh sửa sang lại mái tóc của Tố Tâm, hỏi: "Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút cũng coi là ám muội! Phó phu nhân... bên trong đầu nhỏ này của em chứa cái khỉ gì đó! Hay là em có hiểu lầm gì đối với hai chữ nghỉ ngơi này!"

Cái cổ của Tố Tâm đỏ lên, cô cố nén tim đập, nhìn thẳng vào Phó Kiến Văn đang cố nín cười ở trong gương: "trong đầu nhỏ của em toàn là anh!"

Giọng nói của Tố Tâm Kiều Kiều mềm mại, hai con mắt mang theo giảo hoạt cùng rực rỡ.

Khoé môi Phó Kiến Văn không kiềm được nở nụ cười càng lớn, màu mắt thâm trầm...

Phó Kiến Văn dùng dây buộc tóc cho Tố Tâm xong, bởi vì sợ làm đau đau cô nên anh buộc rất nhẹ, lúc vừa mới buông tay ra thì mấy sợi tóc liền tuột xuống, buông xuống ở bên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Tố Tâm, nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn tinh tế của cô, ngũ quan tinh xảo thanh tú, khiến cho người khác không dời nổi mắt.

Phó Kiến Văn khom người, hai tay nắm lấy bả vai của Tố Tâm, hô hấp cùng nhiệt khí như có như không đảo qua xương quai xanh của cô, làm cho ngón tay cô nhẹ nhàng cuộn tròn, phảng phất nội tâm xuất hiện một loại loại hạt mầm, được gió xuân thổi qua vội vàng muốn nẩy mầm.

Phó Kiến Văn hôn vào phần gáy của Tố Tâm, khiến cho hô hấp của cô có phần loạn.

Bàn tay lớn đem sợi tóc đen vén ra sau tai, trong tầm mắt chính là phần gáy mảnh khảnh xinh đẹp của Tố Tâm, lòng bàn tay anh chạm đến lỗ tai nhỏ ửng hồng, có phần ngứa cho nên Tố Tâm khẽ né tránh, ngượng ngùng cúi đầu đẩy Phó Kiến Văn vào trong phòng tắm: "Nhanh đi tắm"

Bước chân của Phó Kiến Ăn không phối hợp, quay đầu lại xem sau lưng cô vợ nhỏ vừa cúi đầu vừa đẩy mình: "Thẹn thùng cái gì!"

Đem Phó Kiến Văn đẩy mạnh vào trong phòng tắm xong, Tố Tâm cắn môi dưới, đáy mắt tất cả đều là một mảnh liễm diễm ôn nhu, lỗ tai mới vừa rồi bị Phó Kiến Văn đụng qua càng ngày càng nóng rần lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi