CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Kết hôn lâu như vậy rồi, nơi mẫn cảm nhất của Tố Tâm vẫn là lỗ tai, chỉ cần Phó Kiến Văn hơi đụng vào, liền có thể khiến cho Tố Tâm run rẩy không ngừng, trong cơ thể sôi trào một loại tình cảm nào đó.

Mưa ở ngoài cửa sổ mưa càng rơi xuống càng lớn.

Gió mát theo cửa sổ chưa đóng kỹ thổi vào, Tố Tâm chỉ mặc một bộ quần áo ngủ cho nên cánh tay đã nổi lên một tầng da gà.

Cô đi tới trước cửa sổ, đem cửa đóng kỹ lại, kéo rèm lại, nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước, an tâm ngồi ở trên giường vừa đợi Phó Kiến Văn vừa xem kết cấu chương trình mà giám chế Hạ gửi tới, dần dần xem đến mê li.

Nghe được âm thanh mở cửa phòng tắm, Tố Tâm còn mang theo kính phòng phóng xạ ngồi ở trên giường ôm Laptop xem tiết mục mới, không ngẩng đầu, cô nói: "Tắm xong rồi sao..."

Tố Tâm nhìn máy tính một cách nghiêm túc, không có phát hiện ra áo ngủ màu đen trên người đã trượt xuống theo vai, lộ ra xương quai xanh cùng bả vai trắng nõn xinh đẹp, mơ hồ lộ ra nơi đồi núi cao ngất.

Dưới ánh đèn ấm áp, tóc đuôi ngựa mà Phó Kiến Văn buộv cho Tố Tâm đã bị lỏng ra, vài sợi trượt xuống buông thõng trên bờ vai nhưng không có lướt xuống trước ngực, mang theo vài phần lười biếng phong tình.

Lông mi đen nhánh dày đặc của Tố Tâm khẽ cụp xuống, cô giơ tay đẩy kính mắt lên trên mũi, tầm mắt không hề rời đi mà vẫn nhìn vào màn hình máy vi tính, cô nói một câu: "Em còn cần 20 phút, anh nghỉ ngơi trước đi..."

Bên hông Phó Kiến Văn chỉ buộc một cái khăn tắm màu trắng, mái tóc còn tí tách thủy châu.

Đều nói lúc đàn ông nghiêm túc thường rất đẹp trai, nhưng lúc Tố Tâm nghiêm túc, cũng là đẹp khiến Phó Kiến Văn khiếp đảm.

Màu mắt của Phó Kiến Văn càng ngày càng sâu thẳm, anh đi tới bên giường, một tay chống ở một bên thân thể của Tố Tâm, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, không đợi Tố Tâm đặt câu hỏi liền cúi đầu ngậm lấy cánh môi của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi